• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày 24-6 thành phố Cảnh, văn phòng Công ty vật liệu xây dựng Định Giao.

Định lão phu nhân là người nắm thực quyền trong công ty nhưng vì sức yếu nên chỉ thi thoảng mới ghé qua công ty xem xét sắp xếp lại số liệu sổ sách chính. Còn bình thường những việc liên quan cần thiết đều do con cháu nhà họ Định trực tiếp quản lý.

Hôm nay là ngày Nguyên Huyền đến đàm phán với bất động sản Nhược Thuỷ. Để lại đám người nhà họ Định trong văn phòng chờ kết quả.

Nguyên Huyền là nhân viên sổ sách bình thường không quá nổi bật, cấp trên của cô đương nhiên là Định Ngũ phụ trách. Công việc thường ngày của hai cha con cũng không vượt quá phạm vi 20 m². Vậy mà bây giờ lại yên vị chờ đợi trong văn phòng chính xa hoa với điều hoà bao phủ. Nhờ công của con gái mà được trực tiếp ngồi tại nơi này, tuy rằng có vẻ khúm núm không xứng nhưng quả thật càng kích thích.

"Bác trai cố tận hưởng những thời khắc vui vẻ như thế này đi! Không phải qua ngày hôm nay là không được ngồi ở đây nữa đâu!"

Phó Minh Khúc tốt lòng nhắc nhở bên cạnh, tiện tay đặt xuống cốc cà phê được đựng bằng ly thủy tinh cao cấp, mỗi chiếc ly phải trị giá tới cả tiền triệu. Lại vờ như vô tình:

"Chiếc ly này quý thì quý thật đấy. Nhưng chúng khá mong manh, bác cẩn thận kẻo hoa mắt làm vỡ. Vỡ rồi không những bị đứt tay lại còn đền tiền cho công ty thì không đáng đâu. Tiền nên tiết kiệm thì hơn!"

Nguyên Huệ Diệu lâu lắm rồi mới được bước chân vào một nơi sang trọng như thế này. Tâm trạng còn đang thả lỏng đến bây giờ lại bị nghe những lời không hay, còn thấy người chồng đầu ấp tay gối của mình bị đám con cháu còn tùy ý bỡn cợt thế kia càng làm thêm tức giận.

"Choang!"

Chiếc ly vỡ làm nhiều mảnh lung tung, nước văng khắp phòng họp lớn.



Đàm Công vốn dĩ còn đang ngồi xem kịch hay bây giờ bị ngắt quãng:

"Mợ dâu! Mợ là có gì bất bình? Lần đầu tới đây hoa mắt run tay hay sao?"

Nguyên Huệ Diệu cười lạnh:

"Đám tiểu bối nhà các người cũng hay lắm! Dám ở đây nên tiếng nói trưởng bối như vậy? Cha mẹ các ngươi không dạy bảo cẩn thận rằng đây là tiền nhà họ Định, người nhà họ Định muốn làm gì thì làm sao? Một cái ly thì đáng là gì? Kể cả ông ấy có ném hết toàn bộ những chiếc ly này đi thì cũng không đến lượt mấy đứa trẻ ranh miệng còn hôi mùi sữa nên tiếng!"

Đám con cháu ngồi một bên, người lớn ngồi một bên, bọn họ vẫn còn điềm nhiên nhìn tứ phòng bị người nhà mình bắt bẻ. Nhưng trước thái độ của Nguyên Huệ Diệu bấy giờ mới có người lên tiếng:

"Em dâu út! Làm gì mà căng thẳng vậy? Đám trẻ còn chưa hiểu chuyện so đo với chúng làm gì?"

Định Ngọc Từ là đứa con gái duy nhất của Định lão phu nhân, cũng được bà ấy hết mực cưng chiều.

Phượng Miêu Hà là người vợ thứ hai của Định Đạt Mỗ, đây không phải là người sinh ra đứa con được lão phu nhân nhìn chúng giao phó sản nghiệp nhưng cũng là người khiến cho nhà họ Định nhiều lần nảy lửa cũng không chịu yên:

"Có tính hay không cũng đâu thể để một mình em dâu nói là được? Chuyện này còn phải xem Nguyên Huyền!"

Hít một hơi nóng, tựa lưng lên ghế êm:

"Con bé cũng vừa mới 24 tuổi. Tuổi trẻ bồng bột vẫn chưa hiểu chuyện đời, cũng là lần đầu tiên nhận một dự án quan trọng như thế này. Nếu có sơ suất gì... Em dâu vẫn nên giữ một cái đầu lạnh. Nếu giữa chừng chuyện không thuận lợi thì số tiền đền bù không phải chỉ một câu của lão phu nhân là sẽ xong."

Nguyên Huệ Diệu hừ lạnh một tiếng không nói, tức giận quay người rời khỏi.

Bên trong vẫn văn vẳng vài tiếng thì thầm cợt nhả:

"Không biết tự lượng sức mình! Nghĩ con gái là ai cơ chứ?"

"Bất động sản Nhược Thuỷ là chi nhánh của Đức Nhân. Mà Đức Nhân xưa nay hợp tác với họ là điều khó như lên trời. Miếng bánh ngon này còn phải xem các người có ăn được không đã!"



"Đợi đến lúc thông báo hợp tác không thành thì sẽ hả hê lắm đây! Cần thiết phải chuẩn bị tiệc hoành tráng!"

Công ty bất động sản Nhược Thuỷ.

Định Nguyên Huyền được lễ tân dẫn nên phòng họp lớn từ đầu giờ chiều, đến bây giờ cũng gần hai tiếng đồng hồ trôi qua nhưng một bóng người cũng không thấy.

Vừa lúc định bụng tiến về bên ngoài hỏi chuyện thì cánh cửa bỗng nhiên mở toang. Người bước vào là một phụ nữ khoảng chừng 30 tuổi, dáng người nhỏ nhắn, mái tóc xoăn phồng nhuộm ánh nâu càng tôn thêm vẻ đẹp mặn mà.

Nguyên Huyền chưa kịp lên tiếng, người đó đã đi tới bàn lớn, cặm cụi điều chỉnh máy tính bật kết nối với một người bên trong, thuận miệng giới thiệu:

"Xin chào cô!"

"Tôi là Giả Thập Linh - thư ký chính của Chủ tịch. Nếu sau này chúng ta có cơ hội hợp tác thì mọi vấn đề liên quan trực thuộc sẽ là tôi cùng cô liên hệ. Hôm nay Chủ tịch của chúng tôi có chút việc bận nên chuyện đàm phán hợp tác này sẽ thông qua video. Cô có thắc mắc gì không?"

Nguyên Huyền vào màn hình máy tính, xác nhận quả thực bên trong đó có người. Là dáng vẻ của một người đàn ông mặc bộ vest màu ghi. Gương mặt bị che khuất hoàn toàn, chỉ để lộ duy nhất từ phần cổ nhưng vẫn cảm nhận được dáng vẻ khá trầm mặc nghiêm túc.

Thấy Nguyên Huyền không lên tiếng lại nhìn vào tầm mắt có phần lo lắng, nữ thư ký mới lên tiếng tiếp:

"Không phải là cô nên mới có cuộc đàm phán như thế này, mà tất cả những người muốn hợp tác đều là thông qua kết nối video. Chỉ cần bản kế hoạch của cô có triển vọng thì chắc chắn chuyện hợp tác này không ảnh hưởng bởi màn hình máy tính."

"Tôi hiểu rồi!"

Nguyên Huyền gạt bỏ chút trầm mặc sau lưng.

Chuyện hợp tác này quyết định tương lai phủ kín của Nguyên Huyền, tương lai của cả nhà cô đều nằm trong lần này. Cho dù là một màn hình hay đến nhiều hơn nữa Nguyên Huyền cũng nhất định phải cố gắng.

Vốn dĩ Bất động sản Nhược Thuỷ có tầm quan trọng khá lớn. Lại thêm Công ty vật liệu Định Giao có tiếng làm ăn kha khá trên thị trường, hai bên tương trợ nhau chẳng khác gì hổ mọc thêm cánh.



Chuyện hợp tác lần này chỉ cần tinh ý cũng có thể cảm nhận được vài phần thuận lợi. Nhưng điều Nguyên Huyền không thể ngờ được chỉ chưa đầy 15 phút sau khi dừng bản kế hoạch cánh cửa phòng lớn lại mở toang:

"Cô Nguyên Huyền! Chủ tịch xem xét lại một lượt dự án hợp tác của cô, cảm thấy chuyện này thực sự vượt quá mong đợi. Chủ Tịch muốn ký kết hợp tác ngay bây giờ. Bên Công ty Định Giao cảm thấy như thế nào?"

Đầu Nguyên Huyền ong ong nghe không được rõ vế sau.

Chuyện gì vừa xảy ra vậy?

Chẳng phải mọi người đều nói rằng Bất động sản Nhược Thủy này vô cùng khó khăn trong việc hợp tác sao? Tại sao chỉ một bàn kế hoạch của cô lại nhanh chóng thu hút được mà còn là đích thân Chủ tịch muốn ký hợp đồng hợp tác ngay bây giờ?

Lừa đảo sao?

Người đàn ông trong video kia thậm chí một câu cũng không nên tiếng, thi thoảng gõ gõ vài cái vào chiếc bàn, đến cả vui vẻ hay tức giận cũng không thể thấy được. Chẳng lẽ thực sự nhìn ra những tiềm năng của bản kế hoạch này?

Nguyên Huyền tự gõ vào đầu nhắc nhở:

—Đây vốn dĩ là bàn kế hoạch vô cùng tiềm năng, Chủ tịch người ta học sâu hiểu rộng nhìn thấy ngay cũng là chuyện thường. Nghĩ lung tung gì vậy chứ?

"Tất nhiên! Công ty Định Giao chúng tôi đã sẵn sàng cho việc hợp tác!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK