• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

-Mật Kết-

Tăng Lý toát mồ hôi lạnh, cả người run rẩy, không ngăn nổi sợ hãi trong lòng.

Không thấy Tưởng Tu Vũ đâu nữa.

Đám đông toàn người lạ bỗng chốc trở nên khủng bố, giống như một con quái vật há to chiếc miệng máu của nó, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt cậu vào bụng. Tiếng cười nói vui vẻ dần dần xa, cảm giác yên tâm cũng dần biến mất, tiếng nói cũng xa dần, ù tai... hoang mang, trong nháy mắt chiếm cứ đầu óc Tăng Lý.

Tưởng Tu Vũ đâu mất rồi?

Cậu ấy không thể rời khỏi đây, trong khoảng thời gian ngắn như vậy... Tưởng Tu Vũ giống cậu, cậu ấy cũng có chứng ám ảnh sợ xã hội nhẹ, không thích giao tiếp.

Cho nên không thể đi quá xa.

wtp Mật Kết

Đầu Tăng Lý trống rỗng, mắt chua xót, cậu siết chặt quai cặp để tìm một chút an ủi.

Cậu sợ, đừng nói là xảy ra chuyện rồi nhé.


Cậu ép mình phải tỉnh táo, tìm bóng dáng Tưởng Tu Vũ trong thế giới quay cuồng hỗn loạn này. Nhưng không có.

Một cái bóng cũng không thấy.

Rõ ràng mọi người đều là người lạ, nhưng Tăng Lý lại cảm thấy bản thân cũng đang bị nhiều người theo dõi từ trong bóng tối, bao gồm cả cậu trong đó có thể bị bắt cóc bất cứ lúc nào. Mấy người kia dường như đang cười cậu, cười cậu đề phòng lâu như vậy rồi mà vẫn bị túm được sơ hở, để bọn bắt cóc được trổ tài.

Bước chân Tăng Lý không ổn định, phản ứng đầu tiên của cậu là muốn đi tìm Phí Lập, nhưng lúc cậu quay đầu lại khắp nơi đều là người qua lại – Phí Lập cũng không thấy đâu nữa.

Tăng Lý cố ép mình bình tĩnh, nói với chính mình những thời khắc như thế này bắt buộc phải bình tĩnh, bình tĩnh bình tĩnh bình tĩnh... thời gian rất ngắn, chuyện xảy ra chắc chắn chưa được lâu, nhưng mấy người kia sao có thể bắt Tưởng Tu Vũ đi mà không có một chút động tĩnh nào?


Điện thoại cũng không có tin tức gì – nếu có chuyện gì nhất định phải đi, kiểu như đi vệ sinh thì Tưởng Tu Vũ chắc chắn sẽ gửi tin nhắn.

wtp Mật Kết

.... Làm sao đây?

Tăng Lý thở ra một hơi nặng nề, trong lòng cậu hoảng loạn, siết chặt quai cặp, chân cậu không nhịn được run rẩy, tận đến lúc cậu nghe thấy một tiếng: "Cậu nhóc, cậu... không sao chứ? Có cần đến bệnh viện không?"

Lúc giọng nói thân thiết của người bán kẹo hồ lô vang lên kéo suy nghĩ của Tăng Lý về, cậu đột nhiên ý thức được – đúng rồi... có thể hỏi những người xung quanh.

Dù sao cũng không thể không có động tĩnh gì.

Tăng Lý nuốt một ngụm nước miếng, tim đập nhanh, môi trắng bệch, tay run rẩy, nhỏ giọng hỏi một câu: "Chú ơi... vừa nãy, có một người cao gần bằng cháu... đến cùng nhau, học sinh... chú có biết, cậu ấy đi đâu rồi không ạ?"


Con người càng đến thời điểm này càng hoảng sợ lại càng bình tĩnh.

Tăng Lý đè nén cảm giác sợ hãi trong lòng mình, không chỉ là do Tưởng Tu Vũ biến mất, mà còn do tất cả những thứ xung quanh mình. Một người quen cũng không có, bỗng nhiên bị ném vào một nơi toàn là người xa lạ, giống như một chú dê bị ném vào bầy sói, môi Tăng Lý run rẩy, vẻ mặt lo lắng, tay cậu siết chặt quai cặp sách, vẫn luôn cảm thấy trong bóng tối kia có vô số con mắt đang nhìn mình chằm chằm trong im lặng.

