• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thi thoảng để giảm áp lực triều chính Thịnh Nam hay rủ đệ đệ Thượng Nguyên đến khu huấn luyện bí mật của ảnh vệ để so tài với nhau. Hai người bọn họ nếu nói về năng lực chiến đấu thì cả Đông Vân quốc này ngoại trừ Tiêu đại tướng quân và Thống lĩnh cấm vệ quân hoàng cung thì không ai đọ được với bọn họ. Tất cả các kỹ thuật chiến đấu từ cưỡi ngựa, bắn cung, đấu thương, đấu kiếm,... hai người đều gần như ngang ngửa nhau. Những lúc cả hai cùng đến khu huấn luyện thi đấu tất cả các ảnh vệ đều vô cùng phấn khích bởi khi đó khoảng cách giữa họ và chủ nhân của mình kéo gần thêm rất nhiều.

Hôm nay hơi khác biệt một chút, ngoài hai người họ ra, Thịnh Nam còn lôi thêm một người tới nữa, chính là vị Thống lĩnh cẩm y vệ sau một thời gian nghỉ phép đã quay lại hoàng cung.

“Sao ngươi quay lại sớm thế? Ta nhớ hình như ngươi còn chưa hết thời gian nghỉ phép.”

“Vi thần cảm tạ Thành vương gia đã quan tâm. Thần nghỉ phép ở nhà lâu quá cảm thấy không quen nên quay lại làm việc sớm một chút.”

“Vậy nên trẫm luôn nói Giang Thanh Bình ngươi nên sớm thành thân đi. Có thê tử rồi thì ngươi sẽ không còn cảm thấy chán mỗi lần nghỉ phép nữa đâu, ngược lại sẽ luôn mong kì nghỉ phép của mình sao không kéo dài mãi.”

“Bệ hạ chê cười rồi. Người thô kệch như thần ai sẽ chịu gả chứ?”

“Giang Thống lĩnh quá khiêm tốn rồi. Bản vương thấy có rất nhiều tiểu thư con các đại thần trong triều ta để ý đến ngươi a.”

Giang Thanh Bình nhìn hai người kia một bộ dáng muốn trêu chọc hắn, hắn vội cúi đầu chắp tay thưa:

“Bệ hạ, Thành vương gia, hôm nay vi thần hơi mệt, không thể bồi hai người được. Vi thần xin phép cáo lui!”

Ngay lập tức Thịnh Nam và Thượng Nguyên chạy tới, hai người hai bên níu Giang Thanh Bình lại.

“Bọn ta đùa thôi mà. Thiếu mất Giang Thống lĩnh còn gì vui nữa. Nào, ngươi qua đây bồi trẫm và Tiểu Nguyên đi.”

Vậy là Giang Thanh Bình cứ như vậy bị hai người kia kéo đi chọn ngựa. Nhìn cách nói chuyện giữa họ có thể thấy quan hệ khá thân thiết. Trong triều đình không có quá nhều người biết về mối quan hệ giữa ba người này. Không nói đến Thịnh Nam và Thượng Nguyên là huynh đệ thân thiết, Giang Thanh Bình từ nhỏ đã sống trong cung, cùng học tập với các hoàng tử và vương tôn công tử khác. Tuổi tác của hắn so với hai huynh đệ Thịnh Nam không chênh lệch mấy. Ngày còn nhỏ sau một vài chuyện xảy ra, ba người này hay chơi với nhau nhưng sau khi Giang Thanh Bình theo cha ra ngoài cung huấn luyện thì không còn liên lạc với hai người kia nữa.

Giang Thanh Bình có thể nói là một thiên tài hiếm có của Đông Vân quốc. Hắn từ năm mười sáu tuổi đã thông thạo từ cưỡi ngựa, bắn cung, đến sử dụng nhuần nhuyễn các loại vũ khí kiếm, thương, đao,… Hắn trở thành Thống lĩnh cấm vệ quân khi chỉ vừa tròn hai mươi tuổi, là người trẻ tuổi nhất từ trước đến giờ ở Đông Vân quốc đảm nhận chức vụ này. Lúc Thịnh Nam cất nhắc Giang Thanh Bình làm Thống lĩnh cấm vệ quân đã vấp phải sự phản đối của rất nhiều đại thần trong triều, kể cả Thái hậu. Nhưng Giang Thanh Bình bằng tài năng của chính mình đã chứng tỏ cho tất cả mọi người thấy lựa chọn của hoàng đế Tần Thịnh Nam là chính xác.

