“Thình thịch, thình thịch...”
Hắn nghe rất rõ. Không hiểu sao tim hắn cũng đập loạn theo. Một cảm giác rất kì lạ không thể diễn tả bỗng dâng lên trong lòng hắn. Một chút hồi hộp, một chút ấm áp, một chút ngượng ngùng... Hắn cuối cùng cũng không đẩy y ra, sau đó cũng không hiểu bằng cách nào mà hắn đã về đến đây.
Cái cảm giác rạo rực kì quái trong lồng ngực này là thế nào? Hắn chưa từng trải nghiệm qua trước đó. Nó khiến hắn hồi hộp không tài nào chợp mắt được. Chẳng qua chỉ là một cái ôm, sao tâm trạng lại hồi hộp giống như thiếu nữ mới lớn lần đầu biết yêu thế này?
“Giống thiếu nữ mới lớn biết yêu?”
Lâm Thành giật mình ngồi bật dậy. Sự so sánh này khiến hắn sợ hãi. Làm sao lại có cảm giác như vậy được!. Người ta là nam nhân, hắn cũng là một trai thẳng hàng thật giá thật, không thể nào lại sinh ra cảm giác đó được.
Đột nhiên cảm thấy phía dưới mình có chút khó chịu, Lâm Thành lật chăn ra nhìn thử. Và hắn thấy một túp lều nhỏ trồi lên giữa hai chân. Hắn trợn mắt.
“Aaaaaaaa!!!!”
Lâm Thành vừa kêu lên, chưa đầy ba giây sau cửa phòng đã bật mở, Tần Nguyên từ phòng bên cạnh chạy sang. Hồi đầu hắn vốn được bố trí ở căn phòng khá xa nơi này, nhưng sau khi quan hệ của hai người thân thiết hơn một chút, Tần Nguyên đã nài nỉ xin Lâm Thành cho hắn ở căn phòng bên cạnh. Hắn nài nỉ nhiều đến mức Lâm Thành phải đồng ý vì quá phiền. Rốt cuộc hắn lại là người đến sớm nhất.
Vừa nhìn thấy Tần Nguyên chạy vào, Lâm Thành vội kéo chăn trùm kín người. Mặt hắn lúc này đã đỏ như trái cà chua chín.
“Có chuyện gì mà la lên vậy? Sao thế?” Tần Nguyên vừa vào đã lo lắng nhìn khắp phòng xem có tên trộm nào không.
“Không... Không có gì đâu. Ta mơ thấy ác mộng thôi. Ngươi ra ngoài đi.”
Liền sau đó Chung Văn cũng chạy vào nhưng ngay lập tức bị đuổi ra ngoài. Tần Nguyên lại gần Lâm Thành, lo lắng hỏi: “Ngươi nằm mơ thấy ác mộng à?”
“Ừ.”
“Mơ ác mộng sao mặt lại đỏ thế kia?”
Lâm Thành giật mình, kéo chăn trùm lên mặt.
“Không có gì cả. Ngươi ra ngoài đi! Ta muốn ngủ.”
Tần Nguyên nhìn Lâm Thành một lúc, môi chợt mỉm cười. Hắn không đoán được là có chuyện gì đã xảy ra nhưng chắc chắn không phải là y nằm mơ thấy ác mộng. Nhìn dáng vẻ đỏ mặt đáng yêu kia, phỏng chừng là lại suy nghĩ “việc gì đó” không đứng đắn rồi. Hắn không nhịn được lại muốn trêu chọc.
Không thấy có tiếng động gì, cứ ngỡ là Tần Nguyên đi rồi, Lâm Thành mới từ từ kéo chăn xuống. Nhìn thấy trước mắt không có người, hắn mới yên tâm thở phào một hơi. Hắn đứng dậy ra đóng cửa lại thì bất ngờ bị ôm chầm lấy từ phía sau. Lâm Thành hốt hoảng định kêu lên thì bị bịt chặt miệng.
Lâm Thành hoảng sợ. Liệu có phải kẻ gian không? Nhưng mới nãy Tần Nguyên còn ở đây, y là một cao thủ, bên ngoài còn có Chung Văn và huynh đệ Nhậm gia, tại sao có kẻ gian mà bọn họ lại không phát hiện ra được?
“Muốn sống thì đừng lên tiếng!”
Lâm Thành gật đầu xem như đồng ý. Người kia thả tay ra khỏi miệng hắn nhưng lại không hề có ý buông người ra. Tay vẫn ôm hắn rất chặt.
(...)
Lâm Thành ban đầu còn sợ nhưng sau khi bình tĩnh lại hắn mới nhận ra mùi hương của tên bí ẩn kia rất quen thuộc. Hắn đã bị người đó ôm một lần rồi, chuyện lại mới xảy ra chưa lâu nên không thể nhầm được. Cho nên hắn mới nổi cáu. Vốn hắn đã định đứng im xem tên này lại định giở trò gì nhưng rốt cuộc y vẫn đứng im như tượng, còn giữ khư khư tư thế ôm ấp này. Và trước khi hắn lên tiếng hỏi thì đã nghe thấy tiếng người kia nói:
“Giữ tư thế như này một chút, được không?”
Lâm Thành đỏ mặt. Cái tư thế này giữa hai nam nhân với nhau không phải quá kì quái sao? Lúc tối không cẩn thận để cho Tần Nguyên chiếm tiện nghi một lần, làm sao hắn lại có thể để y tiếp tục lần nữa chứ?
“Huynh bỏ ra! Hai đại nam nhân với nhau ôm ấp cái gì?”
“Nhưng ta thích. Ôm A Thành thoải mái lắm. Lúc tối ta ôm, ngươi cũng đâu có đẩy ra.”
Vốn đã muốn quên đi tên này còn nhắc lại. Hắn nổi cáu giơ chân đạp một phát thật mạnh vào chân của y. Tần Nguyên đau quá phải buông tay. Hắn ôm chân suýt xoa, nhìn Lâm Thành oan trách:
“Ta đùa chút thôi mà. Ngươi mạnh chân thế làm gì?”
“Cái tên biến thái nhà ngươi, càng ngày càng không có chừng mực. Thấy ta hiền rồi được nước làm tới hả?” Lâm Thành cầm gối không khoan nhượng phang liên tục vào người Tần Nguyên, vừa đánh vừa la:. “Nửa đêm rồi còn trêu với chả ghẹo. Về phòng ngươi ngay!”
Tần Nguyên cứ thế bị Lâm Thành đánh đuổi ra khỏi phòng. Hắn đứng nhìn cánh cửa đóng chặt, tự cười thầm. Lâm Thành cứ đáng yêu như thế này đúng là đang đòi mạng hắn mà.
Thật ra sở dĩ hắn có thể qua bên phòng Lâm Thành nhanh như vậy bởi hắn cũng không ngủ được. Một phần vì đã ôm được ái nhân, nhưng phần nhiều là do hắn vừa nhận được thư của hoàng huynh. Hắn đã rời hoàng cung tính ra đến giờ đã gần hai tháng, không thể tiếp tục trì hoãn thêm nữa. Hắn cần phải trở về. Nhưng còn Lâm Thành, công lược vẫn chưa thành, đi như thế này có chút không cam tâm.
...***...
Hôm nay Lâm Thành giới thiệu cho các quan khách vài món mới chế biến từ đậu hũ thối. Tần Nguyên ban đầu không có hứng thú với đậu hũ thối lắm vì mùi của nó rất “kinh khủng”. Lâm Thành cắt đậu hũ thối ra thành từng miếng nhỏ xâu vào với nhau tạo thành xiên. Xiên đậu hũ được ướp đủ thứ gia vị rồi cho vào chảo dầu chiên lên. Màu vàng vừa chín tới của miếng đậu hũ thối nhìn rất bắt mắt khiến Tần Nguyên cũng muốn bỏ qua mùi của nó và nếm thử xem. Vừa cắn miếng đầu tiên hắn đã không ngừng gật đầu khen tấm tắc. Kết quả sau đó không cần nói cũng biết, rất nhiều người gọi xiên đậu hũ thối đặc biệt này.
Từ hôm tham quan chợ phiên ở Thành Nhân đã hai ngày, Lâm Thành dường như tránh Tần Nguyên, không bao giờ ở bên y quá gần. Buổi tối Tần Nguyên rủ hắn đi chơi, hắn đều lấy lý do mệt để từ chối. Tần Nguyên biết chắc đã xảy ra chuyện gì đó. Y định sau buổi hôm nay phải gặp hỏi cho rõ Lâm Thành. Y rất sợ hắn ghét mình.
Nãy giờ Lâm Thành để ý thấy huynh đệ Nhậm gia thường xuyên đi ra ngoài, một lúc lâu sau đó quay lại nói nhỏ với Tần Nguyên cái gì đó. Nhìn gương mặt họ có vẻ khá nghiêm trọng.
“Có chuyện gì phải không?” Lâm Thành tò mò lại gần hỏi
“A Thành, hôm nay chúng ta đóng cửa sớm đi.”
“Hả? Tại sao?”
Sắc mặt Tần Nguyên đột nhiên trở nên rất nghiêm túc làm hắn đâm lo lắng.
“Chuyện này ta sẽ giải thích sau. Giờ thì nghe ta đi, được không?”
Thái độ Tần Nguyên rất nghiêm túc và dường như đang lo lắng điều gì đó. Hắn chưa từng nhìn thấy thần sắc nghiêm trọng của y như thế này trước đây. Có vẻ như sắp xảy ra chuyện gì đó không thể xem thường được. Hiện giờ trời chỉ mới về chiều nhưng Lâm Thành đã thông báo hôm nay quán A Thành có việc nên đóng cửa sớm.
Tất cả mọi người ai cũng có vẻ luyến tiếc. Nhiều người còn muốn đặt đồ ăn mang về nhưng Tần Nguyên thay chủ quán từ chối tất cả. Phải mất một lúc khá lâu khách mới lục tục về hết.
“Đến bây giờ ngươi đã có thể nói cho ta biết là có chuyện gì chưa?”
“Trước tiên ta phải xin lỗi ngươi. Chúng ta có khách không mời, và chúng đến là để tìm ta.”
Tần Nguyên vừa dứt lời Lâm Thành chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng động lạ như tiếng binh khí va chạm. Sau đó, một loạt tiếng động lớn vang lên, cửa sổ và cửa chính của quán bị phá vỡ. Một toán hắc y nhân dễ đến hơn hai mươi tên nhảy vào dùng kiếm tấn công về phía Tần Nguyên. Huynh đệ Nhậm gia đánh từ bên ngoài vào phía trong.
“Trốn sau lưng ta!”
Tần Nguyên nói vậy rồi đẩy Lâm Thành về phía gian bếp, còn hắn lao vào cướp kiếm của một tên, đánh trả lại.
Chỉ ba người Tần Nguyên tả xung hữu đột giữa hơn chục sát thủ áo đen vậy mà không hề kém cạnh. Từng tên áo đen lần lượt ngã xuống. Máu bắn văng khắp nơi. Lâm Thành đứng sững, nhìn trân trân khung cảnh trước mắt, mặt mũi trắng bệch, đôi mắt mở to, kinh hãi.
Hắn vừa nhận ra mình đã quên mất một việc rất quan trọng. Đây là thế giới cổ đại, nơi mà mạng sống của con người bị xem như cỏ rác. Ai cũng có thể mua cho mình vũ khí, đều có thể giết người. Cuộc sống của hắn lâu nay quá yên bình khiến hắn quên mất chuyện này. Đến khi chứng kiến tận mắt ba người Tần Nguyên giết người trước mắt mình, hắn thất kinh đến đứng chết trân.
“A Thành, mau tránh ra!”