• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Ngồi trước bàn hội nghị gồm bảy người, bọn họ đang tiến hành một cuộc hội nghị cấp cao của tập đoàn.
“Cuộc họp hôm nay tạm dừng ở đây.” Y Kình gấp lại tập tài liệu, nhìn qua đồng hồ, “Đã quá giờ cơm chiều, hôm nay tôi mời mọi người.”
“Tổng giám đốc đúng là khó được một lần hào phóng.”
“Ngày thường tôi rất keo kiệt hay sao?”
“Không phải keo kiệt, là uy nghiêm muốn chết, chúng tôi làm cấp dưới, ở trước mặt ngài thở cũng không dám thở mạnh.”
“Sao vẫn chưa ra vậy?”
Mấy người nói nói cười cười ra tòa nhà của công ti, lên một chiếc xe công ti đã sắp xếp, không lâu sau họ đến khu phố ẩm thực gần công ti nhất.

Mấy người bọn họ chọn một nhà hàng Hàn Quốc có danh tiếng không tệ, vui vẻ đi về phía nhà hàng.

Y Kình đi cuối cùng, y không mục đích nhìn khu phố tấp nập người đang lưu thông trên đường, nhưng cái nhìn này lại làm y phải dừng lại.
Mấy người trong nhà hàng thấy ông chủ nhà mình chậm chạp không chịu vào, nhờ Tường Sùng, thư ký riêng của Tổng giám đốc ra ngoài nhìn xem.

Tường Sùng từ trong cửa hàng đi ra, nhìn thấy Y Kình mang theo biểu tình âm trầm đứng ngoài cửa hàng, anh ta liếc nhanh người đi trên đường, nói: “Dylan, sao anh còn chưa vào, mọi người đều chờ ông chủ vào gọi đồ ăn đó.”

“Đưa chìa khóa xe cho tôi.” Y Kình nói.
“Anh cần cái chìa khóa xe làm gì?” Tường Sùng hỏi.
“Bảo cậu đưa thì lập tức đưa.” Y kKnh không kiên nhẫn gầm nhẹ.
Tường Sùng chậm chạp lấy chìa khóa xe từ trong túi quần ra, Y Kình lập tức giật lấy nó, xoay người đi nhanh khỏi đó.

“Các ngươig không cần chờ tôi, ngày mai đem hóa đơn đến đặt trên bàn làm việc của tôi.”
Tường Sùng không biết Y Kình đã nhìn thấy cái gì mà lại làm y không vui như thế, thấy bóng dáng Y Kình vội vàng rời đi như vậy, hắn không cam tâm.

Từ sau khi thổ lộ với Y Kình, ngoại trừ thời gian làm việc, bọn họ vẫn chưa có thời gian ở riêng với nhau, có mấy lần hắn chủ động trước mặt y cũng bị y cự truyệt.
“Hở? Tổng giám đâu? Hai người không vào cùng sao?”
Tường Sùng xoay người, cười cười nói với đồng nghiệp vừa ra ngoài tìm bọn họ: “Trong nhà Tổng giám có việc nên đi về trước, ngài ấy bảo chúng ta ăn hết mình, ngài ấy bao toàn bộ chi phí, chúng ta đi vào đi, đừng để bọn họ phải chờ lâu.”
Hai người lại bước vào nhà hàng.
“Thật là, sao lại có thể nói đi liền đi thế chứ.”
Tường Sùng giả dối cười cười, kín đáo liếc con đường tấp nập, bóng dáng Y Kình đã biến mất giữa đám đông.
Lại nói đến Y Kình lúc đó.

Y vô tình nhìn thấy Thất Tử và một người đàn ông trung niên ăn mặc sang trọng từ trong một nhà hàng đi ra, hai người nói nói cười cười, sau đó cùng lên một chiếc taxi, rời đi, Y Kình cố nén lửa giận trong lòng, lái xe bám theo chiếc taxi đó.

Taxi chở hai người dừng ở trước một câu lạc bộ, Thất Tử cùng người đàn ông trung niên xuống xe, tiến vào câu lạc bộ.
Trước hành lang tầng hai của câu lạc bộ, Y Kình bị bồi bàn ngăn cản.
“Thật xin lỗi tiên sinh, tầng này chỉ có hội viên mới có thể vào, nếu không có hội viên dẫn đến, ngài không thể vào.”
“Vậy đưa tôi thẻ hội viên.” Y Kình không kiên nhẫn nói.
“Tiên sinh, nếu ngài muốn trở thành hội viên ở đây, trước tiên cần nạp mười vạn nhân dân tệ, à mỗi tháng nạp một vạn tiền hội phí.”
“Cám ơn nhắc nhở, xin lập tức đưa tôi đi làm thủ tục.”
Bồi bàn nói: “Tiên sinh, mời đi theo tôi.”
Nửa giờ sau, quản lý câu lạc bộ tự mình đem thẻ vip hội viên đến tận tay Y Kình, vẻ mặt a dua nịnh nọt cười nói:
“Để cho ngài đợi lâu rồi, Y tiên sinh, thật vui vì ngài có thể trở thành hội viên của chúng tôi, ngài cần hoặc có ý kiến gì, ngài tùy thời đều có thể nói ra, chúng tôi sẽ tận lực thỏa mãn yêu cầu của ngài.” Biết Chủ tịnh kiêm Tổng giám Y thị muốn làm hội viên, quản lí câu lạc bộ không chỉ phá lệ nâng Y Kình làm hội viên siêu cấp, còn tự mình đem thẻ hội viên đưa đến tận tay y.
Y Kình tùy tay đem thẻ hội viên nhét vào túi áo khoác, đi thẳng đến tầng hai của quán bar, lúc này, không khí trong quán bar đã đạt tới cao trào.


Một đám người ở dưới sân khấu biểu diễn hưng phấn kêu to “Cởi, cởi, cởi……” Trên người thiếu niên trên sân khấu chỉ còn lại một cái quần lót màu đen, mị hoặc vặn vẹo thân hình, mồ hôi tinh tế lăn trên da thịt trắng nõn, dưới ánh đèn lại tạo nên ánh sáng quyến rũ động lòng người, đôi môi tựa như hoa hồng mê hoặc lòng người, cho dù gương mặt hắn bởi vì vết sẹo mà không xinh đẹp được như trước, nhưng hắn vẫn như yêu tinh hấp dẫn tất cả ánh mắt của mọi người.
Y Kình cởi áo khoác của mình, giận dữ không thể kiềm chế bước nhanh lên sân khấu, trời biết y muốn giết đám người dưới sân khấu này bao nhiêu, lửa giận tựa như cỏ dại điên cuồng quấn lấy lý trí của y.

Y bắt lấy một cánh tay Thất Tử, mạnh mẽ dẫn hắn rời đi.

“Theo ta trở về.”
“Hắn là do tôi mang đến, anh không thể mang hắn đi.” Là người đàn ông trung niên kia.
“Đúng vậy, tôi là người của đại thúc, ngài không thể mang tôi đi.” Thất Tử nói.
“Cút ngay.” Y Kình căm tức trừng người đàn ông.
Người đàn ông trung niên nói: “Chưa có ai nói cho anh biết quy củ của nơi này sao?”
Lão ta còn chưa nói xong, trên mặt đã trúng một quyền của Y Kình, cả người lăn đến bên cạnh bàn.

Lão ta kêu to: “Bảo vệ, bảo vệ……”
Quản lý nhận được tin tức vội vàng mang theo người chạy tới đây.
“Y tiên sinh, ngài làm như vậy có phải có chút…… Nơi này của chúng tôi cũng có quy củ…”
“Ta muốn dẫn con mình đi cũng phải  báo cáo với các người sao?”
“Đây, đây là Y thiếu gia? Thật xin lỗi, mời ngài, mời ngài.”
Thái độ quản lí tất cung tất kính làm cho mọi người ở đây không khỏi cảm thấy khó hiểu, bắt đầu nảy sinh tò mò với người đàn ông đột nhiên nhảy ra làm loạn này.

Vừa rồi không ai nhìn rõ mặt người kia, hiện tại nhìn thấy quản lí dùng thái độ tất cung tất kính như thế, mọi người lúc này mới cẩn thận đi đánh giá người này.

Rất nhanh, có người nhận ra Y Kình, không khỏi kinh ngạc.

Nhân vật ở thương trường hô phong hoán vũ, lại xuất hiện ở loại câu lạc bộ nhỏ miễn cưỡng được xem là cao cấp này, quả thực chính là ngàn năm một thuở.
Y Kình nửa tha nửa kéo mang Thất Tử ra khỏi câu lạc bộ, tống lên xe, lái xe đến công viên trên đỉnh núi, thành phố dưới chân núi rực rỡ ánh đèn huy hoàng.
Y Kình không nói một lời, im lặng hút thuốc.
Thất Tử đùa nghịch cúc áo trên áo khoác: “Cha đưa tôi tới nơi này làm gì? Tôi không có tâm tình cùng cha ngắm phong cảnh, bây giờ tôi chỉ muốn đàn ông.”

Y Kình vứt thuốc lá trên tay, xuống xe mở cửa, đem Thất Tử kéo ra khỏi chỗ phụ lái, kéo hắn ra phía sau đuôi xe, lại mở cửa sau của xe, ôm ngang lấy Thất Tử thô lỗ đặt vào trong, cởi áo sơ mi rồi cũng lên xe đè Thất Tử dưới thân mình, từ trên cao nhìn xuống Thất Tử cư nói: “Con rất muốn đàn ông phải không? Hiện tại ta liền cho con.” Một tay y cố định hai chân trần trụi của Thất Tử, đem cơ thể hắn tạo thành một góc 90 độ.

“Nơi này của con đã có bao nhiêu đàn ông đi vào?”
“Muốn biết thì tự mình kiểm tra đi!” Thất Tử khiêu khích.
“Ta phải nhốt con vào lồng.” Y lập tức vọt vào trong cơ thể Thất Tử.

Mặt Thất Tử lập tức không còn một giọt máu.

Y Kình lúc này mới từ trong lửa giận tỉnh táo lại đôi chút, nhìn thấy mặt Thất Tử tái nhợt, gắt gao nhíu mày.
“Vì sao lại dừng lại?” Thất Tử miễn cưỡng nở ra một nụ cười nhìn y, “Tôi thực thích đó!”
Y Kình chậm rãi rời khỏi cơ thể hắn, chán nản ngồi dựa vào cửa xe.

“Con làm việc này chỉ muốn làm ta ghen thôi phải không, bởi vì ta thoạt nhìn không đủ yêu con.

Ta không phải….

chính là dùng sai phương pháp mà thôi.”
Thời gian giống như dừng lại tại đó, hai người không ai mở miệng nói một lời nào.

Trong lúc trầm mặc, y cảm giác được trên mặt truyền đến cảm giác lạnh băng, mở mắt, Thất Tử ngồi ngay tại trước mặt y, y nhìn hắn mỉm cười, nụ cười của hắn tựa như cơn gió mát mẻ thổi vào y trong ngày hè nóng nực, làm trái tim vốn trầm mê điên đảo của y tâm thoải mái.
“Ta……” Y còn chưa kịp nói ra chữ thứ hai, Thất Tử đã chui vào lồng ngực y, cơ thể trong ngực thật lạnh lẽo, y đành phải ôm chặt hắn, dùng chính cơ thể mình sưởi ấm hắn.
Hết chương 45.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK