“Sao con có thể đối xử với con bé như vậy? Nó làm gì sai à?”. Chu Ninh biết con trai mình không phải kiểu người hay gần nữ sắc, nhưng thái độ kịch liệt hôm nay không thể chấp nhận được.
Chu Quân Ngôn không trả lời bà, chỉ im lặng đứng nhìn về phía cửa sổ một cách vô định, mắt nhắm lại, đôi lông mày khẽ nhíu như đang suy nghĩ thứ gì đó.
Theo dự kiến thì cuộc họp hôm nay sẽ kết thúc lúc tám rưỡi.
Khi lái xe về anh phát hiện không thấy điện thoại đâu. Anh đoán là rơi ở văn phòng lúc đi ăn trưa, nghĩ lại để mai lấy cũng được.
Điều duy nhất anh phân vân là không biết mẹ có gọi điện tìm mình không? Từ khi lên đại học thì anh ở kí túc xá, không sống chung với mẹ nữa và cứ như thế đến khi đi làm.
Chu Quân Ngôn luôn tôn trọng mẹ mình. Thật sự thì hai người rất giống nhau, đều thích sống một mình.
Tuy vậy, anh vẫn không yên tâm đối với sức khỏe của bà, vì thế anh đã để bà cho thuê lầu hai đang trống, ít nhất thường ngày cũng có người bầu bạn.
Chu Ninh đã ngoài năm mươi, ngoại trừ cách dùng điện thoại bàn để liên lạc với mọi người thì bà nhất quyết không dùng cách khác.
Chu Quân Ngôn nhớ số bà nên lấy điện thoại dùng trong công việc ra gọi.
Sau một hồi chuông vẫn không ai bắt máy.
Chuyện như thế này không phải là lần đầu vì Chu Ninh theo đạo Cơ Đốc giáo, bình thường ở nhà dùng điện thoại để nghe thánh ca nên tắt âm báo điện thoại.
Chu Quân Ngôn tìm số người thuê nhà tên Ngô Tuyết, mới biết là trưa nay cô đã về nhà không còn ở chung với Chu Ninh.
Anh trở về nhà, thấy túi xách của bà hay dùng không ở trong phòng, cả thẻ căn cước và bảo hiểm y tế để trong hộp sắt ngoài phòng khách cũng không thấy đâu, mới ý thức được việc Chu Ninh đã tới bệnh viện.
Bệnh viện gần với chỗ ở của hai người nhất là bệnh viện tỉnh. Mỗi lần đi khám bệnh Chu Ninh đều tới đó.
Anh biết mẹ mình sẽ không sao nhưng lo lắng là việc khó tránh khỏi.
Trên đường lái xe tới bệnh viện anh đã gọi điện cho người bạn thời đại học làm việc ở đó mới an tâm với suy đoán của mình.
Chu Quân Ngôn không lường trước được sẽ gặp Cố Nhan tại phòng bệnh.
Trong lúc nhất thời anh nhớ tới việc để có thể ở cùng mình mà cô đã giở mánh khóe, nên anh nghĩ cô đến đây là có ý đồ không tốt với Chu Ninh.
——————
Chu Ninh vẫn còn giận anh, quay lưng tỏ rõ thái độ không muốn nói chuyện.
Trong nhà vệ sinh của phòng bệnh, anh mở khóa vòi nước để mặc cho làn nước mát lạnh táp vào mặt. Dưới chiếc gương bị lu mờ bởi hơi nước, ánh mắt ảm đạm bi thương kia lại xuất hiện lần nữa trong tâm trí khiến anh phát bực.
Sau khi bước ra ngoài, Chu Quân Ngôn liếc nhìn chai truyền nước của Chu Ninh, rồi quay người nhìn về phía cửa sổ.
Trời mưa rất lớn.
“Đêm nay mẹ sẽ ngủ ở đây, không cần con ở cùng đâu.” Chu Ninh nói với vẻ không mặn không nhạt.
Vừa lúc y tá đến đổi lọ thuốc cuối cùng cho Chu Ninh.
Lúc y tá quay người bước ra ngoài anh ngăn lại, nói:
“Xin hỏi có thể cho tôi mượn một cái ô che mưa được không?”
Nhìn từ ngoài anh rất bình tĩnh nhưng nội tâm bên trong thì không. Anh cầm chiếc ô màu đen mà y tá vừa đưa cho, quên luôn điều định nói với Chu Ninh.
“Điện thoại trên bàn, mau cầm đi.”
Giọng nói của Chu Ninh đã dịu hơn trước, tiếng gọi làm anh thoát khỏi những tâm tư trong lòng.
Chu Quân Ngôn nhìn điện thoại nằm cạnh bình hoa cẩm chướng càng thấy đau đầu hơn.
“Bị cô ta phiền sắp chết rồi.”
Anh quát xong cầm điện thoại trên bàn lao nhanh ra ngoài.