Sau những cơn mưa ngày đêm luân phiên không dứt, lớp màn sương mỏng tựa hồ bủa vây bốn phía của không gian. Trên những ô cửa sổ luôn được phủ mờ một màn không khí ẩm ướt màu trắng xám lạnh thấu xương. Mặt đất ngày trước bị hung nóng như lò lửa, hiện tại luôn đọng lại những vũng nước trũng nông và sâu tùy theo cơn mưa của ngày hôm đó.
Ngồi trong căng tin đông đúc, Từ Lương cẩn thận kéo kín cổ áo khoác của mình rồi lướt mắt nhìn xuống cuốn vở trên mặt bàn. Bên cạnh cậu là một phần sữa với bánh bích quy quen thuộc.
Đối diện vẫn là người bạn thân nhất của cậu - Vưu Chiếu Hy.
"Bài này tớ làm đúng chưa?" Vưu Chiếu Hy viết xuống một kết quả rồi đẩy cuốn vở về phía Từ Lương.
Từ Lương chỉnh lại gọng kính, chăm chú quan sát cách trình bày lẫn kết quả của Vưu Chiếu Hy, hồi sau liền cầm bút chỉ khoanh tròn vào một chỗ.
"Chỗ này cậu ghi sai công thức rồi, kết quả thì vẫn đúng." Từ Lương vẻ mặt hơi khó nói nên lời, "Cậu làm cách nào hay vậy?"
Vưu Chiếu Hy thu cuốn vở trở về, cười cười, "Có lẽ do đầu óc của tớ vượt mức bình thường một chút thôi ấy mà."
Nói rồi cậu mau chóng chỉnh lại công thức cho đúng. Lúc ngẩng đầu lên nhìn về phía quầy bán thức ăn nhanh, Vưu Chiếu Hy vô tình bắt được hình ảnh của một nữ sinh quen thuộc.
Ánh nhìn của cậu dừng ngay trên cơ thể mảnh khảnh của cô. Ngay sau đó vài phút, xung quanh cô gái đó xuất hiện thêm một vài nữ sinh khác, có lẽ họ là một nhóm bạn. Nhưng nhìn vẻ mặt của họ cùng cô nữ sinh mà cậu quen kia kì thực không tương đồng với nhau.
Cô gái bị vây vào chính giữa vòng tròn của những nữ sinh khác, khay thức ăn cũng chưa thể đặt xuống bàn ngay ngắn. Không rõ bọn họ đang nói với nhau về chuyện gì, nhưng nhìn nét mặt thì có thể đoán được đại khái là chuyện không tốt đẹp gì mấy.
Vưu Chiếu Hy ngồi ở phía bên này thầm lặng quan sát một chút rồi bất ngờ đứng dậy. Từ Lương vì vốn vẫn còn tập trung vào bài tập cho nên không ngẩng đầu, chỉ tùy tiện hỏi một câu:
"Cậu đi vệ sinh à?"
Vưu Chiếu Hy cũng "ừ" một tiếng rồi mau chóng cất bước đi tới bên cạnh những nữ sinh kia.
Giữa một vòng tròn bao vây, Vưu Chiếu Hy giữ nguyên khuôn mặt không biến sắc tùy ý chen vào, giữ lấy cánh tay của nữ sinh kia kéo ra phía sau mình. Vòng tròn ngay lập tức rời rạc, mỗi người đứng cách nhau một khoảng nhất định.
Nữ sinh được Vưu Chiếu Hy giải vây nhất thời kinh ngạc mà nhìn cậu.
Vưu Chiếu Hy không lưu tâm đến đám nữ sinh kia, bất ngờ quay đầu nhìn người sau lưng mình, thấp giọng nói:
"Chị có thể qua bên kia ngồi cùng với chúng tôi."
Nữ sinh vẫn ngây ra nhìn cậu, một hồi sau thì nương theo hướng chỉ của cậu nhìn thấy bóng lưng gầy nhỏ của Từ Lương.
Lúc này cô mới nhớ ra Vưu Chiếu Hy là ai.
Thấy cô im lặng, ánh mắt của cậu chợt dừng trên khuôn mặt trái xoan bầu bĩnh của cô, lãnh đạm hỏi, "Không thích sao?"
Nữ sinh nghe hỏi lập tức lắc nhẹ đầu, các ngón tay cũng vô thức miết chặt khay thức ăn trong tay mình.
Đợi khi nữ sinh kia đi khỏi, một nữ sinh trong đám người kia mới bước lên, nắm lấy bả vai của Vưu Chiếu Hy.
