Lưu ý: KHÔNG CHUYỂN VER.
✻ Chương 18 ✻
Nhìn tình cảnh khốn đốn khi nãy đã được dừng lại, Vưu San trong lòng thở ra một hơi nhẹ nhõm. Nhưng cô vẫn không hiểu rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra giữa Vưu Hạ với Vưu Chiếu Hy.
Rốt cuộc là chuyện tồi tệ đến mức nào đây chứ?
Vưu San thừ người ra một lúc, sau đó liền ngồi xuống ngay bên cạnh Vưu Chiếu Hy đã sớm bị ngất đi.
Vưu Hạ dừng ánh mắt tại khuôn mặt bất tỉnh của Vưu Chiếu Hy, sự tức giận ở trong lòng vẫn chưa nguôi ngoai. Nhưng vì giọng nói khi nãy đã khiến cho anh phải trấn áp đi cơn giận của bản thân mình.
Quay mặt lại, Vưu Hạ nhìn người nọ, có chút buồn cười bảo:
"Gì thế này? Bây giờ lại đến anh ra mặt bảo vệ nó à?"
Vưu San ở bên cạnh đỡ lấy Vưu Chiếu Hy, chỉnh tư thế nằm cho cậu thật thoải mái. Song, cô nghe giọng điệu của Vưu Hạ vẫn ngông cuồng lỗ mãng như thế liền đứng dậy chỉnh đốn:
"Vưu Hạ, em rốt cuộc là bị cái gì thế? Hả? Ăn nói hành động lỗ mãng như vậy, đâu có giống như em thường ngày đâu chứ!"
"Chị thì biết cái gì chứ." Vưu Hạ bật cười, ánh mắt toan liếc qua phía của Vưu Chiếu Hy một cách chán ghét rồi nói thêm, "Chính nó gây ra tất cả."
"Em ăn nói cho cẩn thận một chút đi." Vưu San cất tiếng nhắc nhở.
Cô thật sự không tưởng tượng khi nãy nếu như người bước vào phòng này không phải là Vưu Kiện mà là Vưu Thần thì sẽ như thế nào đây?
Trong khi ai cũng biết rõ, Vưu Chiếu Hy đối với Vưu Thần có bao nhiêu phần quan trọng. Từ nhỏ đến lớn, mọi người không ai dám trách mắng Vưu Chiếu Hy quá hai, ba câu. Vì toàn bộ sự dạy dỗ cậu đều do một tay Vưu Thần quản lý.
Nếu ai muốn ý kiến, chỉ có thể ý kiến với y. Nhưng mà buồn cười một chỗ, làm gì có ai dám mở miệng ý kiến với y cơ chứ?
Thậm chí Vưu Quán Thanh cũng không buồn quan tâm đến Vưu Chiếu Hy cũng chính vì lý do kia cả đấy.
Ông nghĩ, có Vưu Thần quản tất cả rồi, việc gì ông phải hao tâm tổn trí về Vưu Chiếu Hy nữa chứ.
Vưu San trong lòng thầm thở dài một tiếng, nhìn qua Vưu Chiếu Hy hiện tại đã lên cơn sốt cao, cả người đều nóng như lửa. Mà gò má bên trái cũng sớm sưng lên vì cú tát khi nãy của Vưu Hạ.
Vưu Kiện đứng ngoài đến giờ mới chịu lên tiếng:
"Anh chẳng bảo vệ hay bênh vực ai cả. Em biết đó, tính của anh là không xía vào chuyện không liên quan đến mình. Nhưng mà..."
Dừng lại, Vưu Kiện bước đến, ghì chặt lên bả vai của Vưu Hạ, giọng nói cũng mang theo một sự nghiêm túc lạ thường:
"Đừng hành xử ngôn cuồng như khi nãy nữa. Chiếu Hy vẫn là đứa em trai của chúng ta, không phải sao?"
"Em trai?" Vưu Hạ bật cười, "Nó chẳng phải là em trai của em nữa."
"Em lại ăn nói kiểu gì đó?" Vưu San muốn chen vào dạy dỗ, lại bị Vưu Kiện ở cạnh chặn lại.
"Vì sao em bảo Chiếu Hy không phải là em trai của chúng ta?"
"Không phải của em!" Vưu Hạ nhấn mạnh, "Còn đối với mọi người, nó như thế nào thì em không quan tâm."
"Được, vậy thì vì sao nó lại không phải là em trai của em?"
Nhắc đến chuyện này, Vưu Hạ trong lòng lại tức tối không ngớt. Hai bàn tay nắm lại thành quyền, trong đầu anh vẫn còn hiện lên hình ảnh đáng thương của Gus.
Phải, Gus, con chó săn ngày hôm qua suýt nữa thì xé Vưu Chiếu Hy thành nhiều mảnh, đã chết.
Gus, thật sự đã chết.
Vưu Hạ âm trầm nén cơn giận của mình xuống tận đáy lòng, nhìn qua phía Vưu Kiện mà bảo:
"Chỉ vì bảo vệ cho nó, mà anh cả của chúng ta chẳng còn xem ai ra gì nữa."
Khi Vưu Hạ nói đến người anh cả của dòng họ Vưu, nét mặt của Vưu Kiện đột nhiên lại thay đổi. Chân mày của hắn khẽ chau lại, tựa như vừa nhớ đến một chuyện gì đó không hài lòng, nhưng sau đó liền bình thản trả lời.
"Chuyện anh cả cưng chiều Chiếu Hy, ai cũng biết. Tính của anh ấy vốn dĩ đã là như thế. Đừng suy nghĩ quá nhiều như vậy."
Vưu Hạ lắc đầu, hoàn toàn phủ nhận đi lời nói an ủi của Vưu Kiện:
"Đừng nói những lời chói tai đó. Anh ấy, trong đầu anh ấy chỉ có mỗi nó thôi. Còn nó thì..."
Vưu Hạ chợt cười lạnh một cái, sâu dưới đáy mắt là một sự khinh bỉ cực độ, "Còn nó, em đang hoài nghi không biết liệu nó có thật là ma cà rồng hay không!"
"Chẳng có ma cà rồng nào lại sợ máu. Chẳng có ma cà rồng nào lại thèm món ăn khác ngoài máu. Mà cũng chẳng có một con ma cà rồng chết tiệt nào lại bị một con chó săn hồ ly vồ đến tấn công cả!"
Những lời này, đều khiến cho Vưu Kiện cùng Vưu San một trận kinh ngạc. Hai người họ lắng nghe rõ ràng lời của Vưu Hạ, nhưng thật sự không thể tiếp nhận được những thông tin vô xác thực kia.
Chuyện Vưu Chiếu Hy sợ máu đúng là không có nguyên nhân rõ ràng. Nhưng hiện tại, cậu cũng đã không còn sợ máu nữa. Về chuyện Vưu Chiếu Hy thèm một món ăn khác ngoài máu, có thể xem như đó dấu hiệu muốn hòa nhập vào thế giới con người. Còn việc...con chó săn hồ ly là thế nào?
Vưu Kiện nhất thời nhíu mày, "Con chó săn hồ ly là thế nào?"
"Em có tìm được loài chó săn hồ ly. Em dẫn nó đi cùng với Chiếu Hy. Khi không có em, con chó đó đã tấn công Chiếu Hy."
"Tấn công? Thật ư?" Vưu San nghe xong lại càng kinh sợ.
Vưu Hạ gật đầu, nụ cười trên môi càng lúc càng lạnh lẽo, "Em thật sự không nghĩ con chó đó bị điên đâu. Nhưng mà, cho dù nó đúng hay sai thì cũng không còn xác nhận được nữa."
"Tại sao?" Vưu Kiện đảo mắt nhìn em trai.
"Nó chết rồi. Chết vì thuốc độc." Vưu Hạ nói xong thì mím chặt môi mình, sau đó liền xoay người rời khỏi phòng.
Để lại trong phòng còn hai người vẫn đang xử lý những thông tin từ nãy đến giờ.
Vưu San nhìn anh hai Vưu Kiện, nhỏ giọng hỏi, "Anh hai, chuyện kia...có thể không?"
Có thể không? Hắn kì thực cũng không biết.
Người biết được điều này, có lẽ chỉ có một.
Vưu Kiện đảo mắt nhìn qua Vưu Chiếu Hy vẫn còn ngủ thật say, trong lòng không tránh khỏi những câu hỏi áp lên người cậu.
"Cứ hy vọng là không phải đi."
Vưu San nhìn Vưu Kiện rời khỏi phòng, tâm trí cũng bộn bề suy nghĩ.
Ngồi xuống bên giường, Vưu San đưa tay vuốt mái tóc lòa xòa trước trán của Vưu Chiếu Hy, nhìn ngắm một chút lại thì thầm:
"Sẽ không phải đâu, đúng không Tiểu Hy?"
#
Vưu Kiện đuổi theo Vưu Hạ, chặn ngay đường đi của anh.
"Chuyện của Chiếu Hy, anh nghĩ em nên mặc kệ đi."
Vưu Hạ vừa bị chặn đường, còn bị khuyên can rằng hãy mặc kệ đi kẻ vừa làm náo loạn cả cuộc sống của anh lên. Nghe kiểu gì cũng thấy thật buồn cười.
Hóa ra cả gia đình này đều chung tay bảo vệ cho cái thứ...
Vưu Hạ dừng lại dòng suy nghĩ của chính mình, kì thực, sâu trong tâm can anh, chưa bao giờ muốn sẽ dùng những câu từ như vậy mà nói với Vưu Chiếu Hy.
Nhưng nếu chuyện kia là sự thật, anh nghĩ mình sẽ không kìm lòng được.
"Anh đừng nói gì về nó nữa, em chẳng muốn nghe đâu. Muốn bảo vệ cứ âm thầm bảo vệ, em—"
"Anh không bảo vệ ai. Anh nói rồi, anh chỉ quan tâm công việc của anh và người anh thương thôi."
Vưu Kiện lần nữa nhấn mạnh lại quan điểm của mình, sau đó vỗ nhẹ lên vai Vưu Hạ:
"Nhưng anh vẫn phải khuyên em, nên mặc kệ Chiếu Hy đi. Một mình anh cả, là đủ rồi."
"Đừng nhắc đến hai người đó trước mặt em nữa."
"Nếu em vẫn ngoan cố không mặc kệ thằng bé ấy, người thiệt chắc chắn chỉ là em."
Vưu Kiện khẽ thở dài.
Nhìn thấy biểu tình của người kia, Vưu Hạ không khỏi thắc mắc, "Anh nói như vậy là ý gì đây? Lẽ nào anh biết được cái gì của hai người đó sao? Sao anh phải cố chấp khuyên em như vậy?"
"Biết chuyện gì, nên nói hay không anh tự biết được. Không cần khích tướng anh. Anh nói một lần, làm hay không thì tùy."
Dứt lời, Vưu Kiện thẳng thừng quay lưng đi một nước. Bóng dáng của hắn chẳng mấy chốc đã biến mất sau ngã rẽ cầu thang.
Vưu Hạ nhìn theo cho đến khi khuất khỏi tầm mắt, cuối cùng chỉ biết hạ tầm mắt, dồn nén sự tức giận của bản thân vào sâu trong lòng.
Chiếu Hy, sự thật vẫn mãi là sự thật thôi.
#
Nắng xế chiều hắt vào bệ cửa sổ, làm cho tia ánh sáng bị gãy ở chính giữa khung kính, chiếu thẳng xuống mặt đất.
Vưu Chiếu Hy ở trên giường mơ mơ màng màng cảm giác nóng nực, vì vậy mà một phát kéo tấm chăn bông ra khỏi người mình.
Lăn qua bên phải một cái, cậu lại cảm thấy cổ họng mình khô đến mức khó chịu, cuối cùng không thể chịu được mà chống tay ngồi dậy.
Gian phòng ngủ đã sớm trở lại sự yên tĩnh của nó.
Vưu Chiếu Hy một tay đỡ lấy trán, đầu có chút váng, cổ họng thì khô khốc, bụng lại trống rỗng vì có lẽ cậu chưa ăn gì từ sáng đến giờ.
Nhưng vì ngủ mê, Vưu Chiếu Hy không biết mình đã được dì giúp việc mang cho một ly sữa nóng uống tráng bao tử rồi.
Giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu nhận ra hiện tại đang là buổi chiều. Ánh nắng ngày càng nhạt đi, nhường chỗ cho màn đêm ngoi lên.
Khẽ nhíu mày một cái, Vưu Chiếu Hy sờ lên gò má bên trái, hình như là bị sưng vì cú tát của Vưu Hạ. Chạm qua chạm lại một chút, cậu mím môi, nén đau không kêu lên.
Bây giờ mới ngẫm lại, sáng hôm nay rốt cuộc anh tư đã có chuyện gì mà trở nên nóng tính đến như vậy được chứ?
Mình rõ ràng chẳng làm gì cả.
Mình thật sự không làm gì cả mà?
Tại sao chứ?
Vưu Chiếu Hy mơ hồ nghĩ ngợi, nhưng một lúc lâu sau vẫn không có kết quả ưng ý, cậu đành ném nó qua một bên.
Ngước mắt tìm kiếm một ly nước lọc để uống qua nhưng không có, cuối cùng cậu đành phải lê thân mình rời khỏi giường.
Tay vừa chạm nắm cửa, định mở ra đi xuống bếp thì ở bên ngoài cũng có người đang vặn ngược chiều để đi vào trong.
Vưu Chiếu Hy ngây người, lực ở bàn tay cũng mất dần. Nghe được tiếng động cửa mở, cậu nhanh chóng lùi ra phía sau một chút, vừa vặn nhìn thấy một người đàn ông cao lớn ở trước mặt.
Bộ dạng thật trầm tĩnh mà nhìn cậu.
Im lặng mất hơn mấy giây, Vưu Chiếu Hy một tay ôm bụng mình, một tay vịn ở kệ sách bên cạnh, cất giọng hỏi:
"Anh...không đi công tác sao?"
Vưu Thần bình tĩnh bước hẳn vào trong phòng, đưa tay đẩy nhẹ cánh cửa ra phía sau. Một âm thanh khe khẽ vang lên.
Vưu Chiếu Hy hiện tại vẫn rất hoang mang, không hiểu lý do gì mà người kia vẫn còn ở nhà được. Mà bộ dạng của cậu lúc này trông tàn tạ quá đi mất!
Thấy người kia vẫn cứ tròn mắt nhìn mình như thể rất kinh ngạc, Vưu Thần đã thở nhẹ một hơi, bước lại gần chỗ của cậu.
Ánh mắt chậm rãi hạ xuống rồi dừng lại ở gò má bị sưng của Vưu Chiếu Hy, Vưu Thần trầm ngâm một lúc rồi mới lên tiếng:
"Chẳng phải hôm qua em bảo không muốn tôi đi sao?"
"À..." Vưu Chiếu Hy đột nhiên cười ngốc, "Thật sao? Thật là vì em nói như vậy mà anh không đi nữa sao?"
Vưu Thần căn bản không để ý đến chuyện đó. Điều y quan tâm bây giờ chính là sức khỏe của người kia.
Mặt mũi Vưu Chiếu Hy vẫn còn tái nhợt, nhưng vì được uống thuốc và nghỉ ngơi rồi cho nên đã đỡ hơn hồi sáng rất nhiều.
Duỗi ngón tay chạm lên gò má bị sưng, Vưu Thần lãnh đạm hỏi:
"Là ai làm?"
Nếu như người bình thường người ta sẽ hỏi, sao lại sưng?
Nhưng với Vưu Thần, con người y luôn có một quả quyết khiến người khác luôn không hài lòng được.
Vưu Chiếu Hy nghe hỏi liền tránh sang một bên, để cho Vưu Thần không còn chạm lên gương mặt của mình nữa. Sau đó, cậu thấp giọng nói dối:
"Là em bị ngã. Sáng này, em chóng mặt rồi bị ngã xuống đất. Sưng đến bây giờ."
"Vậy à?" Vưu Thần nhướng mày hỏi lửng một câu, sau đó lặng lẽ xoay người, đi về phía giường ngủ, bình thản ngồi xuống.
Vưu Chiếu Hy một lần nữa ngây người nhìn y, không lâu sau liền nghe y gọi:
"Lại đây nào."
Không hiểu lý do gì mà đôi chân lập tức thuận theo mà bước đến gần đó.
Đứng đối diện với một Vưu Thần luôn cao cao tại thượng, Vưu Chiếu Hy nhất thời căng thẳng.
Hay đúng hơn, khi nhìn vào mắt của y, cậu như vô tình nhìn thấy lại toàn bộ hình ảnh của một đêm mưa hôm qua.
Một đêm mưa tầm tã, ướt đẫm tâm trí của cậu.
"Có chuyện gì sao...ạ?"
Vưu Chiếu Hy lúc này dời mắt sang chỗ khác, vì thật sự không thể chịu nổi áp lực của đôi mắt kia.
Vưu Thần thấy cậu có vẻ trốn tránh, một tay vươn đến, dứt khoát kéo cậu cúi thấp người xuống, để cho ánh nhìn của cả hai phải trực diện nhau.
"Đừng hờ hững như vậy chứ?" Vưu Thần nhàn nhạt nói, ngón tay lại mơn trớn qua đôi môi khô nứt của Vưu Chiếu Hy, thích thú trêu đùa.
"Không phải đêm hôm qua, chúng ta đã rất vui vẻ hay sao?"