Nhân đêm nay trăng cao tít mít, à nhầm, mưa to gió lớn, ta ngồi cong đít viết chap mới cho các nàng (à các chàng nữa, đừng ghen tỵ nha) , dù muỗi có đốt ta sưng một số thứ ヾ (o ° ω ° O ), nhưng ta vẫn sẽ viết, bởi vì “Yêu các nàng lắm lắm lắm lắm ý”, à à cả các chàng nữa hihi.
Thiệt tình là đợt vừa rồi ta stress không nhỏ, cứ muốn bùng cháy bùng cháy ý, cuối cùng, ta đọc lại một số bài viết cũ, bình tĩnh lại, lại tự nhủ với lòng mình, ý chí lại bùng lên ❁◕ ‿ ◕❁, cuộc sống đang tươi đẹp thế này, buồn làm gì, đúng không?
Vậy nên đêm hôm mưa gió thế này mới có chap mới cho các nàng đây *tung hoa*, yêu ta đi, thơm ta đi haha (─‿‿─)
***
Tiểu Vũ bế nàng phi thân lên tảng đá gần bờ, trời đã ngả về chiều, tảng đá hơi dốc, phía sát mép bờ cao hơn, dốc về phía bờ suối. Chàng trải áo ra đó, nhẹ nhàng đặt thân mình nàng lên, đầu nàng ở vị trí cao nên khô ráo, cả thân mình thì chìm trong làn nước mát, phía ngực trở xuống hai cái bánh bao lững lờ, nửa chìm nửa nổi.
Thú tính đã nổi lên, nhưng Gia Vũ nhà ta rất ngoan, chỉ nhìn chằm chằm những ánh sáng lấp lánh của một vài tia nắng cố gắng len lỏi qua tàng cây đan dầy đặc, đậu trên làn nước mát thành những vệt lóng lánh đầy ảo mộng
Thú tính đã nổi lên, nhưng Gia Vũ nhà ta rất ngoan, chỉ nhìn chằm chằm những ánh sáng lấp lánh của một vài tia nắng cố gắng len lỏi qua tàng cây đan dầy đặc, đậu trên làn nước mát thành những vệt lóng lánh đầy ảo mộng. Chỉ có tiếng suối róc rách, đâu đó một vài con chim líu ríu gọi bạn và ánh mắt nửa cười nửa không như trăng rằm của tiểu công chúa. Hắn bỗng thấy tim lại thổn thức những nhịp kỳ lạ, miệng nàng hơi nhếch lên một chút, cái áo cánh quá ngắn tốc ngược xuôi, khi chạm phải ánh mắt Gia Vũ, đầu óc hắn như nổ đoàng một cái.
Cơ thể Minh Minh chìm nổi trong làn nước, chàng thậm chí nhìn thấy cả nhịp thở của nàng, chàng thậm chí soi được từng hạt bụi đảo qua trong không khí, Minh Minh cầm tay hắn kéo lại, phủ lên nụ hoa mới nhú. Mắt Gia Vũ như kéo mây mù, tay phủ lên bỏng rát, hắn thấy pháo thủ muốn nổ bung ra ngoài tiết khố, mặt nước sóng sánh làm hắn cảm thấy càng mờ ảo. Hít thở khó khăn, chàng lại băn khoăn xuất thần về thân phận hai người, giọng Minh Minh ở đâu gọi về, khàn khàn, mê hoặc lòng người:
– Tiểu Vũ, đến đây (=゚ω゚)ノ
(Còn tiếp)