"À, không biết có phải là người cháu nói không, nhưng đúng là có một người." Ông chủ hàng rong gãi gãi đầu, chỉ sang bên kia nói, "Vừa nãy hình như nhìn thấy ai đó nên cậu ta đi sang bên kia, ờm... cái ngõ nhỏ bên kia thì phải? Nhưng, cháu không sao chứ? Chú thấy tình trạng của cháu không tốt lắm..."
Tăng Lý nhìn theo ánh mắt của ông chủ hàng rong sang phía bên kia, nhạy bén chú ý đến ở trong góc kia có một nửa xâu kẹo hồ lô, thoáng chốc cậu ngẩn ra, đại não trắng xóa.

Tưởng Tu Vũ thích ăn như vậy, không thể ném một nửa xâu kẹo xuống đất.

wtp Mật Kết

Với lại, Tưởng Tu Vũ tự mình đi sang đó?

Có ai, sau khi cậu ấy nhìn thấy lại có thể khiến cậu ấy tự đi sang?

--Bác của cậu ấy? Suy đoán đầu tiên hiện lên trong đại não Tăng Lý.

Chỉ là rất nhanh cậu lại tự phủ định chính mình.

Không thể, không có động cơ, không có mục đích. Tăng Lý tạm thời chôn nghi ngờ này xuống, cậu nặng nề thở ra một hơi.

Bây giờ đi tìm Phí Lập... Tăng Lý nhìn qua nhìn lại đám người, từng gương mặt một không rõ ngũ quan tràn đầy ác ý, cậu không có cách nào bước đi. Huống hồ, đi qua đi lại chắc chắn sẽ để lỡ thời gian.
Tăng Lý gần như trong một giây đã quyết định tự mình đi sang trước.

Thời gian không đợi người.

Nhưng dù sao Tăng Lý không phải là một tên thô lỗ, cậu nhẹ nhàng lắc đầu, tỏ ý không sao, cậu cởi cặp ra, cân nhắc một lúc sau đó rút một tờ giấy từ trong cặp.

Rất lâu trước đây, tờ giấy lần đầu tiên Phí Lập chuyền cho cậu. Tăng Lý đến bây giờ vẫn luôn cất rất kỹ.

Mở giấy ra, chú thỏ xấu xí được vẽ trên giấy giống như có ma lực vậy, mang đến cho Tăng Lý rất nhiều sức mạnh. Cậu trầm mặt, siết tờ giấy càng chặt hơn, cậu cắn nắp bút nhanh chóng viết lên giấy một hàng chữ.

"Không thấy Tưởng Tu Vũ đâu nữa, có thể là bị bắt cóc rồi.

Không cần lo lắng, tôi đi tìm cậu ấy trước. Nếu không quay lại, cậu nhớ báo cảnh sát."

wtp Mật Kết

Cậu viết xong thì nhanh chóng nhét tờ giấy vào ngăn kéo ngoài cùng, để lộ ra một góc giấy màu trắng, để người ta chú ý đến.
"Chú ơi..." Tăng Lý thở ra một hơi nặng nề, ngẩng đầu lên, đôi đồng tử màu nâu nhìn ông chủ quán hàng rong khẩn cầu, "Bọn cháu, gặp phải một chuyện nguy hiểm."

"Chú có thể đi... cùng cháu, không ạ?"

Có lẽ là do nhìn Tăng Lý rất ngoan, không giống mấy đứa trẻ hư, cũng có thể là lúc ấy giữa người và người vẫn chưa có quá nhiều khúc mắc. Ông chủ nghe thấy thế thì nhíu chặt mày, dưới ánh mắt căng thẳng của Tăng Lý cũng không thèm quan tâm đến chuyện làm ăn nữa, nhờ những người bán hàng bên cạnh trông hộ mình một lúc, sau đó quay người nói với Tăng Lý: "Xảy ra chuyện gì? Chú đi cùng cháu xem thế nào, có cần báo cảnh sát không? Để chú gọi cho cảnh sát luôn bây giờ, người nhà cháu thì sao?"

Ánh mắt Tăng Lý không giống như lừa đảo, tất cả những biểu hiện của cậu đều là căng thẳng, hoảng sợ, ông chủ hàng rong nhìn thấy hết cũng có thể cảm nhận được, đây không phải là một chuyện phiền phức nhỏ. Ông cũng có con trai và con gái, nếu có một ngày con của ông xảy ra chuyện...
Không có ai dám tiếp tục nghĩ.