"Chiếu Hy, cậu làm vậy là có ý gì? Cậu quen con đó sao?"
Vưu Chiếu Hy hơi nghiêng người nhìn qua, không vội vàng trả lời mà chỉ bắt lấy bàn tay đặt trên vai mình, tùy ý thả xuống.
"Hình như là chị ấy lớn hơn các cậu thì phải?" Cậu hơi cười, hỏi.
Nữ sinh búi tóc chân mày hơi nhíu lại, "Thì làm sao? Cậu quen nó phải không? Vậy cậu có biết bản chất của nó như thế nào hay không? Đừng có bị vẻ mặt tội nghiệp đó lừa gạt."
Vưu Chiếu Hy im lặng nhìn nữ sinh búi tóc một lúc lâu, trong đầu không biết đang suy nghĩ điều gì. Hồi sau, cậu chỉ nhẹ nhàng kéo khóe môi của mình ra một khoảng, lãnh đạm đáp:
"Quen biết một chút, chắc sẽ không đến mức bị lừa gạt."
Một nữ sinh khác khoanh tay trước ngực, bật cười mỉa mai, "Sớm hay muộn thôi. Nếu như nó bình thường như bao người thì sẽ không bị bao người ghét như vậy đâu. Con trai trong trường này, lớn hay nhỏ đều bị nó bỏ bùa cả rồi. Đúng thật là ** điếm."
Nghe đến đây, Vưu Chiếu Hy thoáng nhíu mày, không muốn cùng những người trước mặt tiếp tục trò chuyện nữa cho nên liền lách sang một bên, rời khỏi đó.
Nữ sinh lúc bước tới trước mặt Từ Lương cũng chưa vội lên tiếng, chỉ thoáng ngượng ngùng đặt khay thức ăn xuống bàn một cái. Tiếng động phát ra làm cho Từ Lương phải dời mắt khỏi những con số chằng chịt trên trang vở, ngước nhìn người đối diện.
Qua một giây kinh ngạc, Từ Lương thốt lên, "Kiều tỷ?"
Kiều Ly nhìn Từ Lương, không khỏi cười nhẹ một cái.
Tuy rằng xung quanh Kiều Ly luôn tồn tại những tin đồn không mấy tốt đẹp, nhưng không ai có thể phủ nhận rằng nhan sắc của cô thật sự khuynh thành.
Từng nét từng nét tinh xảo điểm trên khuôn mặt của cô khiến cho người khác nhìn vào một lần chắc chắn dễ bị ấn tượng.
Mái tóc đen óng mượt mà buông xõa ở sau lưng, chỉ tùy tiện buộc lên một chút. Đôi vai gầy nhỏ càng làm cho cơ thể của Kiều Ly trở nên nhỏ nhắn trong mắt mọi người, khiến cho những chàng trai luôn có cảm giác muốn đem cô ôm vào lòng mà bảo vệ.
Kiều Ly vẫn chưa ngồi xuống, có lẽ muốn đợi Vưu Chiếu Hy trở về.
Từ Lương ngược lại vẫn còn kinh ngạc, bên cạnh còn lo lắng nhìn xung quanh tìm kiếm cậu bạn thân của mình.
Không bao lâu, Vưu Chiếu Hy trở lại bàn ăn với vẻ mặt rất bình thản.
Từ Lương nhìn thấy cậu, còn định mở miệng giải vây cho Kiều Ly thì cô đã nhanh chân hơn rồi.
"Cảm ơn em nhé." Kiều Ly mang theo nét mặt hồi hộp nhìn Vưu Chiếu Hy.
Vưu Chiếu Hy kéo ghế ra một chút, đang định ngồi vào thì nghe người kia lên tiếng cảm ơn mình. Ánh mắt cậu hơi đảo loạn, nhìn cô một cái rồi gật đầu.
Từ Lương ngồi đối diện hai người dường như bị tách ra khỏi cuộc trò chuyện kì lạ kia.
Tiểu Hy nói chuyện với chị Kiều Ly sao?
Từ Lương đẩy gọng kính, ánh mắt dò xét, có phải các công thức Toán đã làm cậu ấy bị chấn động tâm lý không nhỉ?
Kiều Ly thấy người bên cạnh đã ngồi xuống, lúc này mới chịu ngồi. Khay thức ăn vẫn còn nguyên, nhưng có điều nó đã sớm nguội mất rồi.
Từ Lương lúc này chỉ cầm bút mà không viết nữa, cẩn thận quan sát hai người trước mặt rồi hỏi:
"Hai người có chuyện gì sao?"
Kiều Ly nghe vậy, hơi nhìn qua Vưu Chiếu Hy một chút rồi nhỏ giọng trả lời:
"Ừm thật ra, khi nãy chị ngồi ở bên kia, nhưng mà có một chuyện không hay nên...bạn của em đã giúp chị."
Vưu Chiếu Hy hơi cúi thấp đầu, nụ cười giảo hoạt vô tình bị che khuất đi dưới một bên sườn mặt tinh tế của cậu.
Từ Lương dường như đã hiểu được một phần nào về sự xuất hiện của Kiều Ly ở đây, nhưng việc Vưu Chiếu Hy giúp đỡ Kiều Ly thì nghe kiểu gì cũng cảm thấy rất sai trái.
"Chỉ là một chút chuyện nhỏ thôi." Vưu Chiếu Hy lúc này ngẩng đầu nhìn Từ Lương, "Cậu đừng ngây người nữa."
Từ Lương xoa xoa mũi, "Tớ ngạc nhiên thôi mà."
Vưu Chiếu Hy chỉ nhìn cậu, im lặng không nói gì.
Ngược lại, Kiều Ly lại có phần để ý đến Vưu Chiếu Hy hơn bình thường. Một phần do sự giúp đỡ bất ngờ của cậu, một phần cũng là vì cậu từng ngồi chung một xe với người cô thích, hình như còn xưng là em trai của người đó nữa.
Chính vì thế mà sự hiếu kỳ của Kiều Ly đối với cậu lại càng tăng lên nhiều phần.
Kiều Ly âm thầm quan sát Vưu Chiếu Hy, không thể phủ nhận được vẻ đẹp của cậu so với người kia như nước với lửa.
Vẻ đẹp của Vưu Thần có một chút thuần thục trưởng thành của người đàn ông, có sự nồng nhiệt mãnh liệt nhưng cũng rất khô khốc. Rõ ràng là một ngọn lửa. Nổi bật nhưng khô khốc lãnh đạm.
Còn Vưu Chiếu Hy ngược lại hoàn toàn với y. Nhan sắc của cậu mềm mại tựa làn nước mùa xuân. Từng nét tinh xảo như chạm khắc lên khuôn mặt cậu, khi đứng cùng một chỗ lại trở nên hài hòa đến hoàn hảo.
Đặc biệt là đôi mắt màu xanh biếc đó, thật dễ khiến lòng người phải rung động.
Sau khi Vưu Chiếu Hy nói xong được vài phút thì chuông trường cũng đã reo lên inh ỏi.
Từ Lương nhanh chóng đóng sách vở lại bỏ vào cặp của mình. Vưu Chiếu Hy thì vẫn với phong thái nhàn hạ của mình, không để ý bạn của mình đã chau mày thở dài.
"Tiểu Hy, tụi mình còn kiểm tra đó!"
Vưu Chiếu Hy bình tĩnh đứng dậy khỏi ghế, "Rồi rồi, đi nào."
"Kiều tỷ, lần sau gặp nhé. Tụi em vào lớp trước." Từ Lương nhìn Kiều Ly, niềm nở nói.
Kiều Ly đến giờ vẫn còn ngồi yên như cũ, nhẹ nhàng cười với Từ Lương một cái rồi quay đầu nhìn Vưu Chiếu Hy. Nhưng tiếc là khi ấy cô chỉ còn thấy được bóng lưng của cậu mà thôi.
Từ Lương trông thấy người kia nhanh chóng quay lưng muốn đi, trong lòng cũng không biết nói gì.
"Cậu ấy hơi kì lạ một chút, chị đừng để ý." Từ Lương giải đáp thắc mắc trong lòng Kiều Ly.
Tính tình Từ Lương điềm đạm an tĩnh cho nên Kiều Ly mới có cảm tình với cậu ngay từ lần đầu nói chuyện. Xung quanh cô không thiếu con trai yêu mến theo đuổi, nhưng kiểu người nhẹ nhàng lại tinh tế như Từ Lương thì cô mới gặp lần đầu. Cảm giác ngồi cạnh cậu, cô có thể tùy ý tâm sự mọi thứ trên đời mà không phải lo sợ bất kỳ điều gì cả.
Với lại, Từ Lương cũng rất hiểu Kiều Ly, hiểu được những gì thể hiện trong đôi mắt u buồn của cô.
Nghe Từ Lương giải thích, Kiều Ly cũng không hụt hẫng nữa, chỉ hỏi, "Bạn của em tên gì vậy?"
Từ Lương ôn tồn bảo, "Chiếu Hy ạ. Mà, em đuổi theo cậu ấy đây, bye chị!"
Sau khi Từ Lương rời đi, Kiều Ly mới an tĩnh nhìn xuống phần thức ăn còn dư trong khay của mình. Đôi đũa trong tay cô tùy ý chọc xuống một miếng cá chiên, tạo thành một lỗ tròn nhỏ nhỏ ở chính giữa miếng cá.
Kiều Ly im lặng nhìn chăm chú vào trong lỗ tròn, ánh mắt phảng phất chút mơ màng cùng những suy nghĩ khó hiểu. Khóe môi hơi cong lên, tựa hồ đang mỉm cười nhàn nhạt, cánh môi hé mở rồi đóng lại, vô tình tạo thành một khẩu hình mờ nhạt.
Khẩu hình lúc đấy nếu như không nhầm thì chính là tên của một người. Một cái tên rất tự nhiên đi vào lòng Kiều Ly.
...
Sau giờ kiểm tra Toán, Từ Lương lúc này mới có cơ hội hỏi chuyện Vưu Chiếu Hy.
"Tiểu Hy, hồi sáng cậu với chị Kiều Ly là như thế nào vậy?"
Vưu Chiếu Hy vì vừa mới kiểm tra xong, đầu óc còn loạn cho nên hơi nhíu mày. Kéo khóa hộp bút lại, cậu chậm rãi cất nó vào hộc bàn rồi mới lên tiếng:
"Không phải chị ta nói rồi sao?"
Từ Lương chun mũi, "Nghĩa là cậu thực sự giúp chị ấy sao? Giúp cái gì thế?"
Vưu Chiếu Hy đặt hộp bút trong hộc bàn rồi lại vô tình phát hiện hộc bàn của mình còn có một thứ khác nữa. Năm ngón tay chạm lên một vật hình vuông, kích cỡ vừa vặn lòng bàn tay, dường như đã nguội.
"Chị ta bị nữ sinh vây quanh, có lẽ sắp gây nhau cho nên..." Vưu Chiếu Hy vừa kể vừa lấy ra từ hộc bàn một hộp sữa.
Lần này là sữa có vị sô cô la.
Từ Lương vốn còn muốn hỏi thì nhìn thấy hộp sữa, trong lòng khẽ nhảy lên.
A, sữa sô cô la.
Vưu Chiếu Hy cầm hộp sữa xoay qua xoay lại, ánh mắt ẩn ẩn vài điều khó nói nên lời.
"Hình như vẫn là người đó." Từ Lương tì cằm, nghĩ nghĩ.
Vưu Chiếu Hy ngược lại còn không buồn suy đoán đó là người như thế nào, rất thản nhiên đặt hộp sữa lên bàn của Từ Lương.
"Cậu uống đi. Dù sao tớ giữ cũng sẽ chỉ để cho nó hết hạn mà thôi."
Từ Lương nhìn hộp sữa sô cô la trên bàn mình, trong lòng tuy rằng rất thích loại sữa này nhưng cũng không nỡ dùng nó ngay trong lớp. Cậu lo sợ người mỗi ngày đã tặng cho Vưu Chiếu Hy mỗi hộp sữa khác nhau cũng sẽ ở trong lớp, nếu như nhìn thấy cảnh tượng này sẽ không hay.
Vưu Chiếu Hy rõ ràng không phải loại người chảnh chọe khinh thường người khác, nhưng vì cậu ấy không thể dùng gì khác ngoài máu cả. Mà việc này thì không dễ dàng giải thích cho bất kì ai bên ngoài biết được.
Từ Lương thở dài, sau đó cẩn thận đặt hộp sữa vào trong hộc bàn của mình.
Vưu Chiếu Hy lúc này đứng dậy, muốn đi vệ sinh.
"Đi vệ sinh không?" Cậu vừa dụi mắt vừa hỏi.
Từ Lương không có thói quen đi vệ sinh trong trường, với lại cũng rất lười đi một quãng đường xa cho nên liền lắc đầu.
"Cậu lại lười nữa rồi. Vừa mới kiểm tra xong, tốt nhất nên đi rửa mặt một cái."
Từ Lương cười cười, "Đừng lo. Tớ sẽ không bị tẩu hỏa nhập ma đâu."
Nghe vậy, Vưu Chiếu Hy cũng lười trả lời, vì vậy mà quay lưng đi nhanh ra khỏi lớp.
Ngay khi cậu rời khỏi bàn của mình thì ở phía cuối lớp, nơi của một nam sinh khác đang ngồi, ánh mắt của người này lại chăm chú nhìn vào hộc bàn của Từ Lương.
