Bộ trang sức nâng niu còn chưa đã mắt liền trở thành nhà tâm lý tư vấn tình cảm.
Lam Thành không tiện hỏi chuyện con gái, chỉ thi thoảng giục Nguyên Huyền uống sữa:
“Không phải có cả ngày nói chuyện rồi sao? Còn chuyện gì chưa nói đến?”
“Nam nhân trong mộng!”
Lam Thành tựa lưng vào thành lan can, theo thói quen đưa tay vào túi quần lục tìm một vật.
Chiếc bật lửa trong tay lâu rồi chưa được nhon nhen, sau này chắc cũng không cần:
“Định Tự quả thật nếu cháy sẽ khá bén.”
Nguyên Huyền không nghe thấy câu ấy, vẫn tiếp tục nhắn tin với Trác Tịch:
“Hôm nay cậu gặp người đó sao?”
Bên kia nhanh chóng hiện lên tin nhắn video.
Nguyên Huyền không hiểu về piano. Chỉ biết thứ cô nghe được là một bản âm thanh vui vẻ tươi sáng phía xa xa. Đám đông cũng đứng lại thưởng thức trọn vẹn thứ âm thanh tuyệt diệu ấy.
Tới khi khúc nhạc dừng lại trước 1giây, bóng lưng nam nhân đánh đàn dừng lại trước mặt.
Bóng lưng vững chãi nhiều phần quen thuộc. Gượng mặt bị cổ áo lớn che khuất vài phần.
Dáng vẻ này…
Nguyên Huyền trầm ngâm nhìn ra bên ngoài:
“Hôm nay lúc bọn em vào khu vui chơi… anh có…”
Lam Thành không do dự, chẳng có gì đáng giấu:
“Chơi đàn! Lâu không chơi, tay cứng rồi không còn hay nữa.”
Nguyên Huyền đặt điện thoại xuống bàn, không biểu hiện được tâm trạng hoang mang lại hỏi thêm một câu:
“Ngày xưa anh hay đánh đàn lắm hả? Ý em là hồi học đại học ấy!”
“Không thường xuyên. Không có thời gian.”
Lúc ấy hắn làm gì nhỉ?
Lam Thành không nhớ nổi lúc học đại học mình đã sống thế nào.
Một tên du côn đích thực với mái tóc bạch kim khuyên tai chữ thập, quần áo dính toàn bụi đường cùng ống khói.
Hắn lại tốt nghiệp được như nào vậy?
Thi tốt nghiệp hai người như thế nào mà qua được vậy?
Lam Thành ngửa mặt lên trần nhà, ánh mắt rầu rĩ:
—Hoá ra từ lúc đó Lâm Lam Danh đã điên rồi!
Nguyên Huyền im lặng lại quan sát đoạn video thêm lần nữa.
Trác Tịch nhắn tin:
“Góc nghiêng này quả thật rất giống với người tớ gặp ở đại học.”
“Nhưng cảm giác có phần hơi khác. Không phải con trai khi trưởng thành hơn sẽ khác chứ?”
“Sau này không biết có gặp lại nữa không?”
“Hay ngày mai tớ lại tới trung tâm thương mại kia ôm cây đợi thỏ?”
Nguyên Huyền không biết nên trả lời như thế nào.
Từ đầu đến cuối chỉ gửi mấy biểu tượng đáng yêu. Tâm trạng lại có phần xuống dốc.
Với dáng vẻ này quả thực rất giống Lâm Lam Thành. Nếu như người Trác Tịch thương nhớ bao lâu là Lam Thành thì mọi chuyện nên nói nhu thế nào, nên làm như nào mới phải?
Nguyên Huyền không biết.
Lại càng không biết đoạn video kia đã bị đang lên vô số hội nhóm từ khi nào không báo một câu.
Giả Thập Linh gửi tin nhắn đến lúc nửa đêm, dòng chữ bóng lưng chàng hoàng tử piano làm đáy mắt Lâm Lam Thành hiện lên vô vàn vệt máu tươi.
“Ông chủ! Hôm nay là muốn thi tài năng sao? Không làm ông chủ lớn, muốn dấn thân giới giải trí?”
Lam Thành lạnh nhạt:
“Phòng quan hệ công chúng có phải đang mở tiệc từ chức?”
“Sẽ gỡ những bài đăng này ngay! Nhưng quả thực bóng lưng ông chủ lớn cũng toát ra vô vàn hào quang lớn.”
Lam Thành không để lọt vào mắt mấy thứ phiếm.
Hắn học piano chỉ là Lam Danh muốn có mộ người hoà tấu. Nhà họ Lâm mang hắn cho Lam Danh hài lòng. Còn hắn không vui không buồn chấp nhận.
Bây giờ cũng không khao khát hay đam mê, chỉ là buồn chán:
“Bây giờ tôi thiếu thư ký. Trước khi cô từ chức nhớ giao lại hết công việc.”
Giả Thập Linh trừng mắt.
Cái tên đáng chết. Coi cô là người gọi thì đến xua thì đi sao?
“Sau này không nói lung tung nữa! Sếp lớn ngủ ngon.”
Hôm nay Lam Thành lai Nguyên Huyền đi làm. Đoạn đường từ nhà tới chỗ bắt xe buýt đang sửa đường ống nước, Nguyên Huyền đi xe đạp không biết bao lâu mới có thể vượt qua được.
Lam Thành không về nhà mà vòng qua một cửa hàng xe máy bắt đầu nhắn tin:
“Cô thích màu gì?”
“Màu hồng!”
“Cô biết lái xe máy không?”
“Một chút! Trong công ty có xe, thi thoảng Huyền cũng dùng để giao vật liệu.”
Lam Thành ừ một tiếng trong đầu lại nhắn thêm:
“Vậy tôi mua cho cô một chiếc xe máy.”
“Không cần đâu! Món trang sức kia Huyền còn chưa trả lại được.”
“Muốn mua ô tô sao?”
Nguyên Huyền nhìn dòng tin nhắn lại không biết Lam Thành rốt cuộc có vấn đề gì với những chấp niệm.
Không phải hắn không có tiền sao?
Làm ở quán bar có thể giàu tới mức nào?
Có thể một câu mua bộ trang sức giá trăm triệu usd?
Hay là mua xong rồi vẫn có thể mua cho Nguyên Huyền một cái ô tô mới?
Như vậy là quá mức quy định rồi. Nguyên Huyền đến bao giờ mới trả nổi được?
Nhưng dòng suy nghĩ chưa dừng lại đã thấy một bức ảnh được gửi đến:
“Xe của cô! Tôi lấy chứng minh thư của cô rồi. Một tuần nữa có biển, có thể chạy. Trong thời gian này nhờ Ái Diệu dạy cô lái xe.”
Nguyên Huyền không dám nhìn tiếp.
Mọi chuyện bất ngờ quá.