"Nhà cậu ấy thiếu nợ..." Tăng Lý không biết nói chuyện, kiên trì mang người đi về phía ngõ nhỏ, giữa đường thì ném cặp xuống đất, hy vọng lúc Phí Lập đến tìm cậu sẽ chú ý đến. Tăng Lý cảm thấy bản thân lúc này thật sự là bình tĩnh nhất từ trước tới nay, mặc dù mồ hôi lạnh vẫn chảy ròng ròng, cả người run rẩy, nhưng đầu óc cậu vẫn suy nghĩ rõ ràng vô cùng.

"Bọn cướp... có thể, bắt cóc cậu ấy rồi." Ánh mắt Tăng Lý rơi vào nửa xâu kẹo hồ lô nằm dưới đất, cảm giác bất an càng ngày càng lớn, "Tốt nhất là... báo cảnh sát."

Sau khi có người lớn đi cùng Tăng Lý yên tâm hơn nhiều, trong ngõ nhỏ âm u ẩm ướt, thẳng tắp có thể thông sang một con ngõ khác, ở giữa đường có hai ngã rẽ, không biết có thể đi đến đâu. Nhưng ở đó chắc chắn là vắng vẻ, vì cuối tầm mắt của Tăng Lý không có ai ở đó cả.
Bước chân của hai người nhanh hơn, ông chủ hàng rong lấy điện thoại ra, mở khóa chuẩn bị gọi cho cảnh sát.

Màn hình khóa hình như là ảnh chụp chung cả nhà, có cả nam cả nữ, vợ cũng rất đẹp.

wtp Mật Kết

"Ba mẹ của các cháu thì sao?" Ông chủ cửa hàng rong hỏi, đây cũng là lần đầu tiên ông gặp phải loại chuyện này, mồ hôi chảy ròng ròng, cũng không tránh khỏi căng thẳng, "Đối diện con đường này không có ai, đợi chút nữa nếu chúng ta đến bên kia vẫn không thấy cậu bé ấy thì phải quay lại ngay lập tức, đợi cảnh sát đến, biết không?"

Tăng Lý bây giờ tâm loạn như ma, nhất thời không biết nên làm thế nào, chỉ đành gật gật đầu.

Đúng vậy, nếu đến bên kia không thấy người, vậy thật sự, thật sự không có cách nào.

Những thứ cậu có thể làm cậu đều làm hết rồi, nếu đến muộn... tất cả, chỉ đành đợi cảnh sát.
Điện thoại vừa mới mở được ra, đột nhiên có một tiếng trầm đục vang lên bên tai Tăng Lý.

Trong phút chốc, đồng tử cậu co rút lại, đầu cậu chưa bao giờ minh mẫn như thế này, quả quyết quay người, mở to mắt nhìn thấy người đàn ông trung niên bị đánh một gậy, rồi ông ngã nhào xuống đất – hôn mê bất tỉnh.

Ẩn trong bóng tối, ở chỗ ngã rẽ kia có một người đang đứng đó.

Đeo khẩu trang, không nhìn rõ mặt.

wtp Mật Kết

"Mẹ mày nữa đừng đánh chết đấy!" Một giọng nói vang lên.

Tăng Lý cứng đờ cả người, da gà nổi lên, trái tim đập bình bịch, từ chân lên đến đỉnh đầu cậu lạnh toát, mỗi một tấc trên cơ thể cậu đang kêu gào – giọng nói ấy ở ngay đằng sau lưng cậu!

Trong con ngõ nhỏ tối đen ẩm ướt ấy, chiếc bồn đựng nước đang nhỏ nước tong tong.

Hai bàn tay bắt được Tăng Lý.
Người đàn ông trung niên nhanh chóng bị người kéo đi, Tăng Lý bị bịt miệng, rồi kéo đi, cậu không thể phát ra được một tiếng nào.

Tất cả mọi thứ, nhanh chóng không một tiếng động.

Không có ai chú ý đến, ở đây giống như chẳng có chuyện gì xảy ra hết.

"Hừ" có một người nhổ nước bọt xuống đất, nói, "Tên nhóc này đẹp thật đấy. Đm, giống như con mèo nhỏ cào người ấy, lần trước tao bị nó đá một cái, nghĩ đến thôi trứng đã đau rồi."

"Ư ư ư—" Tăng Lý liều mạng phát ra âm thanh, giãy dụa, nhưng chẳng thấm vào đâu.

Thậm chí ở trong hoàn cảnh này rồi cậu vẫn nhớ đến, trước đây Phí Lập nói với cậu câu kia, trong lòng nghĩ, chết rồi.

Cậu sắp bị một người đàn ông trung niên vừa xấu vừa béo mang về làm áp áp áp trại phu nhân sao....

02/09/2022

Chúc mọi người ngày Quốc khánh vui vẻ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK