Thất Tử xuất thần đứng dựa vào thân cây nhìn xuống đất, mũi chân phải vô thức vẽ nên những cái vòng xoáy không theo quy luật.
Hắn đã suy nghĩ rất lâu, quyết định sẽ đi tìm Thượng Văn Vũ để giả thích.
Có lẽ tình yêu của hắn đối với Thượng Văn Vũ là chưa đủ sâu, nhưng thật sự hắn đã đem Thượng Văn Vũ đặt ở trong lòng, hắn cũng tin tưởng rằng sẽ có một ngày, hắn có thể tiếp nhận được phần tình cảm này.
Thất Tử nhìn Thượng Văn Vũ từ xa đi tới, vui vẻ hướng hắn ta nở ra một nụ cười thật sáng lạn.
Thượng Văn Vũ nhướng mày nhìn hắn một chút, ngoài ý muốn của Thất Tử, hắn ta xoay người rời đi.
Nụ cười trên gương mặt Thất Tử cứng lại, đuổi theo Thượng Văn Vũ, bắt lấy tay hắn ta, Thất Tử: “Sao anh lại tránh mặt em? Điện thoại không nghe, nhắn tin cũng không trả lời.
Chuyện ngày hôm qua quả thật là em không đúng, anh hãy cho em thêm thời gian đi.”
Thượng Văn Vũ kéo tay hắn xuống “Chúng ta từ nay về sau không cần gặp lại nữa.”
” Anh có ý gì?” Hắn không tin Thượng Văn Vũ lại đối xử với hắn như vậy.
Thượng Văn Vũ thản nhiên nói: “Chúng ta chia tay đi.”
Thất Tử ngốc lăng nhìn Thượng Văn Vũ, “Anh đang nói đùa đúng không?” Hắn kích động bắt lấy hai bên vai Thượng Văn Vũ nở nụ cười, “Anh nhất định là còn vì chuyện ngày hôm qua mà tức giận, cho nên mới cố ý dùng chuyện này để đùa em phải không? Nếu không chúng ta thử lại một lần nữa, em sẽ không trốn.”
“Thực xin lỗi.” Hắn ta đẩy Thất Tử ra, không hề quay đầu lại mà đi qua người Thất Tử.
Thất Tử lăng lăng đứng ở chỗ đó.
Lần đầu tiên, hắn vì một người mà có cảm giác đau lòng.
“Mình bị đã? Cứ như vậy mà bị đá?” Hắn cứ đứng nguyên một chỗ lầm bầm lầu bầu, cho tới bây giờ, chỉ có hắn đá người khác, không có chuyện người ta đá hắn, đột nhiên bị người bỏ rơi thế này, trong lòng rất khó có thể tiếp nhận, “Phải đá cũng là tôi đá anh chứ.”
Y Kình đứng sau song cửa sổ hờ hững nhìn Thất Tử, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp cánh mũi.
Thở dài một hơi, y hạ xuống ngón tay đang ở trên mũi mình, một lúc sau, y cầm lấy điện thoại trên bàn gọi một cuộc tới ban quản lý.
“Để cho tôi một thẻ vip.” (cái đoạn mày chém tung tóe)
Y buông điện thoại, một độ cong hoàn hảo gợi lên khóe miệng.
Càng ngày càng thú vị, con dã thú hung hãn, quật cường đó sẽ hướng đến chiếc roi da của kẻ thuần thú mà khuất phục.
Y có dự cảm, không bao lâu nữa, ánh mắt đầy dã tính của con thú kia sẽ ở ngay trước mắt mình, khóc.
Âu San Tuyết ôm con mèo đen thần thần bí bí đứng nấp sau gốc đại thụ ló đầu ra, con mắt cô chuyển động, nhìn thấy Thất Tử đang cau mày.
” Y Chức đại nhân……”
Thất Tử bị Âu San Tuyết đột nhiên nhảy ra sau lưng làm cho hoảng sợ, xoay người.
Âu San Tuyết nhìn hắn, miệng không ngưng nói.
“Anh mặc dù đã chia tay với hội trưởng, nhưng đừng lo, vẫn còn có em và mèo con mà, chúng em sẽ luôn ở bên cạnh Y Chức đại nhân……”
“Sao cậu lại ở đây?” Thất Tử đen mặt nghiêm túc hỏi.
Âu San Tuyết chớp mắt bày ra vẻ mặt ngây thơ: “Em vẫn luôn ở đây mà, là Y Chức đại nhân lo suy nghĩ cái gì đến nhập thần không để ý đến em thôi.”
“Vừa rồi cậu đều thấy cả rồi?”
” Thấy rồi.”
Thất Tử hung thần ác sát tới gần Âu San Tuyết, ép thân thể cô lui về phía sau.
“Nếu để cho tôi biết cậu đem chuyện hôm nay nói ra ngoài, tôi sẽ không tha cho cậu đâu, nghe rõ chưa?”
“Em sẽ không nói ra,” Âu San Tuyết giơ tay lên “Em thề.”
Thất Tử nhìn vào trong lòng Âu San Tuyết, vươn ma trảo gãi gãi cổ con mèo đen, rồi đột nhiên bắt lấy đuôi nó kéo kéo.
Con mèo lập tức tạc mao, hung dữ kêu vài tiếng, giơ ra móng vuốt cào Thất Tử.
Âu San Tuyết khẩn trương hỏi: “Y Chức đại nhân, anh đang định làm gì mèo con vậy?”
Thất Tử xách mèo đenn đi đến bên cạnh áo, rất không lưu tình muốn đem con mèo ném xuống nước, vẻ mặt dữ tợn than thở: “Con mèo chết tiệt, đều là do mày mà ra, tao dìm chết mày.”
” Y Chức đại nhân! Xin anh… dừng tay……”
Âu San Tuyết hấp tấp vừa vươn tay muốn ngăn cản vừa chạy về phía Thất Tử, “bùm” một tiếng, cả hai người ngã vào ao nước.
Con mèo theo bờ ao an toàn nhảy ra khỏi vùng nguy hiểm, vung vẩy nước trên người cho khô ráo, nó nhảy lên cành cây rồi chạy vào trong rừng cây, trốn biệt.
Thất Tử ngoi lên mặt nước, toàn thân ướt sũng, phun ra một ngụm nước trong miệng, ác thanh ác khí mắng: “Mẹ nó.”
Âu San Tuyết xoắn ngón tay nhỏ giọng nói: “Thực xin lỗi, em không phải cố ý đẩy Y Chức đại nhân.”
” Đây không phải Y gia thiếu gia cùng với nữ hầu ngốc của hắn hay sao?” Quý Thư cười hì hì, tay phe phẩy một chiếc quạt ngà voi, “Các người đang ở đây chơi trò thủy uyên ương sao? Tôi cũng phải chơi chút chứ.”
Bùm một tiếng, Quý Thư cũng nhảy vào ao, vừa mới ổn định lập tức vươn ra vuốt sói chạm đến bộ ngực đầy đặn của Âu San Tuyết.
Âu San Tuyết ôm ngực kêu to: “Sắc lang.”
Đôi mắt phượng hẹp dài của Quý Thư khiêu khích đánh giá Âu San Tuyết: “Nhìn không ra cô cũng có chút đấy.”
Quần áo Âu San Tuyết ướt đẫm dán sạt vào thân thể cô gái làm hiện ra thân hình đầy đặn xinh đẹp.
Âu San Tuyết mặt đỏ tai hồng, giơ tay lên hướng Quý Thư đánh:” Sắc lang, sắc lang, sắc lang……”
Quý Thư nhảy ra khỏi cái ao kêu to: “Cái cô này…… Đừng tới đây……”
Hai người một đuổi một chạy, vòng quanh cái ao gây lộn.
Thất Tử chống cằm nhìn trời, thở dài.
Thất Tử đem chuyện cùng Thượng Văn Vũ chia tay nói cho Thủy Tinh Thỏ, Thủy Tinh Thỏ lại trả lời rằng, nếu hắn thật tâm thích Thượng Văn Vũ thì hãy quan tâm quý trọng phần tình cảm này, khuyên hắn nên cố gắng một lần nữa theo đuổi Thượng Văn Vũ, vì tình yêu thực sự chỉ có một.
Ngọt Ngào Tiểu Tình Nhân: Tôi cũng không biết mình có phải là yêu anh ta hay không, nhưng tôi thực sự thích anh ta.
Thủy Tinh Thỏ: Đừng hoài nghi tình cảm của chính mình.
Ngọt Ngào Tiểu Tình Nhân: Tôi nghĩ mình không đủ yêu hắn.
Thủy Tinh Thỏ: Các người tách ra một đoạn thời gian cũng tốt, cho nhau một khoảng thời gian để bình tĩnh lại.
Ngọt Ngào Tiểu Tình Nhân: Cậu nói cũng đúng. Thủy Tinh Thỏ: Sờ sờ (ヾ (* ⌒ ヮ ⌒ *) ゞ (vì trong bản QT chỉ có chữ ko có emo nên mình lấy đại.
thông cảm nha~~~)
Thất Tử mỉm cười ngọt ngào.
Hắn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, bàn tay lướt nhanh trên bàn phím.
Ngọt Ngào Tiểu Tình Nhân: Chúng ta gặp mặt đi?
Thủy Tinh Thỏ: Tôi còn có công việc. Ngọt Ngào Tiểu Tình Thân: Giận rồi nha (⇀ ‸ ↼ “) Cậu lúc nào cũng bận.
Thủy Tinh Thỏ: Xoa lông
Ba tiếng gõ cửa “Cộc cộc cộc” vang lên.
“Thiếu gia, gia sư của cậu đến rồi ạ.” Nữ hầu đứng ngoài cửa lên tiếng.
Thất Tử hẹn Thủy Tinh Thỏ login trò chơi lúc 9h rồi mới thoát game.
Thượng Văn Vũ vẫn còn là gia sư của hắn, hắn cầm nắm đấm cửa hít vào một hơi thật sâu.
“Hy vọng không quá xấu hổ.” Mở cửa ra, hắn ngẩn người.
Đứng ở phía sau người giúp việc là một người thanh niên xa lạ.
Nữ giúp việc nói: “Thiếu gia, người này là gia sư mới của cậu.”
Thanh niên lễ phép cười nói: “Thật vinh hạnh khi có thể trở thành gia sư của Y Chức thiếu gia.
Tôi là Alex.”
Alex là một người lai, mẹ là người Trung Quốc, cha là người Anh, từ nhỏ đến lớn anh ta đều sống ở Anh, bởi vì cha của Alex sinh ra trong một gia đình truyền thống tiêu chuẩn của nước Anh nên Alex cũng giống cha anh ta, kế thừa phong độ thân sĩ của nước Anh.
“Chức thiếu gia, xin cậu hãy tập trung một chút.
Nghe nói bài kiểm tra trước của cậu có ba môn bị điểm không, trong đó có cả phần Quản lý học.
Cậu phải hiểu được rằng, để có thể trở thành một người quản lý suất sắc, người quản lý đó phải học cách lợi dụng thứ mà mình có sẵn, cho dù trương lai cậu không kế thừa sự nghệp của Y tiên sinh cha cậu thì quản lý học cũng sẽ giúp ích cho cậu rất nhiều mặt trong cuộc sống.”
Thất Tử tay chống cằm gác ở trên bàn, lại ngạo nghễ hỏi: “Lão Đại xã hội đen cũng dùng được cái này sao?”
Alex sửng sốt một chút, phi thường khẳng định nói: “Đương nhiên.”
Thất Tử chuyển sắc mặt: “Vậy thì được.
Tôi học.”
Thất Tử đang ngủ trưa một cách say sưa thì bị người giúp việc gọi dậy.
Hắn chơi trò chơi cả một buổi tối, đến gần sáng mới chịu tắt máy tính đi ngủ, bực mình mắng người giúp việc một trật rồi đuổi đi, sau đó lại tiếp tục ngủ.
Một dòng nước lạnh đổ xuống dưới, hắn lập tức ngồi dậy quát: “Cái quái gì vậy? Tên vương bát đản nào làm? Không muốn sống nữa hả?”
” Là tên vương bát đản này làm.”
Một trận khí lạnh mãnh liệt thổi qua, cơn buồn ngủ của Thất Tử lập tức chạy sạch không lưu lại chút gì.
Y Kình đem bình nước lạnh trên tay giao cho người giúp việc, thản nhiên nói với Thất Tử, “Thay quần áo đi, ta ở dưới lầu chờ cậu.” Nói xong, y xoay người rời đi.
Thất Tử nhìn thấy Y Kình trong bụng liền ôm một bó to lửa giận.
Ngồi trên xe Y Kình, Thất Tử phiết miệng hỏi: “Cha khi gọi người rời giường thì cũng không cần dùng cái phương pháp đó có được không?”
Y Kình đạm đạm nói: “Cậu đang nhớ cái roi ngựa trong phòng ta phải không?”
Thất Tử trừng mắt nhìn Y Kình một lúc lâu, dùng tị giọng mũi hừ một tiếng, đem đầu quay về phía ngoài cửa kính.
“Cha muốn dẫn tôi đi đâu?”
“Cậu không phải rất muốn biết cái ngày cậu ngoài ý muốn ra ngoài đó, ở trong căn phòng kia đã xảy ra chuyện gì sao?”
Thất Tử chuyển hướng nhìn Y Kình.
Hắn kinh ngạc nhìn khóe miệng tựa hồ có ý cười của Y Kình, nó làm cho hắn cảm thấy lông trên người đều dựng hết cả lên.
“Cha sẽ không làm cái gì bất thường đúng không?”
Y Kình cười mà không nói.
Xe họ chạy rất nhanh, thẳng một đường lên núi đến một khu rừng nhiệt đới.
Thất Tử nhíu mày, không biết Y Kình muốn dẫn hắn đi đến đây làm gì, hắn bắt đầu không có điểm dừng mà miên man suy nghĩ.
Không bao lâu sau, phía trước xuất hiện một tòa biệt thự phong cách Âu Châu, chiếc xe chậm rãi tiến vào cổng, Thất Tử chú ý tới trước biệt thự đã có hơn mười chiếc xe đậu ở đó, đều là những loại xe có giá trị mấy trăm vạn, trong đó còn có mấy cái trị giá tiền tỉ.
Y Kình mang theo hắn đi vào tòa biệt thự, thiết kế bên trong phi thường xa hoa, có thể dùng từ “kim bích huy hoàng” (Vàng quang chói lọi? phải không ta?) để hình dung.
Thất Tử theo sau Y Kình đi qua hành lang, hắn cảm thấy hình như mình đã đến nơi này.
“Đây là đâu?” Hắn hỏi.
Y Kình thản nhiên trả lời: “Câu lạc bộ Sủng vật.”
Thất Tử phiết miệng nói: “Kẻ có tiền thực xa xỉ, tình nguyện đem tiền rót trên người súc sinh, cũng không thèm nguyện bỏ tiềm ra để làm chuyện tốt.”
Y Kình buồn cười nhìn hắn.
Hai người bọn họ dừng lại trước một cánh cửa, Thất Tử giật mình nhớ lại, nơi này chính là nơi khi hắn bị thôi miên thấy được.
Hắn nhíu mày, vươn tay ra.
Y Kình bắt lấy tay hắn, nói: “Bây giờ không thể vào đó.
Theo ta lại đây.”
Thất Tử mê mang đi theo Y Kình tiến vào căn phòng cách vách.
Trong phòng chỉ có một chiếc giường lớn, còn có một chiếc gương rất lớn trên mặt tường, cơ hồ đã chiếm hết diện tường.
Y Kình đưa cho Thất Tử một cái điều khiển từ xa được tạo rất khéo léo, ý vị thâm trường nhìn hắn.
“Đáp án mà cậu muốn biết ở ngay sau chiếc gương đó.”
Thất Tử nhìn chiếc điều khiển từ xa nhíu nhíu mày, cầm lấy nó, chần chờ bấm nút, trong phòng lập tức vang tiếng thở dốc hổn hển khiến cho người ta sôi trào, hắn nghi hoặc nâng đầu lên, trong giây lát liền sợ ngây người.
hết chương 18..
Danh Sách Chương: