Đêm trước khi Cố Nhan rời đi, sau khi ăn tối cùng với Chu Quân Ngôn xong, cô vẫn như thường lệ đứng trong phòng bếp chờ anh rửa bát.
Cô tựa đầu vào lưng anh, một lúc sau mới nói: “Hôm nào chúng ta mua máy rửa bát nhé!”
Chu Quân Ngôn dừng tay lại, cuối cùng nói câu không cần.
Cô ôm anh được một lúc thì nhẹ giọng nói với anh từ sau lưng: “Chu Quân Ngôn, hôm nay em phải về nhà ngủ rồi, ngày mai bố muốn tiễn em ra sân bay.”
Không chỉ vậy, cô còn về nhà để chuẩn bị quần áo cần mặc cho chuyến du lịch
“Anh có thể đưa em về nhà không?”
Chưa đợi Chu Quân Ngôn trả lời, Cố Nhan đã thả tay ra, lúng túng nói:
“Không được, em chợt nhớ ra đã rất lâu rồi không để Tiểu Vương đón em, nếu không cho anh ấy làm việc, sẽ khiến anh ấy cảm thấy xã hội này không làm mà hưởng, như thế chẳng phải em hại người rồi sao.”
Cô vừa nói, vừa lấy điện thoại trong túi ra, Chu Quân Ngôn bỗng quay đầu nhìn cô, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt đầy nghiêm túc của anh.
“Tôi đưa em về.” Anh lau khô tay, mặt không biểu cảm lấy điện thoại trong tay của cô đặt lên kệ bếp.
Cố Nhan lấy điện thoại và theo sau anh: “Anh không mệt sao?”
“Không.”
Đợi đến khi xe Chu Quân Ngôn dừng lại ở bãi đậu xe nhà cô, Cố Nhan không phân biệt được phương hướng.
Chu Quân Ngôn im lặng nhìn cô vài giây, rồi mở cửa xe ra.
Hai người dừng chân trước cửa nhà Cố Nhan, cô ôm lấy Chu Quân Ngôn không muốn để anh đi.
Cố Nhan dính lấy anh, để anh ở lại với cô, đợi đến khi cô ngủ mới rời đi, thấy Chu Quân Ngôn không có ý từ chối, cô lại nhăn mặt bảo anh quay về.
Chu Quân Ngôn lặng lẽ nhìn cô.
Cô muốn tiễn anh ra chỗ đậu xe, đột nhiên Chu Quân Ngôn giữ vai cô lại.
“Đừng đứng ngốc đây nữa, vào nhà đi.”
“Em không thể tiễn anh đến chỗ đậu xe sao?”
“Không được, đi vào đi.”
Thấy không thể xoay chuyển được anh, Cố Nhan đành nói câu được thôi.
Sau khi nhập mật khẩu, cô quấn lấy cổ anh, ngửi sau gáy anh, lại hôn môi anh lần nữa.
Chu Quân Ngôn đã miễn dịch với những hành động này của cô, anh vỗ lưng cô.
Một lúc sau nghe thấy cô nói: “Anh nhớ phải tưới nước mỗi ngày cho cây sen đá của chúng ta nha.” Cô ngập ngừng, giọng hơi nghẹn ngào, ôm lấy anh chặt hơn: “Lúc tưới nước phải nhớ đến em.”
Chu Quân Ngôn nhìn xuống người đang ưu buồn trong lòng mình, chỉ có bảy ngày, vậy mà cô lại làm như sinh ly tử biệt không bằng.
————
Nghe Trần Trạch Húc nói, tháng 6 là cuối mùa mưa ở Campuchia, so với mùa khô sẽ nóng bức hơn chút.
Cố Nhan xách vali của mình, đi cùng với Tiểu Lí xuống sân bay Siêm Riệp.
Trước khi nhập cảnh, Cố Trung Lâm nhờ Trần Trạch Húc giúp chăm sóc cô, điều này làm Cố Nhan xấu hổ muốn độn thổ, cô giống đứa bé to xác lắm sao?
Vừa nãy Trần Trạch Húc chủ động muốn giúp cô lấy hành lí, Cố Nhan chỉ có thể từ chối.
Khách sạn có xe đưa đón tại sân bay, điều hòa trong xe được bật rất thấp, cảm giác nóng bức trong lòng Cố Nhan từ từ lắng xuống, vừa ra khỏi sân bay thì phát hiện ánh nắng ở đây là màu vàng thuần túy, sắc màu của ngày hè là chói chang như vậy.
Hai hàng cọ bên đường nhiều không đếm xuể, Tiểu Lí ngủ gật trên vai cô, Cố Nhan nhìn bên ngoài cửa sổ, một vài đứa trẻ cao chưa tới eo cô đang xách giỏ bên đường bán hoa, Cố Nhan quay đầu nhìn chăm chú cho đến khi chúng dần mất hút trước mắt cô
Cứ như thế không biết lắc lư bao lâu, xe dừng trước cửa khách sạn. Cố Nhan bước xuống xe, trên đỉnh đầu là tiếng ve kêu không biết mệt mỏi, Cố Nhan ngẩng đầu nheo mắt, lần đầu tiên, trực tiếp cảm nhận được ánh nắng nhiệt đới hừng hực.
Bầu trời xanh đến nỗi không có một chút tạp chất, hương thơm độc đáo của chanh trong không khí làm tinh thần cô phấn chấn hơn.
Một nhóm người đang đứng trước quầy lễ tân làm thủ tục checkin, khoảng 10 phút sau, Trần Trạch Húc đưa cho Tiểu Lí một tấm thẻ phòng nhỏ.
Ba người một phòng, Cố Nhan và Tiểu Lí còn có Tiểu Trương ở cùng một phòng.
“Trị an ở đây không bằng trong nước, nếu ra ngoài nhớ gọi tôi.” Trần Trạch Húc đến trước mặt cô dặn dò.
Chiếc xe thuê 2 giờ chiều đến đón họ, vừa vào phòng Cố Nhan liền nghe thấy Tiểu Lí hoan hô:
“Cố tổng lần này thật có lòng nha!”
Cố Nhan đặt hành lí trước cửa, bước nhanh vào. Sau khi nhìn thấy hồ bơi riêng trong phòng, cô cười nói:
“Ngỗng ông lễ ông, nên nhớ bóc lột ông ấy một chút.”
Ba người nằm trên giường, không biết bụng ai kêu trước, Cố Nhan lúc trên máy bay vẫn chưa ăn, bây giờ rất đói, cuối cùng họ quyết định đi bộ đến con đường cách khách sạn không xa để mua chút đồ ăn.
Kết quả vừa ra khỏi cửa không xa, trời bỗng tí tách đổ mưa, một lúc sau đường phố trở nên vắng vẻ mà trữ tình.
Họ vội vã đi vào một siêu thị nhỏ gần đó, nhân viên bán hàng có lẽ là người Trung Quốc, vì Cố Nhan nhìn thấy Tivi ở cửa đang chiếu “Tâm Trạng Khi Yêu” do Lương Triệu Vĩ và Trương Mạn Ngọc đóng vai chính.
Mua một ít đồ ăn vặt xong, họ đứng trước chiếc tivi nhỏ chờ mưa tạnh, bên tai là lời thoại trôi chảy bằng tiếng Quảng Đông của Lương Triều Vĩ.
Đến khi mưa tạnh, họ mua thêm nước trái cây và kem ở bên đường, mấy đứa trẻ con da vàng, thân hình gầy gò mang giỏ bưu thiếp đi đến bên cạnh mấy người họ, Cố Nhan im lặng nhìn đám trẻ con phải mưu sinh sớm nên không còn nét trẻ thơ hồn nhiên, lần đầu tiên cô đối mặt với sự bất lực và bi ai mà nghèo khó mang lại.
Ba người mua một xấp bưu thiếp xong thì mỗi người cầm dừa uống, rồi trở lại khách sạn tắm rửa.
Hai giờ chiều, cả nhóm chia thành hai xe đi đến đền Angkor Wat.