Từ góc độ này nhìn qua vừa vặn thấy được hộp sữa sô cô la nằm yên trong đó.
Ánh mắt của nam sinh nhìn một lúc rồi rời đi, tựa hồ không muốn nhìn thấy một việc không mấy vui vẻ nữa.
Vưu Chiếu Hy bước vào phòng vệ sinh, đi nhanh đến một bồn rửa tay còn trống. Bên tai ngoại trừ tiếng cười nói của học sinh bên ngoài lẫn bên trong còn có tiếng nước chảy, tiếng xé giấy, tiếng cửa va đập vào thành tường.
Hứng lấy một hớp nước mát lạnh, cậu nhanh chóng rửa mặt cho tỉnh táo rồi đứng thẳng dậy. Lúc sắp rời khỏi phòng vệ sinh thì bất ngờ chạm mặt Lý Thiệu Lâm ngay tại nơi ra vào.
Hai người nâng mắt nhìn nhau vài giây, sau đó chậm rãi tách sang hai bên, không ai động chạm ai.
Vưu Chiếu Hy nhếch khóe môi cười một cái lưu manh, giống như là một lời xin chào đối với người kia.
Lý Thiệu Lâm thì muôn thuở vẫn lạnh lùng như vậy, mà vốn dĩ cũng không ưa nổi người họ Vưu kia cho nên chỉ nhắm mắt đi nhanh vào trong.
Vưu Chiếu Hy đi khỏi đó được chừng vài bước thì lại gặp một người quen.
Người kia nhìn thấy cậu, bước chân cũng tự nhiên dừng lại. Ánh mắt còn mang theo một sắc thái vui vẻ tựa hồ rất mong chờ được gặp cậu vậy.
Vưu Chiếu Hy ngước mắt nhìn người kia một cái, trong bụng định sẽ nhắm mắt làm ngơ mà bước đi, nhưng rồi vẫn đành phải gạt đi suy nghĩ đó, làm trái ngược với ý nghĩ ban đầu của mình.
"Chào Chiếu Hy." Kiều Ly chủ động mở lời.
Nghe thấy người kia tự nhiên gọi tên mình, Vưu Chiếu Hy cũng hơi rướn chân mày lên một chút. Nhưng rất nhanh, cậu liền nhàn nhạt nở một nụ cười với cô.
"Không nghĩ chúng ta gặp lại nhau sớm như vậy."
Tại một góc hành lang hơi khuất người, có một nam sinh cùng một nữ sinh mặt đối mặt nói chuyện cùng nhau. Nam sinh cao hơn nữ sinh một chút, nhưng người ngoài nhìn vào vẫn cảm giác hai người thật đẹp đôi.
Kiều Ly luôn mang theo nụ cười nhẹ nhàng của mình nhìn Vưu Chiếu Hy, "Sáng nay chị không có nhiều cơ hội để nói chuyện với em."
Vưu Chiếu Hy hạ tầm mắt nhìn xuống sân trường qua một khe hở nhỏ của lan can, tiếng cười như phát ra từ âm mũi, nghe không ra loại cảm giác gì.
"Không phải chị cũng đã nói cảm ơn rồi sao?"
"Nói cảm ơn không như vậy cũng rất không phải với người mình có ơn đấy." Kiều Ly bình tĩnh nhìn cậu, "Chúng ta có phải từng gặp nhau trước đó rồi không?"
Vưu Chiếu Hy nghe hỏi, trong lòng cười lạnh một tiếng, sao chị lại mau quên như vậy nhỉ?
Ngoài mặt, cậu điềm đạm gật đầu, "Phải, là lần anh trai của tôi đến đón tôi. Lần ấy, tôi cũng mới biết chị cùng anh trai tôi có quen biết với nhau."
Kiều Ly ban đầu chỉ đơn thuần muốn trò chuyện với Vưu Chiếu Hy mà thôi, không nghĩ người kia sẽ đề cập đến người đó khiến cho tâm tình của cô bất chợt dao động.
Hai bàn tay giấu sau lưng lồng chặt vào nhau.
Kiều Ly mím nhẹ môi, tầm mắt đảo loạn, "Ừm, chị nhớ rồi. Hmm lúc nhìn thấy em bước ra, xưng là em trai---"
Không để Kiều Ly kịp nói những gì mà cô nghĩ, Vưu Chiếu Hy đã nhanh chóng cướp lời, nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh như thường:
"Anh trai tôi cùng chị có quan hệ như thế nào vậy?"
"A?" Kiều Ly dừng lại, ngước mắt nhìn cậu.
Câu hỏi này đối với cô quả thực rất khó trả lời.
Mối quan hệ như thế nào sao? Cô cùng người kia rõ ràng một chút quan hệ cũng không có. Nếu cùng lắm thì có thể gọi tên người dưng mà thôi.
Kiều Ly hơi nhíu mày, mi mắt hạ xuống, "Thật ra...chị cùng người đó không có gì cả."
Vưu Chiếu Hy lãnh đạm liếc nhìn một cái, "Nhưng lúc đấy bầu không khí có chút kì lạ."
Kiều Ly mím nhẹ môi, hít sâu vào một hơi rồi dũng cảm thừa nhận, "Là chị đơn phương thích người đó. Buổi chiều hôm ấy, bỗng nhiên được gặp lại người đó cho nên chị đã không kìm nén được mà chạy đến, muốn nói chuyện một đôi câu... nhưng mà không được thành công lắm."
Vưu Chiếu Hy im lặng tựa lưng vào mảng tường phía sau, hai bàn tay cắm sâu vào trong túi quần. Tầm mắt phóng ra ngoài xa, nhìn lên bầu trời âm u mây mờ của sắc thu.
Kiều Ly ở bên cạnh vẫn còn nhỏ giọng nỉ non kể về "người trong lòng" mà không biết rằng người bên cạnh mình đã sớm thay đổi ánh mắt từ bao giờ.
Những gì Kiều Ly kể lại đều là sự thật. Ngay cả việc yêu mến người kia từ cái nhìn đầu tiên cũng là sự thật. Chỉ có điều, những việc này qua tai Vưu Chiếu Hy đều trở nên vô nghĩa và buồn cười.
"Nói vậy, bây giờ chị vẫn cố chấp đơn phương anh ấy sao?" Vưu Chiếu Hy lúc này nghiêng mặt nhìn Kiều Ly.
Đúng lúc cô ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt của cậu như rơi vào trong đáy mắt của cô, tạo ra một làn sóng mạnh mẽ quấn chặt lấy trái tim đầy những tổn thương kia.
"Chị cũng không rõ..." Kiều Ly thì thầm nói.
Nghe giọng điệu run run đứt quãng của Kiều Ly, Vưu Chiếu Hy cũng không định tiếp tục cuộc trò chuyện này nữa. Nhưng ngay lúc đó, qua khóe mắt, cậu nhìn thấy đám người của Ngải Tư đang đi về hướng này, vì vậy mà ý nghĩ trong lòng một lần nữa thay đổi.
Rút một tay ra khỏi túi quần, Vưu Chiếu Hy bất ngờ vươn dài cánh tay áp nhẹ Kiều Ly vào mảng tường sau lưng. Mặc kệ sự kinh ngạc của cô, cậu vẫn giữ nguyên tư thế đó, ánh mắt vững vàng rơi xuống khuôn mặt xinh đẹp kia.
Bọn Ngải Tư từ xa đi đến, đương nhiên nhìn thấy một cảnh như vậy.
Ngải Tư dừng bước, đôi mắt trừng lớn, "Thằng Chiếu Hy đúng không?"
Một đứa bên cạnh tỏ vẻ ngập ngừng, "Có lẽ không phải đâu đại ca."
"Mẹ, chắc chắn là nó rồi. Nó với Kiều Ly sao lại thành như vậy rồi? Mẹ kiếp, chuyện gì vậy?"
Ngải Tư kì thực muốn ngay lập tức xông lên cùng Vưu Chiếu Hy đánh một trận ra trò, nhưng những đứa bên cạnh lại ra sức ngăn cản nó.
Hiện tại còn đang trong khuôn viên trường học, đánh nhau ngay lúc này sẽ chẳng có ích lợi gì cả.
"Đại ca, đợi khi nó có một mình ngoài trường rồi chúng ta tính. Chắc là nó đùa giỡn với chị Kiều Ly thôi."
Ngải Tư siết nắm tay lại, miệng không ngừng phun ra những từ ngữ thô tục.
Sau khi bị Vưu Chiếu Hy áp nhẹ vào tường, tim của Kiều Ly đã đập như trống dồn. Khoảnh khắc đó xảy ra quá nhanh, cô vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa diễn ra nữa.
Mà ánh mắt của cậu cũng rất vững vàng khiến cho Kiều Ly một chút nghi ngờ cũng không nảy sinh được.
Mải đến khi Ngải Tư chấp nhận rút lui lần này, Vưu Chiếu Hy mới khẽ cười một tiếng. Nhìn xuống đôi mắt kinh ngạc lẫn hồi hộp của Kiều Ly, cậu thấp giọng nói:
"Tính tình của anh trai tôi thật sự rất vô cảm. Tuy rằng hơi phũ phàng nhưng tôi đành phải nói, lần này chị đã động lòng sai đối tượng mất rồi. Chị có thể không cần nghĩ về việc này, hoặc là tiếp tục nghĩ cũng không vấn đề. Vì vốn dĩ, chuyện chị cố chấp hay buông bỏ đều không ảnh hưởng đến anh ấy, dù chỉ là một phần nhỏ."
Nói xong, Vưu Chiếu Hy cũng rất tự nhiên đứng thẳng người dậy.
Đúng là trong suốt quãng thời gian khi nãy, hai người tuy rằng có gần gũi với nhau về khoảng cách nhưng thực ra thì chẳng có gì quá mức hơn bình thường cả.
Kiều Ly đến giờ vẫn ngây người nhìn Vưu Chiếu Hy, nhìn lâu đến mức không rõ cậu đã quay lưng bỏ đi từ bao giờ. Hai bàn tay bám vào vách tường lành lạnh, cô hơi cúi thấp mặt, tỉ mỉ thấm dần những lời nói của cậu.
Làn gió thu se lạnh thổi sượt qua, vô tình cuộn lên những sợi tóc dài rơi trên bả vai gầy nhỏ của Kiều Ly.
Cô hơi rụt vai lại, chân mày thanh thanh cũng phút chốc nhíu chặt vào nhau.
Chiếu Hy, người con trai này, tại sao lại...xuất hiện vào ngay lúc tâm của mình khó phân định nhất chứ?
...
Buổi tối, ở trong phòng ngủ, thiếu niên họ Vưu cùng thiếu niên họ Từ lại vùi đầu vào bài tập.
Ngày mai hai người có tiết kiểm tra Ngữ Văn với Lịch Sử. Kia đều là những môn buộc phải học thuộc lòng và chép đến mỏi nhừ tay.
"Cậu đọc sai rồi, phải là như thế này..." Vưu Chiếu Hy cầm đề cương lên đọc lại một lần nữa cho Từ Lương.
"Ủa, nó đều đồng nghĩa mà." Từ Lương bất bình lên tiếng.
Vưu Chiếu Hy xua xua tay, "Không cần biết. Đề cương đưa ra thì phải giống đề cương chứ, ai chơi từ đồng nghĩa với cậu."
Từ Lương mím môi, oan ức nghẹn lòng.
Đương lúc hai thiếu niên vẫn cãi nhau về việc đọc thế nào thì chuẩn thì cửa phòng mở ra. Âm thanh khe khẽ phát ra khiến cho trận chiến của hai thiếu niên tạm thời dừng lại, ánh mắt không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa.
Ở cửa, Vưu San dịu dàng bưng một khay đầy đủ thức ăn đi đến trước mặt hai thiếu niên.
"Đây là của em." Vưu San cầm riêng một ly chất lỏng dành cho Vưu Chiếu Hy.
Những thứ còn lại trên khay đương nhiên đều dành phần Từ Lương rồi.
Từ Lương nhìn đồ ăn, miệng chép chép, "Oa, hôm nay nhiều đồ ăn quá."
Vưu San xoa mái tóc của cậu, cười cười, "Vì chú Từ than với chị, dạo này Tiểu Lương gầy quá nên cần bồi bổ ý mà."
Vưu Chiếu Hy vừa uống vừa chen vào, "Còn em thì sao? Em không cần được bồi bổ ư?"
Vưu San quay đầu nhìn cậu, "Em không phải đã có người lo rồi sao?"
Lần này Từ Lương được nước cười một tiếng thỏa mãn.
Vưu Chiếu Hy lườm người đối diện một cái, sau đó uống cạn đến đáy ly. Xong xuôi, cậu mới ngẩng đầu nhìn Vưu San, thuận miệng hỏi:
"Anh cả đã về chưa chị?"
"Chưa." Vưu San bình thản nói, "Chiều hôm nay anh ấy cùng với Khiết Liên đến phòng thực nghiệm rồi. Giờ này vẫn còn chưa về nữa, chắc là hâm nóng sau nhiều năm mới gặp lại nhau đó."
Vưu San thật sự vô tư nói ra những lời cuối cùng. Khi cô quay lưng đi ra ngoài cũng không hoài nghi ánh mắt lạnh như băng của Vưu Chiếu Hy.
Từ Lương tựa hồ hít lấy được nguồn khí lạnh, vì vậy cũng chỉ chú tâm vào những đoạn văn của mình. Lâu lâu sẽ chọt chọt Tiểu Uyển, nói vài câu thật vu vơ.
"Tiểu Uyển, trời hôm nay thật lạnh, ha!"
Vưu Chiếu Hy đương nhiên biết rõ bạn thân đang đá đểu mình, trong lòng tuy rằng còn khó chịu nhưng cũng nhờ Từ Lương mà cậu đã bật cười.
"Lạnh lắm, nên cậu về phòng sớm một chút đi. Ở đây lâu thêm chút nữa cậu sẽ bị đóng băng đó."
Từ Lương nghe vậy, chun chun mũi, "Được, tớ trở về phòng đây. Có cần tớ đem theo Tiểu Uyển chăm sóc dùm không?"
Vưu Chiếu Hy xua tay, "Không cần. Tiểu Uyển long nhong quá nhiều rồi."
"Được, tạm biệt, Hy Hy." Từ Lương hôm nay bị oan ức nghẹn ngào, rốt cuộc cũng có thể tìm được cách xả giận của mình.
Còn Vưu Chiếu Hy ngược lại nhận được "quả báo" sau màn bức ép bạn thân của mình, ngậm lấy nỗi chua chát đến khi nửa đêm vẫn chưa thể chợp mắt được.
Nhưng ngay khi có một chút động tĩnh tại cửa phòng, cậu liền nhắm tịt mắt lại, giả vờ ngủ say.
Cửa phòng thật sự mở ra, mang theo một mùi hương đi theo vào bên trong. Ánh sáng le lói hắt vào được vài giây rồi ngay lập tức bị chắn lại.
Thân ảnh vẫn còn mặc nguyên y phục đến phòng thực chậm rãi bước đến giường ngủ của thiếu niên kia. Không muốn để cậu thức giấc, Vưu Thần đành phải đứng ngay bên cạnh, âm trầm quan sát người kia ngủ.
Vì Vưu Chiếu Hy rất dễ gặp ác mộng, vì thế mà y mới luôn lo lắng như vậy.
Quan sát đối tượng trong lòng được một lúc lâu, Vưu Thần cẩn thận khom người xuống, định để lại một chiếc hôn rồi trở về thư phòng thì bất ngờ bị đôi mắt màu xanh biếc kia dọa một trận.
Chân mày y thoáng nhíu lại.
Lần này bị cậu phát hiện mình giống như kẻ rình mò, y trong lòng không thoải mái cho lắm. Nhưng ngoài mặt thì vẫn bình tĩnh như thường.
Vưu Chiếu Hy mở mắt, không vội nói gì mà chỉ ngồi dậy. Cậu rất biết lựa chọn thời điểm để tỉnh dậy, vừa lúc người kia muốn chạm vào người mình một cái.
Vưu Thần ngay cả nụ hôn bí mật cũng không làm được, vì vậy y cũng muốn công khai, hôn cậu một cái.
Ngón tay duỗi ra muốn bắt lấy chiếc cằm kia nhưng không ngờ lại bị trượt mất. Ngón tay lơ lửng tại không trung.
Vưu Chiếu Hy hơi nghiêng mặt, ngước mắt nhìn y, "Anh về muộn quá nhỉ?"
Vưu Thần chậm rãi thu tay về, "Công việc rất nhiều, về muộn cũng là bình thường thôi."
Nghiêng người tựa lên gối dài, Vưu Chiếu Hy tì cằm lên bàn tay, ánh mắt mang theo chút hờ hững nhìn Vưu Thần:
"Ra vậy. Nghe chị ba bảo là anh ở phòng thực nghiệm suốt từ chiều đến giờ."
Vưu Thần im lặng không trả lời, đó là ngầm thừa nhận.
Thấy vậy, cậu mới nhẹ nhàng cười một tiếng, cả người nhổm dậy, chiếc cằm tinh tế hơi ngước lên, tạo ra một tư thế câu dẫn chết người. Nhưng lại không để người kia được phép động tay vào dù chỉ một chút.
Ngón trỏ của cậu chạy dọc từ ngực người kia xuống dưới đến phần cơ bụng.
Âm thanh của giọng nói men theo đường thẳng chậm rãi cất lên, "Lần sau muốn bước vào phòng của em, phiền anh khử sạch mùi nước hoa của phụ nữ trước nhé. Nếu không, đừng trách quần áo của anh đều bị em cào cho rách."
-----
Má Vi: Mấy nay bệnh dập nên giờ mới ngoi lên được:< đừng quênnn mấy đứa nhỏ nha.