- Mật Kết-
Bữa sáng ở trường cấp ba Dung Thành chẳng có ai, trong phòng học trống không, loáng thoáng có thể xuyên qua cửa sổ nhìn bờ tường bên cạnh, nghe thấy bên ngoài học sinh thể thao đang tập luyện, cùng với âm thanh học sinh đang đánh bóng rổ.
Khai giảng đã được mấy tuần, mọi người cũng đã chậm rãi bước vào trạng thái học tập, cộng thêm nhà trường bỗng nhiên thêm mấy tiết tự học tối, ngay lập tức bọn họ đã ý thức được bản thân đã lớp mười một rồi.
Trường cấp ba Dung Thành tuy chỉ là một ngôi trường nằm top tầm trung trong thành phố, nhưng học sinh cũng khá là hăng hái, trừ những kiểu không thích học hành như Phí Lập ra thì các học sinh khác cũng bắt đầu có cảm giác căng thẳng.
Tuy nhỏ nhưng cũng đủ để đốc thúc bản thân.
wtp Mật Kết
Tăng Lý đến sớm nhất, sáu giờ đã đến nơi.
Vì Phí Lập đã hẹn với đội bóng đến sớm để đánh bóng, tối hôm trước bèn hỏi Tăng Lý, "Này, mai sáu giờ tôi đến trường đánh bóng, cậu có muốn xem không?"
"...."
Tăng Lý trầm mặc nhìn dáng vẻ chờ mong nhưng lại giả vờ như chẳng có gì của Phí Lập, chậm rãi gật đầu, "Ừm...!xem chứ."
Cậu cảm thấy nếu nói không xem thì Phí Lập sẽ rất tổn thương.
Cho nên hai người cứ như vậy quyết định, sáng sớm hôm sau, năm giờ năm mươi phút, Du Du đang đi giày chuẩn bị ra khỏi cửa thì nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa "cốc cốc cốc", bà giật cả mình, còn nghĩ rằng có người gây sự, bà rón rén nhấc đôi giày cao gót bước đến cửa, sẵn sàng giáng một đòn chí mạng vào tên côn đồ ngoài cửa.
Phí Lập thấy cửa dần dần được mở ra một khe nhỏ thì xách cặp lên, hất cằm, cong khóe môi nói: "Nhanh lên nào, lề mà lề mề, chậm chạp quá."
Hắn vuốt vuốt tóc mái, thấy bản thân mình cực kỳ đẹp trai.
wtp Mật Kết
"Ơ..." Du Du mở cửa ra, ngại ngùng bỏ giày cao gót xuống, cười gượng nói: "Phí, Phí Lập à.
Cháu đến tìm A Lý sao? Chắc là nó vẫn đang còn ngủ đấy."
Nụ cười trên môi Phí Lập tắt ngấm, hắn và Du Du bốn mắt nhìn nhau, hai người đều xấu hổ.
Không lâu sau, Phí Lập phản ứng lại nhanh tay nhanh chân để cặp ra đằng trước dùng hai tay để cầm, cúi đầu ra vẻ ngoan ngoãn như một học sinh ngoan, mất tự nhiên nói: "Chào dì chào dì ạ, đúng đúng, cháu đến tìm Tăng Lý, tối qua cháu đã hẹn với cậu ấy, sẽ đến trường sớm cùng nhau ạ."
Du Du hơi xấu hổ đi giày vào chân, Phí Lập xoa xoa mũi, cúi đầu, hiếm khi thấy mặt hắn đỏ lên, xấu hổ quá đi mất, giả vờ sai người.
"À, hẹn nhau rồi à.
Thế cháu vào xem xem, chắc là nó vẫn còn trong phòng ngủ đấy." Du Du không biết chuyện Phí Lập luôn đưa Tăng Lý đi học, bà vội đi làm, cầm cặp công văn lên vội vàng đi đón xe, gọi Tăng Lý một tiếng rồi nói: "Dì đi trước đây, hai đứa tự chơi với nhau nhé, đói thì bảo Tăng Lý đưa cháu đi ăn sáng."
Bà nói xong thì vội vàng đi, nhanh chóng xuống lầu, Phí Lập nói một tiếng tạm biệt dì, Tăng Lý nghe thấy động tĩnh thì mở cửa phòng mình ra một khe nhỏ, rồi ló đầu ra, gương mặt cậu vẫn còn buồn ngủ, nhìn có vẻ như vừa mới tỉnh, mềm mại cực kỳ dễ thương.
"Sao thế mẹ...." Cậu nhìn một lúc lâu mới phát hiện ra Phí Lập, lúc phản ứng kịp thì ngại ngùng.
"Ai là mẹ cậu." Phí Lập lại bày ra dáng vẻ trên thế giới này tôi là người đẹp trai nhất, bước về phía Tăng Lý, "Mới dậy à? Để anh đây xem phòng cậu..."
Lần trước hắn đến, ăn cơm xong là đi, chưa kịp xem gì.
wtp Mật Kết
Ai biết được lúc hắn đang chuẩn bị bước vào Tăng Lý lại giật mình, đóng sầm cửa lại, vội vàng quay lại giường tìm quần áo, thay quần áo ngủ ra.
Phí Lập – người ăn cái đóng cửa không tiếp khách: "...."
Phí Lập đẩy của ra, che mũi bước vào trong, miệng lại mắng: "Định mệnh, cậu cũng độc ác nhỉ, dùng sức nhiều như vậy làm tôi đau gần chết.
Đóng cửa làm gì, con trai với nhau cả, có cái gì mà không dám gặp người—"
Phí Lập ngẩng đầu, tức khắc ngẩn ra, câm nín.
Quần áo của Tăng Lý mới cởi được một nửa, lộ ra cái rốn, eo nhỏ da trắng, giống như đậu phụ vậy, mềm mềm.
Mẹ nó, eo đẹp quá!
"Tôi...!tôi..." Tăng Lý nhất thời ngẩn ngơ, mặt đỏ lên, cậu cũng không để ý đến cái gì mà nam nam thụ thụ bất thân, chỉ cảm thấy hơi ngượng...!dù sao đây cũng là một chuyện rất riêng tư.
Không đợi cậu nói gì thì Phí Lập đã quay lại rồi đi ra, đóng sập cửa lại: "Làm phiền rồi."
Sợ Tăng Lý hiểu lầm bản thân cũng xấu hổ, hắn vội vàng nói, giọng nói lộ vẻ bối rối: "Nhanh, nhanh lên.
Sao mà giống con gái thế, lề mà lề mề, nhanh...!nhanh lên! Tôi ở bên ngoài đợi cậu!"
Giấu đầu lòi đuôi.
wtp Mật Kết
Có vài người bên ngoài thì là nam tử hán, nhưng trên thực tế sau lưng lại lén lút đỏ tai.
Tăng Lý: "...."
Không lâu sau, cậu thay quần áo rồi đánh răng mặt rửa mặt xong mới mở cửa ra, trên má vẫn còn hơi đỏ.
Cậu cúi đầu, chỉ mặc một cái áo len cao cổ màu ấm, trông có vẻ rất ấm cúng.
"Phí Lập, cậu đúng là...!người tốt." Tăng Lý nghĩ nghĩ rồi nói.
Cậu còn thật sự nghĩ rằng Phí Lập quan tâm đến một chút dở hơi của cậu.
Nhiều năm nay, không chê cậu quái gở, vẫn luôn bao dung cậu, cũng chỉ có mình Phí Lập.
Phí Lập bị phát thẻ người tốt chẳng biết tại sao, nhưng nó cũng chẳng gây trở ngại hắn nhìn Tăng Lý nhìn đến mức phát ngốc.
Vẻ ngoài của Tăng Lý rất thanh tú, ngũ quan non nớt, cả người giống như xuyên qua nước, vừa trắng vừa giống như một miếng đậu phụ non, khiến người ta thích, làm người ta yêu.
Đây có lẽ cũng là nguyên nhân từ lúc đầu Phí Lập đã đối đãi đặc biệt với cậu.
Mẹ nó làm người ta yêu thương.
wtp Mật Kết
Trong đầu Phí Lập vừa hiện lên một màn vừa nãy, hắn cảm thấy Tăng Lý chắc chắn là đồ eo tinh, chẳng giống hắn tí nào.
Dáng người Phí Lập cũng rất tốt, nhưng là kiểu vừa nhìn một cái là biết cơ thể của một chàng trai, nhưng Tăng Lý lại mang lại cảm giác đẹp, hơi kiểu có bệnh, khi không khiến người ta cảm thấy yếu đuổi, rất xinh đẹp.
Hắn thấy eo của Tăng Lý không phải là luyện tập ra, mà chắc chắn đây là em gái Lâm đầu thai chuyển thế.
"Được, được thôi." Phí Lập nói lắp, đôi tai đỏ bừng, hắn quay người, cực kỳ có khí khái bước về phía cửa, "Nhanh lên, lấy quần áo với cặp rồi đi thôi, chậm rì rì."
Thật ra Tăng Lý rất sùng bái Phí Lập, Phí Lập là dáng vẻ mà từ trước đến nay cậu luôn hướng tới, rực rỡ, hào phóng, lương thiện, nhiệt tình nghĩa khí, quan trọng nhất là một người có nhân duyên tốt, có biết bao nhiêu người thích hắn.
Bỗng nhiên cậu cảm thấy bóng lưng Phí Lập trở nên rộng lớn uy vũ hơn, cậu bước theo hơi áy náy nói: "Bữa...!bữa sáng tôi vẫn chưa làm."
"Hử, cậu còn biết làm đồ ăn sáng?" Phí Lập nghe thế thì dừng lại, tiện tay lấy cặp sách cậu đang treo trên tường, đẩy cửa ra đón ánh nắng, quay đầu lại nhìn Tăng Lý, hết sức bất đắc dĩ nói: "Sợ cậu không dậy được nên năm rưỡi tôi đã chạy xuống lầu mua đồ ăn sáng cho cậu rồi, bây giờ chắc vẫn còn nóng đấy, nhanh lên."
Thật ra Phí Lập có ý tranh công từng chút từng chút một.
Chỉ một chút.
...Thôi được rồi là rất nhiều.
wtp Mật Kết
Hắn cố ý nói ra là muốn Tăng Lý khen mình, Tăng Lý cũng rất phối hợp, cậu ngoan ngoãn gật gật đầu, mặc đồng phục vào rồi đi theo, ở đằng sau Phí Lập cậu ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt màu nâu long lanh của mình nhìn Phí Lập nói: "Cảm ơn cậu...!Phí Lập."
Chiều cao của hai người chênh lệch rất rõ, Phí Lập một mét tám, Tăng Lý mới hơn một mét bảy một chút.
Phí Lập cúi đầu đối diện với đôi mắt màu nâu của Tăng Lý, mẹ nó Tăng Đại Ngọc, trong lòng Phí Lập mắng một câu, đỏ tai chạy, dọc theo cầu thang chạy xuống.
"Nhanh lên, bọn nó đang đợi hai đứa mình đấy!" Phí Lập chạy mất.
"Này...!này!" Tăng Đại Ngọc cảm thấy sao tính cách của Phí Lập lại hấp tấp như vậy, cậu hơi bất đắc dĩ, vội vàng lấy chìa khóa khóa cửa lại rồi chạy theo.
Phí Lập là một người rất thích đánh bóng rổ, không dính vào bóng còn đỡ, một khi dính vào bóng rồi thì rất điên cuồng, chạy khắp sân bóng, trong cả quá trình nghiền ép đối thủ.
Tăng Lý không biết đánh bóng rổ, cũng không dám tiếp xúc với những người kia, bèn ngồi ra đằng xa xa, cậu còn về lớp lấy sách giáo khoa ra để đọc bài đọc sáng trước.
Âm thanh rất nhỏ, nhìn xa xa cũng không biết cúi đầu đang làm gì.
24/10/2022.
Danh Sách Chương: