Trong thần điện xa xa âm nhạc du dương truyền đến, dịu dàng ưu mĩ, nghe thấy làm tinh thần người ta dễ chịu, sát khí trùng trùng giảm đi không ít.
Vô Chi Kỳ cười cười, tay vẫn cầm Sách Hải Câu, động cũng không động, thấp giọng nói: "Kiêu ngạo của Thiên Đế lão nhi không nhỏ, hạ xuống trần có chư thần bảo hộ, còn đem đến điểm tơ trúc nhạc. Ừ, cung điệu, chính trực, ôn hòa, quả nhiên là tác phong của Thiên Giới".
Bên trong cửa, chư thần đều một mảnh yên lặng, không nói chuyện, cũng không động, nhưng vô số đôi mắt liền nhìn đến ba người bọn họ. Bị nhiều người như thế nhìn chằm chằm, mùi vị này đương nhiên không dễ chịu, Toàn Cơ trên trán một tầng mồ hôi, nhỏ tiếng hỏi Vô Chi Kỳ: "Làm sao bây giờ? Thật sự gϊếŧ đi vào?".
Vô Chi Kỳ không nói chuyện, Đằng Xà cực độ khó chịu mà rống lên: "Nhìn cái quỷ a! Không nhận ra lão tử ta sao? Lão tử là kẻ phạm tội sao?".
Chúng nhân chăm chú nhìn, nhìn đến nữ tử mĩ lệ đoan trang đang nói, trên trán điểm trứ lệ châu bảo thạch, ánh mắt như nước. Vô Chi Kỳ vừa thấy nàng, toàn thân liền cảm thấy dào dạt ấm áp, nhịn không được nở nụ cười, nhu thanh nói: "Bạch Hổ tỷ tỷ, ta gϊếŧ ai cũng không nở gϊếŧ cô".
Bạch Hổ cũng mỉm cười, chúng nhân đều cảm thấy toàn thân ấm áp thoải mái, phảng phất dường như khắp nơi có hoa xuân khai nở. Mỹ nhân như thế thật khiến kẻ khác say mê.
Nàng nhẹ nhàng nói: "Ngươi không gϊếŧ ta, ta lại muốn gϊếŧ ngươi. Vẫn nhớ rõ ngươi gϊếŧ Huyền Vũ như thế nào không? Sau khi chết hắn còn không nhắm mắt. Lần này ta đến thay hắn báo thù, đem thịt trên người của ngươi từng phiến từng phiến cắt xuống, ta liền rắc một ít muối, ướp thịt con khỉ ngươi, ngươi thích không?".
Nhắc tới hai chữ báo thù, Đằng Xà lại một thân toát mồ hôi lạnh, nhìn thấy đối diện nhiều đồng liêu đến như thế, đều một mặt không biểu tình mà nhìn lại, xem ra giống như Vô Chi Kỳ nói, đúng thật muốn một tràng đại chiến. Trong đó có rất nhiều bằng hữu bị gϊếŧ, có khi là từng bại dưới tay Vô Chi Kỳ, ngàn năm không gặp, quả nhiên là đến để tính nợ.
Hắn lui từng bước, cực kì khó xử.
Vô Chi Kỳ đối với Bạch Hổ lời lẻ kia âm độc ấp đến tâm lí, hì hì cười nói: "Mỹ nhân tỷ tỷ tự mình đến cắt thịt ta, ta có thể nào không vui? Chỉ mong ngươi cắt chậm một chút, đừng cắt nhanh, ta còn muốn cùng ngươi gần gũi thêm một chút".
Nếu Tử Hồ còn sống, nhìn thấy hắn cười với nữ nhân khác, chỉ sợ sẽ tức giận muốn chết. Thích mỹ nhân chính là thiên tính của Vô Chi Kỳ, chính là đến Thiên Đế cũng không có biện pháp với hắn.
Bạch Hổ chỉ cười, không nói tiếp, bên cạnh đột nhiên vang lên âm thanh phá la: "Hồ tôn, ngươi giương oai đến núi Côn Lôn, ngươi thích bị cắt thịt, tốt lắm. Để ta đem thịt trên người ngươi toàn bộ kéo xuống nhắm rượu".
Vô Chi Kỳ nghe đến âm thanh kia liền đau đầu, miễn cưỡng liếc mắt một cái, không muốn nhìn đến Thanh Long hôi hám dơ bẩn trong ấn tượng. Đối diện là một mỹ nhân thanh y, nhỏ gầy xinh đẹp, đáng tiếc là hai mắt trừng lớn giống như chuông đồng, phá hoại hình tượng.
Vô Chi Kỳ đột nhiên hiểu được vì sao Liễu Ý Hoan đối với Thanh Long nhất kiến chung tình, nàng tắm gội sạch sẽ quả nhiên cũng là một mỹ nhân. Đáng tiếc ấn tượng đầu tiên quá kém, cô ta cho dù hoàn mĩ hơn Bạch Hổ, hắn cũng không có nửa điểm hứng thú, chỉ cười nói: "Chỉ sợ thịt khỉ đắng, ngươi ăn không vô".
"Ăn hay không ăn đều do ta tính toán". Thanh Long hét to một tiếng, thân hình giống như quỷ quái chớp mắt liền bay qua, phía sau chư thần vội gọi: "Thanh Long, không thể". Giọng nói vừa dứt, thân ảnh màu xanh của cô ấy đã xông đến trước mặt Vô Chi Kỳ, móng vuốt hướng trên mặt hắn chộp tới.
Vô Chi Kỳ nhẹ nhàng lui từng bước, cười nói: "Ai ui, không bắt được".
Ai nghĩ được rằng thân hình nàng hơi động, làn khói xanh tản ra, tiếp theo phía sau lưng hắn một trận đau đớn, móng vuốt của cô ta đột nhiên hiện hình bắt đến. Thanh Long có bản lĩnh khiến người ta đau đầu, cô ta sẽ ẩn thân, thình lình không biết ở đâu xuất hiện, lần trước Liễu Ý Hoan cũng là như vậy bị cô ta móc đi Thiên Nhãn.
Vô Chi Kỳ phía sau rụt người lại, ai biết mục đích cô ta không phải bắt hắn, mà là muốn lấy Sách Hải Câu. Sách Hải Câu kia bị mống vuốt sờ đến liền bay lên, Vô Chi Kỳ trong lòng cả kinh, vội vàng cướp lại Sách Hải Câu, chặt chẽ bắt lấy, chỉ nghe bên tai nổi gió, là cô ta sử dụng đuôi rồng, đầu hắn lệch một cái, một chưởng chụp đến lại phất vào khoảng không, cũng may Sách Hải Câu đã cướp trở về.
Hắn cười nói: "Vật này tự ta trả mới gọi là thành ý, cấp các ngươi tới cướp không phải là đại mất mặt sao?".
Móng vuốt Thanh Long tập kích phía sau hắn, thân hình hắn hướng phía trước nghiêng một cái, cười nói: "Chiêu cũ rồi. Mặt của lão tử không phải cũng bị ngươi cào qua một lần". Nguyên lai, trên mặt hắn có một vết sẹo, là năm ấy bị Thanh Long cào trúng. Thanh Long, người này cực kì gian xảo, chuyên ngầm tập kích, trốn ở phía sau thình lình phóng ra chiêu. Người khác hướng phía trước, hở phía sau, cô ta liền ở phía sau dễ dàng hạ thủ, tám chín phần người bị bắt trảo mở ngực phá bụng. Vô Chi Kỳ cũng tính là cảnh giác, tránh qua các bộ phận yếu hại, bị cô ta chộp vào khuôn mặt, mắt không bị hỏng, nhưng vết thương trên mặt khó tránh.
Giờ phút này hắn sớm biết tự mình nhường trước một bước sẽ có móng vuốt ở phía trước, lập tức cầm Sách Hải Câu nhẹ nhàng vung bảo vệ thân thể trước. Nào biết phía sau truyền đến một trận tê buốt, đau đến tê tâm liệt phế, đó là móng vuốt của Thanh Long, căn bản không ở phía trước, một trảo này mạnh mẽ bắt lấy thắt lưng hắn tức thì kéo xuống một khối da thịt, Vô Chi Kỳ cho dù có anh hùng đến mấy cũng đều đau đến sắc mặt kịch biến.
Bất luận đối phó đối thủ lợi hại cỡ nào cũng không muốn để người như thế sắp đặt, nhìn không thấy bóng dáng đối thủ đây chính là vấn đề lớn. Vô Chi Kỳ che miệng vết thương, vội vàng thối lui, thế nhưng Thanh Long truy đuổi không buông, móng vuốt giống như ma quỷ, trong nhất thời trên người hắn lại có thêm nhiều vết máu.
Đằng Xà gấp đến độ nhảy cẩn, hận không thể nhảy ra tương trợ, nhưng chính hắn cũng hiểu rõ chỉ cần xuất thủ với Thanh Long, bản thân sẽ lập tức bị coi là phần tử mưu phản, Thiên Giới này cũng không cần ở lại nữa.
Đang do dự, đột nhiên thấy Toàn Cơ gỡ xuống túi nước trên thắt lưng, ném vào hai viên đan dược, hắn gấp đến độ kêu to: "Xú tiểu nương, còn uống thuốc gì, gấp chết cô".
Lời còn chưa dứt đã thấy nàng cầm túi nước vung ra, túi nước vỡ ra rắc vào eo và bụng Thanh Long. Đan dược kia không biết là vật gì luyện thành, cả túi nước đều biến thành màu đen, màu đen đó dính lên thân thể Thanh Long, cô ta rốt cuộc không thể ẩn thân được nữa, cái đuôi rụt vào liền muốn bỏ chạy, Vô Chi Kỳ thừa thế một chưởng đánh tới, ở trong đoàn đen như mực kia chỉ nghe giữa không trung thét chói tai một tiếng, thân ảnh màu xanh thoáng cái biến thành hình người nhỏ gầy rơi xuống.
Vô Chi Kỳ đang định bắt cô ta làm con tin, bỗng phía trước có cái gì không phù hợp, sương mù đỏ như máu đầy trời tiến về phía hắn, hắn trong lòng biết rõ đây là thứ Chu Tước phóng xuất, không dám chạm vào chỉ đành xoay người lùi về phía sau. Huyết vụ nứt ra mở ra một khe hở, mang Thanh Long túm lấy, liền vây ở Khai Minh Môn không chuyển động.
Huyết vụ kia thật sự kiên cố, cho dù là đầu đồng thiết cốt đi vào, cũng có thể trong nháy mắt bị tan chảy, mọi người trước kia đều đã nhận biết qua lợi hại, ai cũng không dám động, chỉ buộc lòng thủ ở cửa nhìn. Đằng Xà vẫn còn lo lắng, gấp đến nhảy loạn, hắn tích cực nhất trong cả ba, Toàn Cơ biết rõ chỗ khó xử của hắn, nhân tiện nói: "Ngươi đừng xuất thủ, nhìn là được rồi. Quay về, Thiên Đế nếu trách tội, ngươi hãy nói ta cậy thế bắt ngươi theo ta, không phải lỗi của ngươi".
Đằng Xà vạn lần không nghĩ đến nàng sẽ nói như thế, không khỏi ngây người, Vô Chi Kỳ xé xuống y phục băng lại miệng vết thương, đau đến nhíu mày, miệng vẫn cười nói: "Đúng rồi, ai bảo ngươi là thần thú của Thiên Giới, chắc chắn có rất nhiều chỗ khó xử. Chuyện này và ngươi không có quan hệ".
Đằng Xà nghẹn nửa buổi, thình lình cả giận nói: "Cái gì không có quan hệ, đừng xem thường lão tử. Mẹ nó, đánh thì đánh, ai sợ ai. Cùng lắm cùng chết mà thôi".
Vô Chi Kỳ đùa hắn: "Như vậy không sao chứ? Ngươi là thần thú rất có tiền đồ, cùng với bọn tạo phản chúng ta ở cùng một chỗ thiệt cho ngươi. Vội vã trở về mới là chính đạo".
Đằng Xà quả nhiên không chịu được bị đùa, sắc mặt liền đỏ gay mà hét: "Ngươi coi thường ta?".
Toàn Cơ giúp Vô Chi Kỳ quấn chặt miệng vết thương, đề phòng lại nứt ra, nói: "Đằng Xà, chuyện này ngươi khó xử, bọn ta đều biết. Ngươi thật sự đừng xuất thủ, đối với đồng liêu xuống tay, trong lòng nhất định không dễ chịu".
Đằng Xà cắn chặt môi im lặng, cuối cùng cứng rắn nói: "Mà thôi, trừ chết ra không có gì lớn, chỉ cần đi cùng nhau".
Đằng Xà có điểm tốt của Đằng Xà, hắn sẽ không loạn thất bát tao khiến bản thân lâm vào hoàn cảnh tiến thối lưỡng nan, một khi đã quyết thì không thể quay đầu, hắn quyết định giúp Toàn Cơ, cả người nhất thời nhẹ nhõm, ngồi xổm nói: "Huyết vụ này nhìn có vẻ hoàn mĩ, kỳ thật rất dễ phá, chuẩn bị gió lớn đến thổi tan là được. Chi bằng ta dùng lửa thiêu, thiêu ba ngày ba đêm, không tin không phá được".
Vô Chi Kỳ lắc đầu nói: "Việc này không vội... A, móng vuốt của xú nữ nhân kia đúng là vẫn rất lợi hại, cào đến lão tử đau muốn chết. Ta nói này, cô vừa rắc cái gì vào cô ta?".
Toàn Cơ lấy ra vài viên đan dược, đây là Kỳ Sắc Như Mặc, cười nói: "Thứ này là dược hoàn Thiếu Dương Phái luyện ra, tiêu chảy, dạ dày không khỏe ăn vào liền tốt. Ngày thường đều cấp cho bọn ta, nếu hòa tan trong nước thì giống như mực tàu, màu sắc khó coi, hương vị cũng khó nuốt. Ta cũng đột nhiên nghĩ đến, cô ta mặc dù ẩn thân nhưng cũng không phải thật sự biến mất, bất quá chúng ta nhìn không thấy thân thể cô ta mà thôi. Dùng nước có màu tưới lên, không phải sẽ lập tức hiện hình sao?".
Vô Chi Kỳ mặc dù đau đến nhe răng nhếch mép, nhưng cũng nhịn không được vươn ngón tay cái ra tán thưởng: "Lợi hại, cô nguyên lai cũng rất thông minh. Ta còn đang nghĩ cô sau khi chuyển thế thì thành một tên đầu gỗ".
Lúc nói chuyện, trong thần điện tiên nhạc vẫn không ngừng, du dương uyển chuyển, cực kì tốt đẹp, Vô Chi Kỳ thở dài nói: "Thiên Đế lão nhi không biết ở bên trong đang hưởng phúc cái gì, chúng ta lại rơi vào tình huống chật vật cỡ này".
Bỗng nhiên giữa lúc đó, khúc điệu kia đột ngột tăng lên, trở thành hùng dũng bi thương, mọi người đều ngẩn ra chỉ cảm thấy như có quả chuông đập vào lồng ngực, tiếng đàn tranh khanh khanh đến bỗng nhiên biến đổi âm vực, thê lương đến khiến người khác rơi lệ.
Vô Chi Kỳ lẩm bẩm: "Biến chủy là sát âm. Loại kịch liệt này chỉ sợ phá thủng vũ điệu. Là điềm dữ".
Nói xong quay đầu nhìn huyết vụ kia, sắc mặt biến đổi, nói: "Không tốt, quả nhiên là sát âm".
Những thứ hình tròn kia bám lấy huyết vụ, bắt đầu ngọ ngoạy hướng về phía bọn họ trên vách núi tập kích, bọn họ nếu bây giờ không xuất thủ kết cục chỉ có hai cái, một là nhảy xuống vách núi, một là bị huyết vụ kia ăn mòn thành một vũng máu.
Vô Chi Kỳ cắn răng đứng dậy, cầm lấy Sách Hải Câu, lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Hắn nếu động thủ cả Khai Minh Môn cũng sẽ nát vụn, đừng nói chi là thần tiên trong đó, đúng là có thể phá huyết vụ cũng là đại khai sát giới, rốt cuộc phải chống lại Thiên Giới, Toàn Cơ muốn tìm Thiên Đế hảo hảo đàm đạo liền thành vọng tưởng. Chuyện thành hay bại chỉ nhờ vào Sách Hải Câu.
Mắt thấy huyết vụ kia tràn đến cách bọn họ một trượng, Vô Chi Kỳ cắn răng nâng cánh tay muốn đem Sách Hải Câu vung ra - một cái xuất thủ này sẽ kinh thiên động địa.
Cổ tay hắn đột nhiên bị người nào đó bắt lấy, quay đầu đã thấy Toàn Cơ nhìn hắn chầm chậm lắc đầu.
Nàng tiến lên từng bước, âm thanh trong trẻo nói: "Ta là Chử Toàn Cơ, cầu được gặp Thiên Đế một lần. Tuyệt không mưu phản nghịch thiên, thật lòng muốn dàn xếp sự việc".
Huyết vụ vẫn di chuyển ở phía trước, không ai đáp lời, trong thần điện tiếng đàn tranh bi thương phảng phất mây vụ kéo tới đem ba người bọn họ nuốt chửng.