Nội tâm sớm đã muốn vặn vẹo, hoảng hốt nhận ra tình cảm của mình thay đổi lúc nào không hay. Vì một giấc mộng xuân mà bừng tỉnh giữa đêm, mồ hôi ướt đẫm áo, không ngừng thở hổn hển. Trong bóng đêm, tôi cúi đầu nhìn sang người nằm bên cạnh, hô hấp hắn vẫn đều đều, hẳn vẫn còn say giấc. Nội tâm dậy sóng cũng dần bình ổn, nhớ lại giấc mộng kia khiến tôi ngượng chín mặt.
(Mộng xuân: Là những giấc mộng liên quan đến tình dục, đối tượng thường là người mình thích hoặc đôi khi là tâm sinh lí bình thường, không có đối tượng nhất định. Những giấc mộng thế này xuất hiện ở cả nam và nữ nhưng ở nam thì nhiều hơn =))))
Sáng sớm hôm sau, Tròn Tròn hờn đòi đi vệ sinh, Đặng Thiệu bị cô nhóc quấy phát điên, không còn cách nào khác đành giương cờ đầu hàng. Lúc trở về, hắn thấy tôi vẫn làm tổ trong chăn không thèm cựa quậy, cười gian: “ Đêm qua nằm mơ hả?”
Tôi trong lòng khẽ giật, giả vờ trấn tĩnh gật gật đầu : “ Vâng, sao chú biết?”
Đặng Thiệu cười, lấy tay che tai Tròn Tròn lại, nói: “Vẫn là mộng xuân, đúng không nào?”
Tôi kinh ngạc ngồi dậy, tóc tai buổi sáng lộn xộn không theo nếp, môi khô nứt nẻ, tôi theo bản năng liếm liếm môi: “ Không… Không phải, cháu gặp ác mộng”
Đặng Thiệu không vội vạch trần lời nói dối vụng về, liếc nhẹ tôi một cái, giúp nhóc con mặc quần áo, đủng đỉnh nói: “ Lúc ấy chú tỉnh rồi, nếu không phải mộng xuân, nửa đêm ai đấy lén lút đổi quần lót làm gì?”
Tôi quẫn bách cúi gằm, trong lòng vừa thốn vừa đau như bị dã thú đạp lên, ngượng ngùng nói: “ Đánh người không đánh mặt, người khôn không nói trọng điểm, đạo lý đơn giản như vậy sao chú không hiểu?” Tôi phẫn hận lườm cái mặt khoái trí của tên tiểu nhân nào đó.
Đặng Thiệu không nhanh không chậm dò hỏi: “Tình nhân trong mộng là ai thế?”
“La Ngọc Phượng”
( La Ngọc Phượng: * Cười cái đã =))))) * Là một cô gái người Trùng Khánh, sinh năm 1985, nổi tiếng là một cô gái xấu xí nhưng vô cùng tự tin, tiêu chuẩn chọn bạn trai trên trời.Vì không tìm được bạn trai do nhan sắc hơi khiêm tốn nên cô tìm mọi cách để nổi tiếng như phát tờ rơi v..v =))) Cô được coi là hiện tượng của mạng xã hội Trung Quốc về sự “tự kiêu”, xấu mà vẫn tự tin, người Trung Quốc gọi thân mật là “ Phượng tỷ”, mọi người search “La Ngọc Phượng” để biết thêm nha)
Đặng Thiệu cười ha ha, lại lấy hai tay giữ tai Tròn Tròn: “ Không ngờ nhóc con khẩu vị lại nặng thế, mơ tưởng đến chú còn chưa tính, lại còn đem chú so với cô ấy??”
Tôi cứng người trừng lớn hai mắt, chột dạ nói: “ Ai mơ tưởng chú chứ hả?”
“Không phải sao?” Đặng Thiệu nháy mắt, hàng lông mi dài thật dài khẽ rung: “ Nếu không phải mơ tưởng chú, vậy sao vừa tỉnh lại đã nhìn chú đầu tiên? Căn cứ theo tâm lí học mà nói, cái này gọi là phản xạ tự nhiên, là phản xạ có điều kiện”
Tôi á khẩu không biết trả lời sao, tay nắm chặt một góc chăn, ngoan cố cãi lại: “ Cháu không có mà, vả lại, chú đâu phải phụ nữ”
Đặng Thiệu mặt mày hớn hở: “ Ờ, nhóc cứ chống chế tiếp đi”
Đại khái tại tôi và hắn nói lâu làm Tròn Tròn mất kiên nhẫn, rõ ràng cô nhóc tai thính mắt tinh, tự nhiên sáng ra đã bị ông chú nhà mình bưng chặt lỗ tai, lại còn có chiều hướng càng ngày càng quên sự tồn tại của mình.Rốt cuộc không chịu nổi nữa, kêu lên: “ Chú hai, chú tỏ tình với chú Lục, để con nghe chút có sao đâu”
Đặng Thiệu búng khẽ lên ót Tròn Tròn, cười nói: “ Nhóc con, tại sao phải là chú hai tỏ tình với chú Lục mà không phải chú Lục tỏ tình với chú hai?”
“Hả?” Tròn Tròn buồn bực đứng dậy, ô ô cái miệng: “ Vậy là chú Lục tỏ tình với chú hai sao?”
Tôi vội vàng lắc đầu, trứng mắt: “ Đương nhiên không phải, Tròn Tròn còn nhỏ, con chưa hiểu cái gì gọi là tỏ tinh đâu”
“Chú đừng có coi thường trẻ con” Hai mắt Tròn Tròn sáng bừng, hào hứng nói: “ Dĩ nhiên con biết cái gì gọi là tỏ tình, trong TV diễn suốt ngày đấy thôi”
“Đệt, lại một mầm non nữa chịu sự đầu độc của TV, tương lai của tổ quốc xem chừng lâm nguy rồi” Đặng Thiệu cười đưa cặp sách cho Tròn Tròn, nắm tay Tròn Tròn đi ra cửa: “ Buổi tối muốn ăn gì?”
Tôi nghĩ nghĩ: “ Chú mua gì thì cháu ăn nấy”
“Ừ, chờ chú về đấy” Đặng Thiệu đưa bé con đi, để lại tôi một thân một mình trong phòng. Câu nói “Cháu chờ chú” đơn giản như thế, trước tôi cứ nghĩ chỉ là câu nói xã giao đơn thuần mà các gia đình hay nói với nhau. Đến lúc này mới hiểu không chỉ như thế, ba chữ ấy thể hiện ý nghĩ thật lòng của tôi, tôi thật sự muốn chờ hắn trở về.
Bởi vì, những lúc chỉ có một mình tôi, bản thân sẽ không kiềm được mà nhớ hắn.
Hôm nay, tôi không tính nằm ì trên giường nữa, tính đi ra quán anh Đại Bằng xem một cái. Tính ra ngày đầu tiên hắn trở về từ trại giam, tôi cũng nên biểu hiện tích cực chút. Lúc ra khỏi cửa, tôi thoáng thấy đống quần áo màu trắng Đặng Thiệu đặt trên bàn làm việc, tôi cầm theo để vào túi, mang đi giặt luôn thể.
Trông thấy Đinh Đại Bằng, cả người hắn gầy đi một vòng, trông không còn béo tốt mạnh mẽ như hồi trước. Đôi mắt thâm đen giống như mấy đêm không ngủ, Đinh Đại Bằng chạy tới chạy lui trong cửa hàng, vất vả nhưng trông vẫn có vẻ vui sướng vì được tự do.
“Anh Đại Bằng?” Tôi thử kêu tên hắn
Đinh Đại Bằng nghe tiếng gọi liền quay lại nhìn, cười hớn hở: “ Chú mày đến đấy à, lần này may mà có chú, không thì anh cũng chẳng biết phải làm sao”
“Em có làm gì đâu?” Tôi lơ mơ nói.
“Chị dâu chú nói cả rồi, nếu không có chú hỗ trợ chăm sóc vị quản lí đô thị kia, anh cũng không được ra sớm thế” Đinh Đại Bằng lại gần, bá vai tôi thân thiết như bạn thân: “ Anh định tới đây giao cửa hàng này lại cho chú, anh và chị dâu chú tính đi chỗ khác mở thêm chi nhánh, chú thấy ổn không?”
“Giao cho em?”
“Ừ, giao cho chú” Đinh Đại Bằng ngẩng đầu nhìn cửa hàng, nói: “ Nơi này là tâm huyết của anh, một tay anh tạo lập. Tuy không có chút không nỡ nhưng rốt cuộc vẫn phải đổi chỗ khác làm ăn”
“Nếu đã luyến tiếc thì đừng đi” Tôi giãy khỏi tay Đinh Đại Bằng, tiếp tục nói: “ Vả lại, em cũng đâu có kinh nghiệm, không đảm đương nổi đâu. Em còn chờ chị dâu dạy làm bánh rán cơ mà”
Định Đại Bằng hảo sảng vỗ vai tôi: “ Nếu đã vậy anh cũng không miễn cưỡng chú, vậy từ mai bắt đầu cùng chị dâu học làm bánh rán đi”
Nghe Đinh Đại Bằng nói thế, tôi đại khái hiểu hắn nói cho “có lệ” thôi, thật ra trong nội tâm hắn cũng không tính giao cửa hàng cho tôi, chẳng qua là nói ra để thể hiện mình không phải kẻ không có tình có nghĩa mà thôi.
“Trong tay cầm gì thế?” Đinh Đại Bằng hỏi
Tôi lắc lắc cái túi to, nói: “ Quần áo của Đặng Thiệu, em tính mang đi giặt”
“Sao không giặt ở nhà?”
Tôi lắc đầu: “ Quần áo của anh ấy trông có vẻ đắt tiền, em sợ tự giặt hỏng mất”
( Nhắc lại, Sơ Lục và Đặng Thiệu hơn kém nhau vài tuổi thôi nên lúc người này nhắc đến người kia vẫn là anh ấy, nhóc ấy. Lúc nói chuyện với nhau hai đứa trêu nhau nên mới xưng Chú / nhóc thôi. Sau này yêu nhau rồi sẽ đổi lại thành anh em nhé)
“Ồ ra thế” Đinh Đại Bằng cười ngây ngô, nhe ra nguyên hàm răng vàng: “ Vậy để anh đây chi tiền coi như là đền bù đi. Quần áo này đem đi giặt cũng phải tầm 30 đồng, anh cho chú 50 đồng, còn thừa chú cứ giữ mà dùng”. Đinh Đại Bằng lấy từ trong ví ra tờ 50 đồng đưa cho tôi. Tôi không nhận, ngược lại nói: “ 50 đồng thì coi là đền bù? Anh đánh người ta thành vậy, người ta ngay cả nghĩ xấu về anh còn không có, anh tưởng người ta đánh không lại à?”
Lòng tôi tức giận, bất bình thay cho Đặng Thiệu, lại càng muốn mắng Đinh Đại Bằng một lần cho ra ngô ra khoai, chí ít cũng phải xả giận cho Đặng Thiệu.
Đinh Đại Bằng suy nghĩ trong chốc lát, rút ra tờ 100 đồng đưa cho tôi.
“Ngần này được không?”
(Em tống tiền trắng trợn quá =))))
Tôi gật đầu đem tiền nhét vào túi quần, Đinh Đại Bằng thấy tôi hành động lưu loát, một chút tâm tư cự tuyệt cũng không có, hơi hơi nhíu mày hỏi: “ Sao anh cứ có cảm giác chú mày hình như bênh Đặng Thiệu chứ có thương gì anh đâu”
Tôi ý thức được tình hình không ổn, nói dài nói dai thành ra nói dại, tốt nhất chuồn là thượng sách: “ Em đi trước đây, ngày mai lại ra thăm anh chị sau” Tôi chạy vội ra đường cái, đột nhiên nhớ ra một chuyện, vội vàng quay đầu lại hét to: “Anh Đại Bằng, nhớ đánh răng nha”
Tôi vừa đi vừa cười, nghĩ thầm chắc Đinh Đại Bằng giờ này đang giận phát điên rồi, cuối cùng chạy về nhà vừa chửi vừa lấy bàn chải chải lấy chải để. Cái hình ảnh này tưởng tượng thôi đã làm người ta cười muốn ngất.
Tôi cầm quần áo vào tiệm giặt, tiếp đón là một cậu bé không kém hơn tôi là bao, thấy có khách,khuôn mặt tươi cười điển hình chào: “ Xin hỏi quý khách muốn giặt cái gì?”
Tôi đem bọc quần áo để lên quầy, chỉ chỉ: “Chỗ quần áo này thì hết bao nhiêu?”
Cậu bé đem đống quần áo mở ra, chuẩn bị báo giá thì thấy bên trong quần còn thứ khác. Cậu bé bình thản lôi cái quần sịp ra dặt trên quầy không chút giấu diếm, nói: “ Tiệm chúng tôi không giặt cái này”
Tôi xấu hổ vội vàng cầm lấy quần lót, cười gượng: “ Cái này do tôi quên mất, ngại quá”
Cậu bé cười thong dong: “ 35 đồng, tối mai có thể đến lấy”
Tôi gật đầu, lấy từ 50 đồng ban nãy Đinh Đại Bằng đưa cho đặt ở quầy: “ Nhất định phải giặt thật sạch nhé”
Cậu bé gật đầu, nói: “ Quý khách yên tâm, chỗ chúng tôi đều dùng máy móc tiên tiến để giặt, bảo đảm sạch mọi vết bẩn” Cậu bé cầm quần áo giũ ra, nhìn kích thước quần áo một hồi, lại đảo mắt nhìn vóc dáng tôi, tò mò hỏi: “ Bộ này to thật, hắn không phải quần áo của quý khách?”
Tôi gật đầu.
Cậu bé nhếch miệng cười ẩn ý, nói: “ Vậy được rồi, ngày mai quý khách nhớ mang biên lai đến nhận đồ, xin đừng làm mất”
Tôi nắm chặt biên lai trong tay, ra khỏi cửa rồi vẫn cứ mãi nghĩ đến nụ cười của cậu bé kia, thế quái nào lại thấy chột dạ nhỉ.
Trên đường về, tôi nhân lúc bốn phía không có ai, đem quần lót của Đặng Thiệu ra gập lại cho tử tế, đặt ở túi quần bên trái. Bấy giờ mới yên tâm mà đi tiếp.
Nhớ hồi Đặng Thiệu nằm viện, hắn từng nói thèm uống canh gà, tôi lại lười không mua. Thật ra mà nói, khi ấy tôi tiếc tiền là chính, nhưng mà bây giờ nói gì thì nói, hắn cũng đáng để tôi bỏ vốn ra chăm mà.
Tôi đi xung quanh chợ chọn được một con gà đất to, đầu bé, chân to, còn khỏe mạnh, lông sáng màu. Gà mái thế này mà dùng để nấu canh là bổ nhất, có điều giá cũng bổ y như gà.
Tôi tìm người làm thịt hộ, tiện vặt lông luôn. Mang theo tất cả nguyên liệu hưng phấn chạy về nhà.
Vừa về tới cửa đã thấy bà chủ cho thuê nhà đang giặt quần áo, vội vàng nói: “Chị à, hôm nay em mượn phòng bếp dùng chút được không?”
Bà chủ cười: “ Cứ dùng đi, chị đây cũng ít nấu cơm, vừa lúc phòng bếp đang thiếu hơi người”
Trở về phòng, tôi đem gà đặt trên bàn, mệt mỏi thả người nằm lên chăn, không kiềm chế được lại lôi quần lót Đặng Thiệu ra ngắm.
Xét về chất lượng mà nói, họa tiết gì cũng không có nhưng chất liệu thì mềm nhẵn thật là thích.
Không biết vì sao, cầm trong tay quần sịp của hắn, trong lòng lại thấy rung động khó hiểu.