"Muốn đi uống một chén hay không?" Hạ Kế Quang mời hắn cùng đi uống rượu.
Cùng nhau làm việc nhiều năm, giữa bọn họ không chỉ là quan hệ ông chủ và nhân viên mà tình cảm giống như anh em.
Hai người đi vào một quán bar có đàn dương cầm gần công ty. Gọi rượu lên, Lí Tắc Hàn buồn bực nên một hơi liền uống cạn.
"Cẩn thận, uống như vậy rất dễ say."
"Em không sao."
"Thật xin lỗi, vừa rồi không phải anh cố ý nghe lén em và Ánh Diêu đối thoại. Bởi vì hai người cãi nhau quá dữ dội nên anh mới đi qua nhìn xem." Hạ Kế Quang thật sự có chút kinh ngạc khi nghe được nội dung đối thoại. "Hai người thật sự quen nhau sao? Sao chuyện này không thấy người trong công ty nói qua?"
"Đồng Ánh Diêu không muốn công khai."
"Phải không?" Rất giống chuyện mà Ánh Diêu sẽ làm. "Hai người bắt đầu từ lúc nào? Lúc trước không phải đồn rằng em còn bị tổn thương tình cảm nên mới sắp xếp một kì nghỉ dài đi Mỹ nghỉ ngơi hay sao?"
"Em có bị tổn thương tình cảm gì đâu!" Tuy rằng chia tay với Mĩ Na là có chút không nỡ, vì hai người bọn họ đều thích đối phương nhưng nàng có cơ hội rất tốt để phát triển, hắn đương nhiên sẽ không cản trở nàng. "Chuyện em đi Mỹ thăm ba mẹ sớm đã sắp xếp." Hắn biết mọi người đều nói hắn đi chữa vết thương lòng, hắn cũng lười giải thích.
Hạ Kế Quang nhàn nhã uống một ngụm rượu. "Anh tuyệt không bất ngờ khi em và Ánh Diêu sẽ ở bên nhau. Nên nói thế nào nhỉ! Cảm thấy những năm gần đây giữa hai ngươi đã thiết lập một loại tình cảm còn tốt hơn bạn bè hay đồng nghiệp. Tóm lại, cho dù không phải hiện tại, về sau hai người cũng sẽ ở bên nhau." Có ai cãi vã sáu năm còn có thể bình an vô sự? Khi đó hắn liền đoán bọn họ hấp dẫn lẫn nhau mà không phát giác. Xem ra trực giác của hắn còn rất chuẩn. (wá chuẩn sếp ạ!)
"Nếu trong tình cảm chỉ có một bên nỗ lực, vậy thì thật sự làm cho người ta cảm thấy mất mát." Nhớ tới cô gái kia cư nhiên bảo hắn đi tìm bạn gái một lần nữa, nàng tùy tiện đối đãi với tình cảm của bọn họ như vậy sao? Tuy rằng biết có thể nàng vô tâm khi nói những lời này, nhưng vẫn khiến người ta thương tâm.
Nhìn vẻ mặt rầu rĩ của Lí Tắc Hàn, Hạ Kế Quang nói ra quan điểm của mình. "Anh không biết là khi nào thì em phát hiện mình thích Ánh Diêu, nhưng cô ấy đã thích em từ sớm." Lí Tắc Hàn cảm thấy nghi ngờ những lời này của Hạ Kế Quang.
"Đừng dùng vẻ mặt hoài nghi này mà nhìn anh, anh nói là thật." Hạ Kế Quang cười khẽ. "Mượn chuyện thực phẩm Á Gia lần trước mà nói. Em không ở Đài Loan, bên Á Gia lại muốn lập tức xem kế hoạch mới. Em cũng biết hiện tại mọi người đều không có tính nhẫn nại. Ánh Diêu chạy tới nói với anh cô ấy muốn giúp em làm lại, đương nhiên hợp đồng cũng trở thành của cô ấy. Có điều lúc ấy anh cảm thấy cô ấy không phải vì tiền thưởng, mà là không muốn phá hủy quan hệ hợp tác giữa em và Á Gia trong nhiều năm qua."
Lí Tắc Hàn hơi rung động, cảm thấy tim hơi co thắt lại.
"Còn nữa, lần trước hai người phải đi Đài Nam giảng dạy. Trước khi tan ca anh gặp được cô ấy, liền hỏi hai tiết học đó ai dạy trước. Anh nghĩ chắc là hai người ngay cả chuyện này cũng bất đồng ý kiến đi, ha ha." Hắn chính là xuất phát từ nhàm chán mới hỏi, bởi vì có khi nội dung cãi vã giữa hai người bọn họ rất thú vị.
"Cô ấy nói với anh sẽ để cho em lên lớp trước, lên lớp xong là em có thể sớm về Đài Bắc. Tuy rằng ngoài miệng cô ấy nói bởi vì em thất tình nên gần đây tinh thần không tốt, lỡ khi lên lớp xảy ra sơ xuất gì, như vậy khi cô ấy lên lớp sau còn có thể bổ sung. Nhưng anh nghĩ chắc là cô ấy muốn em về Đài Bắc sớm một chút, sau đó cố gắng nghỉ ngơi. Nói thật, khi đó anh mới phát hiện thì ra cũng có lúc Ánh Diêu hiểu biết em như vậy."
Lí Tắc Hàn nghe xong, chân mày nhíu chặt. Hắn chưa bao giờ biết việc này.
Hắn tưởng rằng mình rất hiểu nàng, nhưng lại chỉ nhìn đến bề ngoài mà thôi. Hắn chưa từng suy nghĩ xem dụng ý sâu xa của nàng là gì.
Nhìn Lí Tắc Hàn không nói gì, Hạ Kế Quang lấy giọng điệu của người từng trải nói: "Anh cảm thấy bây giờ em rất giống anh trước kia, bị một cô gái xinh đẹp độc lập hấp dẫn. Sau khi có được nàng, vô hình trung lại muốn thay đổi nàng. Kết quả lại quên lúc đầu cái mình thích không phải là phẩm chất độc của nàng hay sao. Cuối cùng, thay đổi không được, hôn lễ cũng hủy bỏ, bây giờ biến thành một ông già cô đơn. Haiz, em nên lấy đó làm gương." Hạ Kế Quang cười khổ. Về chuyện tình cảm của hắn, Tắc Hàn cũng có biết một chút. Lời của hắn làm cho Lí Tắc Hàn giật mình. Hắn muốn thay đổi cô gái kia sao? Hắn không có ý đó, chỉ hy vọng thỉnh thoảng nàng có thể dựa vào hắn cũng không sao. Đàn ông đều muốn bảo vệ cô gái mà mình yêu thương…
Nhưng Hạ ca cùng Tiểu Tuyết quả thật là bởi vì muốn thay đổi đối phương mà chia tay. Một người phóng khoáng tự tin, một người xinh đẹp kiêu ngạo. Nhìn thế nào thì hai người cũng là một đôi rất xứng, cũng từng yêu thật sự sâu đậm. Nhưng có lẽ là vì cá tính rất giống nhau, cuối cùng vẫn chia tay.
Tiểu Tuyết đã lập gia đình. Nhiều năm như vậy, hắn tưởng với cá tính phóng khoáng của sếp Hạ hẳn là sớm đã quên, thì ra còn chưa buông tay. Đây cũng là nguyên nhân bên cạnh hắn vẫn không có bạn gái sao?
"Sếp Hạ, anh còn yêu Tiểu Tuyết sao?"
Hạ Kế Quang cười. "Bây giờ cô ấy sống rất hạnh phúc." Một câu nói đã cho thấy giữa bọn họ đã không còn khả năng. Nếu đã như vậy, sẽ không có vấn đề yêu hay không yêu nữa.
"Đúng rồi, lần trước em hỏi anh có căn nhà nào đẹp thì để ý dùm em một chút là vì Ánh Diêu sao?"
"Đúng vậy." Lí Tắc Hàn không phủ nhận. "Trước kia em chưa từng nghĩ tới chuyện kết hôn nhưng bây giờ lại rất muốn kết hôn, bởi vì đối tượng là Đồng Ánh Diêu. Mỗi lần nhìn cô ấy đều khiến cho em có một loại cảm giác, cảm thấy cuộc đời này nếu thiếu cô ấy chắc chắn sẽ rất tẻ nhạt. Vì vậy em muốn nắm tay cô ấy cùng đi suốt cuộc đời này." (tay em nè anh!)
Nghe hắn nói đã nghĩ đến chuyện kết hôn, còn nói ra lời nói cảm động lòng người như vậy, thật sự làm cho Hạ Kế Quang cảm thấy rất kinh ngạc. Hắn nửa đùa nửa thật: "Anh nghi ngờ có phải là em đã thầm mến Ánh Diêu rất lâu hay không? Nếu không sao có thể vừa mới kết giao đã muốn cưới cô ấy về nhà đây. Ha ha."
"Bị anh đoán trúng rồi." Lí Tắc Hàn cũng cười, cảm thấy mình đối với việc muốn nắm tay nàng cùng đi suốt cuộc đời càng thêm mãnh liệt.
Hạ Kế Quang cầm lấy chén rượu cạn ly với hắn, rất mừng cho hắn và Ánh Diêu. Vậy chính hắn thì sao? Giờ phút này, người mà trong lòng hắn nghĩ đến lại không phải là Tiểu Tuyết, mà là một cô gái khác.
………….…………
Nhìn thấy người đàn ông vừa mới tức giận bỏ đi lại đi vào văn phòng của nàng một lần nữa, Đồng Ánh Diêu hơi ngẩn người mà nhìn hắn. Muốn biết nguyên nhân hắn bỏ đi rồi lại trở về.
Đừng nói là lại muốn cãi nhau với nàng nữa đi? Cũng được thôi, nàng vừa uống xong "Ái can" Như Phượng đưa cho, không sợ sẽ bị sôi gan.
"Đừng nói là anh lại muốn tới tìm em cãi nhau nữa nha? Em nói cho anh biết, bây giờ em không có rảnh. Hơn nữa so với ở đây lãng phí thời gian cãi nhau với em, không bằng về nhà sớm một chút. Không phải ngày mai anh còn phải đi Nghi Lan sao? Đừng để không có tinh thần rồi lén lút mắng em." Tuy biết vừa rồi là lỗi của mình, không nên nói những lời như vậy làm tổn thương hắn, vốn nên xin lỗi hắn đàng hoàng, nhưng lời nói ra lại không phải như vậy.
Nghe được lời của nàng, sao hắn có thể nghĩ nàng không để ý đến hắn chút nào đây? Thấy mắt nàng đỏ hồng, nàng đã khóc sao?
Thấy Lí Tắc Hàn đứng yên bất động, cũng không nói chuyện, Đồng Ánh Diêu thật sự không biết hắn muốn làm gì. "Trưởng phòng Lí, anh có nghe thấy lời em nói không? Em bề bộn nhiều việc, không rảnh cùng anh…" Lúc này Lí Tắc Hàn bước về phía nàng, kéo nàng từ trên ghế đứng dậy, khi nàng còn chưa kịp có phản ứng thì bèn hôn nàng.
Thật sự càng lúc càng thích cô gái này.
Đối với việc có được nàng, Lí Tắc Hàn cảm thấy lòng mình có một loại hưng phấn không cách nào tả được.
Hắn không phải tìm nàng để cãi nhau mà là đến hôn nàng? Tuy rằng sửng sốt một chút nhưng nàng cũng không cự tuyệt nụ hôn không hiểu ra làm sao của hắn. Bởi vì lúc này nàng cũng rất muốn hôn hắn. Vừa rồi sau khi hai người cãi nhau xong, hắn không biết nàng khổ sở biết bao.
Nụ hôn lúc này của hai người không mang theo chút tình dục nào, chỉ có tình cảm sâu sắc.
Lí Tắc Hàn buông nàng ra, lại hôn lên má nàng, sau đó nhìn nàng thật sâu.
"Sao lại đột nhiên hôn em? Không phải anh đang tức giận sao?"
"Đúng vậy, quả thực anh rất giận. Đó là bởi vì em biết rõ là anh rất thích em lại bảo anh đi tìm bạn gái mới. Đương nhiên anh sẽ tức giận." Nhìn thấy nàng giận dỗi chu miệng lên, hắn buồn cười mà hôn nàng. "Nhưng anh cũng có lỗi. Tuy là anh xuất phát từ việc đau lòng em tăng ca mà muốn giúp em, nhưng anh càng nên tin tưởng năng lực của người phụ nữ của anh. Cô ấy nhất định sẽ làm được, không phải sao?"
"Tắc Hàn…"
"Khoảng thời gian sáu năm không phải là ngắn, anh nghĩ chúng ta sớm đã quen với việc đối chọi gay gắt kia cho nên vừa rồi chúng ta mới có thể vì chuyện đó mà xảy ra tranh cãi." Lí Tắc Hàn phân tích nguyên nhân. "Sau này anh sẽ chú ý điểm này. Anh sẽ nói rõ ý nghĩ của anh, mà em cũng vậy, được không?"
"Được." Đồng Ánh Diêu gật đầu.
Hai người nhìn nhau, rồi lại ôm nhau, cảm giác tim của nhau kề sát cùng một chỗ.
Hắn hôn lên trán của nàng. "Cố lên, anh về đây. Anh tin tưởng em có thể hoàn thành. Có điều có chuyện gì phải lập tức gọi điện thoại cho anh, biết không?"
"Em biết rồi."
"Còn nữa, cái này cho em." Thấy nàng hoang mang mà nhìn hắn lấy ra một chiếc chìa khóa, hắn nói: "Đây là chìa khóa nhà của anh, sáng mai anh sẽ không đến công ty, buổi tối trở về cũng rất khuya. Em tan ca thì về trước nhà anh mà nghỉ ngơi, anh muốn vừa về nhà liền nhìn thấy em, được không?"
Nhìn chiếc chìa khóa trên tay, chiếc chìa khóa kia hình như có độ ấm làm cho lòng bàn tay của nàng nóng lên, cả trái tim cũng vậy. "Được, tối mai em sẽ chờ anh trở về."
"Ngày mai em sẽ không có vấn đề gì chứ?"
"Anh nghĩ em là ai."
Lí Tắc Hàn cười khẽ. "Em là Đồng Ánh Diêu, là cô gái của anh." Trước khi đi hắn lưu lại một nụ hôn, hạnh phúc ngọt ngào tràn ngập trong đó.