Gần như sau lần đó, mối quan hệ của ba người Giang Thanh Bình, Thượng Nguyên và Thịnh Nam trở nên thân thiết giống như ngày còn nhỏ, nhưng bình thường họ sẽ không đệ lộ mối quan hệ này ra bên ngoài để tránh gây phiền phức và cũng để tạo thuận lợi cho việc tiến hành những hoạt động bí mật.

***

Lâm Thành thảo luận với một chủ quán ăn gần chỗ hắn ở trọ, cho hắn thuê lại với giá rẻ. Quán ăn này khá ế khách nên chủ quán đang muốn đổi sang loại hình kinh doanh khác, nghe Lâm Thành có ý định đó không do dự liền đồng ý.

Lần này hắn không trang điểm cho mình và Cố Y Tịnh nữa, ngược lại hắn muốn dùng nhan sắc trời cho này của hai bọn họ để dụ khách đến quán. Hắn bày một cái bàn ở gần cửa ra vào, nơi mà bất kì ai nhìn vào cũng có thể dễ dàng nhìn thấy vị trí ngồi của Cố Y Tịnh. Còn hắn ở bên cạnh đưa lên bàn y hết món này đến món khác để y thưởng thức. Cố Y Tịnh không giỏi ăn nói như Tần Nguyên, nhưng nhìn vẻ mặt của y khi ăn, bao nhiêu suy nghĩ đã viết hết lên mặt rồi.



Người đi đường thấy tên quán “A Thành” rất lạ, nhưng lại có hai mỹ nhân đẹp tựa thiên tiên đang ngồi ăn ngon lành trong quán không khỏi cảm thấy háo hức và tò mò. Bọn họ bước vào được hai mỹ nhân nhiệt tình mời ăn thử các món ăn mà nghe cả tên và cách chế biến đều lạ lẫm, nhưng khi ăn vào mùi vị ngon và hấp dẫn thấm đến cổ họng. Vậy là mọi người lũ lượt kéo nhau vào gọi món.

“A Thành” chỉ mất nửa ngày để kéo khách đến đông nghịt.

Quận chúa Ninh Vân đi xe ngựa vào cung muốn thăm Thái hậu thì vô tình nhìn thấy cảnh tượng cả trăm người đứng xếp hàng trước một quán ăn nhỏ tên nghe rất đơn giản “A Thành”, thì không khỏi ngạc nhiên, quay qua hỏi thị nữ của mình:

“Ta nhớ chỗ này là một quán ăn khác đúng không? Cái quán ‘A Thành’ kia ở đâu ra vậy?”

“Tiểu thư, quán ăn này là mới thuê lại. Không hiểu thế nào lại đông khách như vậy.”

“Tiểu thư, nô tì nghe người ta nói chủ quán là hai nam nhân xinh đẹp lắm, còn đẹp hơn nữ nhân rất nhiều nữa.”

Ninh Vân khinh bỉ lắc đầu, “Dùng nhan sắc câu dẫn khách thì khác gì hành vi đê hèn chứ. Giả tạo!”

“Không hẳn đâu, tiểu thư. Nô tì nghe nói chủ quán bên đó nấu ăn ngon lắm. Chính vì vậy mới kéo khách đến đông như thế.”

“Vậy sao? Vậy mua một món đến ta ăn thử.”

Tì nữ vâng lệnh chạy đi mua. Ninh Vân ngồi trong kiệu quan sát một lúc, không khỏi ngạc nhiên. Những người đang đứng xếp hàng kia trêи tay đều cầm theo mấy cái đĩa, sau đó người nào người nấy đi ra hí hửng với chiếc đĩa đầy ắp đồ ăn. Có kiểu bán hàng như này, nàng là lần đầu tiên nhìn thấy.

Tì nữ cầm bạc đi thẳng vào bên trong quán gọi đồ ăn mang về. Khi được yêu cầu phải xếp hàng, tì nữ kia tức giận lớn tiếng:

“Các ngươi có biết chủ nhân của ta là ai không mà bắt ta phải xếp hàng hả? Chủ nhân nhà ta thân phận tôn quý hạ mình đến quán ăn nhỏ của các ngươi đã là phúc ba đời nhà các ngươi rồi!”

Lâm Thành lúc đó đang trong bếp, đi ra ném bạc vào mặt cô ả, kiên quyết nói: “Xin lỗi! Cho dù có là vương tôn công tử đến đây cũng phải xếp hàng như mọi người. Nếu chủ nhân của ngươi thân phận cao quý như thế thì quán ăn nhỏ này của ta tiếp đón không nổi. Không muốn ăn thì mời đi cho! Đừng làm phiền bọn ta làm việc!”

“Ngươi...” Ả tì nữ giận tím mặt, chỉ vào Lâm Thành đe doạ: “Ngươi dám ăn nói với chủ nhân ta như thế, có tin chủ nhân ta cho người tới dở quán của ngươi không?!”

Lâm Thành không chút lo sợ, bình tĩnh đáp trả: “Về nói với chủ nhân nhà ngươi, đừng có hở tí là lại đem thân phận cao quý ra nói chuyện. Ý quyền thế bức ép người khác thì chỉ càng khiến bản thân bị xem thường mà thôi.”

Người dân xung quanh cũng nhao nhao lên mắng ả kia ỷ thế hϊế͙p͙ người, đòi đuổi cô ả.



“Ngươi... Ngươi cứ đợi đấy!” Ả tì nữ tức giận bỏ đi.

Cố Y Tịnh ngồi bên cạnh hỗ trợ giao thức ăn, nhìn Lâm Thành càng thêm ngưỡng mộ.

...***...

Lần đầu tiên trong đời các thị vệ hoàng cung nhìn thấy vị thống lĩnh luôn luôn lạnh lùng và nghiêm túc của bọn họ lộ ra vẻ bồn chồn và lo lắng như thế. Tuy ngài ấy luôn cố tỏ ra bình tĩnh nhưng cái vẻ đứng ngồi không yên đó không thể che mắt được bọn họ.

“Này, ngươi qua đây chút!” Giang Thanh Bình gọi một thị vệ tới, đưa cho hắn một cái túi nhỏ và nói nhỏ: “Ngươi đến quán trọ Duyệt Lai trong thành, tìm một người bị thương ở chân trái tên là A Tịnh, giúp ta đưa cho y thứ này. Y có hỏi cũng không được khai tên ta ra nghe chưa?”

Thị vệ nhìn cái túi nhỏ trêи tay, hai mắt đột nhiên sáng bừng, nhìn Giang Thanh Bình lém lỉnh hỏi:

“Thống lĩnh, vậy ra người bồn chồn nãy giờ là vì lo lắng cho vị cô nương này à? Nếu lo lắng như vậy đại nhân vẫn là nên tự mình đi thì hơn.”

“Ta mà đi được thì còn tìm ngươi làm gì? Đi nhanh cho ta!” Vừa nói y vừa vung chân đá thị vệ kia.

“Vâng. Thuộc hạ đi ngay. Đại nhân đừng đánh nữa!”

Bỗng có một bóng người chạy vụt qua khiến Giang Thanh Bình chú ý. Tuy bóng người lướt qua rất nhanh nhưng hắn vẫn kịp nhận ra người đó là ai, cho nên hắn rất ngạc nhiên. Có chuyện gì mà Thành vương gia lại chạy vội như vậy?

Tần Thượng Nguyên chạy rất nhanh đến mức không nhận ra hoàng huynh của hắn đang đứng gần đấy. Đến khi Thịnh Nam cất tiếng gọi mới vội đáp:

“Hoàng huynh, đệ đang vội lắm! Khi nào quay về đệ sẽ nói chuyện với huynh.”

Thịnh Nam lòng đầy nghi ngờ. Người có thể khiến đệ đệ mấy hôm nay vẫn luôn u sầu đột nhiên trở nên phấn chấn như vậy có khả năng là liên quan đến người tên “A Thành” kia nhỉ? Hắn ra hiệu với ảnh vệ đứng phía sau.

“Ảnh Sát, ngươi đi theo hoàng đệ.”

“Vâng.”

Thịnh Nam nhìn theo Thượng Nguyên không khỏi cảm thấy hứng thú. Nếu đệ đệ càng muốn giấu hắn càng phải tìm ra cho bằng được.

T/g: A Nguyên, chờ lâu như vậy cuối cùng cũng gặp được rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK