Thiên Đế cười thở dài: "Tinh Quân hạ phàm lịch kiếp thời gian dài, hiển nhiên kinh nghiệm nhiều hơn những người tầm thường bội phần. Ngày đó, lúc đem Toàn Cơ phạt hạ phàm, Bạch Đế đột nhiên đề cập đến Tinh Quân ngươi, Tinh Quân đối với nữ tử kia tình sâu như biển, mỗi một kiếp làm người nhất định phải tìm được nữ tử có dung mạo tương tự như nữ tử kia mới chịu đón dâu, cho nên kiếp kiếp cô độc. Bạch Đế nói kiếp này hai người các ngươi cơ duyên trùng hợp, gặp nhau rồi không biết sẽ là tình cảnh như thế nào? Ai nào ngờ một câu nói đùa này lại trở thành sự thật, hai người các ngươi gặp nhau ràng buộc xót xa, phân phân hợp hợp, kiếp này cuối cùng đã được như ý nguyện của Tinh Quân".
Vũ Tư Phượng rất ngượng ngùng, nữ tử hóa đá cũng được, Tinh Quân cũng tốt, y nửa điểm ấn tượng cũng không có, bất quá ngày đó lần đầu gặp gỡ Toàn Cơ liền cảm thấy quen thuộc, sau đó ngày ngày ở cùng nhau, tình ý không thể giấu được, nghĩ đến quả là nhân duyên tiền định. Kia cái gì Tinh Quân, nói y si tình, y lại đơn phương yêu sắc đẹp bề ngoài của nữ tử đó, chỉ cần khuôn mặt tương tự là tốt rồi; nếu nói y không si tình, tội gì kiếp kiếp vì người ta mà cô độc. Một tràng sự tình này thật sự rất lộn xộn, không thể giải thích được.
Hóa ra y ở địa phủ gặp được sinh hồn kiếp trước của Toàn Cơ, không phải khiến y đi tìm chân tướng xác thật mà khiến y nhớ lại chính mình năm ấy vừa gặp thì tâm trí đã bị lay động. Vì vậy không biết đã lấy cái gì thề, bức người ta phải để y xuống trần làm người. Việc này phô bày ra trước mặt mọi người thật sự rất mất mặt, đúng là Vũ Tư Phượng nội tâm luôn luôn thu liễm, ổn trọng, lần này sắc mặt cũng đỏ lựng, lắp ba lắp bắp không biết nên nói thế nào.
Thiên Đế cười nói: "Ngày đó Tinh Quân trước mặt Hậu Thổ Đại Đế tuyên thệ, lại mười kiếp làm người, đời đời kiếp kiếp đều lấy Toàn Cơ làm vợ. Hậu Thổ Đại Đế ngay sau đó hỏi Tinh Quân, không bằng không cứ làm sao thay ngươi tạo nhân duyên, lại đem sự tình kiếp trước của Toàn Cơ kể cho ngươi, Tinh Quân khi ấy liền thề: lấy không được Toàn Cơ làm vợ chi bằng theo nàng vào Địa Ngục Vô Gian, vĩnh viễn không về Thiên Giới. Ta và Hậu Thổ Đại Đế bị sự si tình của Tinh Quân làm cảm động, cho nên khiến hai ngươi gửi hồn người sống ở nhân gian, cùng làm người tu tiên. Thế nhưng chuyện lấy vợ, phải dựa vào duyên phận không thể ép buộc, Tinh Quân và Toàn Cơ hôm nay nhân duyên đã thành, không phải tâm nguyện muôn đời đã đạt được sao?".
Vũ Tư Phượng vừa tức giận vừa buồn cười, nghĩ đến mình kiếp trước lại là loại thú vị này, kỳ thực cùng với thân thế của Toàn Cơ không hề có quan hệ gì. "Lão sắc quỷ" ba từ này, chắc cả đời y cũng không thể nào trở mình.
Thiên Đế lại cùng Vũ Tư Phượng nói một vài sự tình kiếp trước, vốn là phạm vào tội nam nữ thì cũng không đến mức chịu phạt hạ phàm lịch kiếp lâu như vậy. Nhưng Tinh Quân, người này kỳ quái ở một điểm, y sống chết không chịu nhận tội, cảm thấy còn trẻ tuổi luyến mộ mỹ sắc, song song đối đối chính là lẻ thường tình, lại không từng nghĩ qua y cùng với nữ tử kia là thần, không phải người. Một câu lẻ thường tình của con người này làm sao có thể dùng trên người bọn họ, y đối mặt với chỉ trích lại rất thản nhiên, không hề biến sắc, người này rất cố chấp, cùng Toàn Cơ rất giống nhau.
Nếu đã không chịu nhận tội, vậy hiển nhiên sẽ tăng thêm trừng phạt, vì vậy y bị phạt lịch rất nhiều kiếp, bắt đầu bằng Súc Sinh Đạo. Nữ tử bên Thiên Hà cũng không rõ tình huống, Tinh Quân ngày đó hóa thành thiếu niên đến vui đùa với nàng, với nàng cũng chỉ là giải tỏa buồn chán, sau này xảy ra chuyện Tinh Quân bị phạt, ước chừng nàng cũng bị dọa sợ, từ đó trở đi càng thêm trầm mặc, kiệm lời, cuối cùng uất ức mà chết, hóa thành một tảng đá bên bờ Thiên Hà.
Tinh Quân lịch kiếp chuyển thế, sau khi chết sinh hồn đi đến địa phủ, biết được tin nữ tử đó hóa đá thần hồn câu diệt, chúng nhân đều cho rằng y sẽ náo loạn một trận, hoặc sẽ khóc lóc nức nở, ai biết y chỉ thở dài một tiếng, nói: "Chết rồi cũng tốt, làm thần tiên đâu có ai hiểu rõ mùi vị thật sự của cái chết ra sao. Nàng chung thủy với ta đó đã là may mắn rồi".
Mãi cho đến hôm nay, chúng nhân địa phủ và Thiên Giới cũng không đoán được Tinh Quân và nữ tử đó đến tột cùng là tình cảm thế nào, đây đã trở thành chủ đề bàn luận của chư thần sau buổi trà cơm, có rất nhiều ý kiến khác nhau.
Toàn Cơ nhìn Vũ Tư Phượng và Thiên Đế tán gẫu với nhau rất hợp ý, chính mình chỉ biết ngậm miệng, đành phải đứng đó ngẩn người, lúc không đề phòng đột nhiên cánh tay bị người nhẹ nhàng đụng một cái, thanh âm của Đằng Xà vang lên trên đỉnh đầu: "Cô không phải nói có chuyện muốn nói với ta sao? Bây giờ đang rảnh, nói đi".
Toàn Cơ nhìn thần sắc hắn bình thản khác rất lớn so với ngày thường, trong lòng liền có chút do dự. Đằng Xà đối với Bạch Đế rất có cảm tình, dù sao bọn họ một là linh thú, một là chủ nhân, ở cùng nhau lâu như vậy ít nhiều nàng cũng hiểu rõ nên không thể mặt đối mặt không nói, Đằng Xà nếu lên tiếng không phải nói đến mỹ thực thì chính là nói chuyện của Thiên Giới rồi.
Nói tới Thiên Giới, Bạch Đế chính là cái tên được nhắc tới, trong miệng của Đằng Xà, Bạch Đế rất hoàn hảo, quang minh chính đại, nhìn xa trông rộng, cái gì cũng tốt, cái gì cũng không thể làm khó y. Hắn là một thuộc hạ tinh quái, luôn lén trốn ra ngoài chơi, cố ý kháng lệnh của Bạch Đế, trong đó nhiều ít có mùi vị nũng nịu, giống như nhi tử nghịch ngợm hi vọng nhận được sự chú ý của phụ thân. Bạch Đế cũng chưa từng khiến hắn thất vọng, y đúng là có trách phạt hắn, khiển trách hắn, nhưng chưa từng thực sự bực dọc với hắn, tất cả mọi người nói Bạch Đế sủng ái hắn, nói vậy cũng không phải không có căn cứ.
Người cao cao tại thượng, chưa bao giờ phạm lỗi như thế, kỳ thực lại phạm vào sai lầm lớn nhất, giấu kín bí mật to lớn, đáng sợ. Sự việc này nói với Đằng Xà, hắn có thể tiếp nhận nổi hay không?
Toàn Cơ do do dự dự, trong thời gian hai nén hương, cuối cùng đem tiền căn hậu quả đại khái nói một lần, nói xong giương mắt nhìn Đằng Xà, không ngờ sắc mặt hắn vẫn như cũ, chỉ là tái đi một chút cũng không có phản ứng kịch liệt gì.
"...Chính là việc này sao?". Hắn nhỏ tiếng hỏi.
Toàn Cơ gật gật đầu: "Chính là như vậy, Bạch Đế làm nhiều chuyện quá đáng với La Hầu Kế Đô cho nên bị La Hầu nhốt trong chén lưu ly báo thù, hai ngươi họ đều bị lửa tu la thiêu thành tro".
Đằng Xà theo đó gật đầu, thản nhiên nói: "Ta hiểu rồi, quả nhiên là Bạch Đế, ngài ấy... làm lỗi, lỗi này vô cùng lớn...". Lời còn chưa xong, nước mắt đã rơi lả chả, hắn dùng tay hung hăng lau, bả vai hơi run rẩy.
Toàn Cơ nhịn không được, vỗ vỗ vai hắn, muốn an ủi hai câu, nhưng mà nghĩ đến bản thân nàng cũng từng muốn gϊếŧ Bạch Đế, trong lúc nhất thời không tìm được lời nào để an ủi, chỉ có thể thở dài một tiếng.
Bả vai Đằng Xà bị nàng đụng vào đột nhiên rụt lại, hắn nhảy ra xa tránh khỏi tay Toàn Cơ.
Toàn Cơ chỉ cảm thấy vừa ngượng ngùng vừa khổ sở, bất đắc dĩ mà nhìn hắn. Đằng Xà thô lỗ dùng tay áo lau mặt, vất vả đem mước mắt lau đi nhưng trên hàng mi vẫn toàn là lệ châu, thấp giọng nói: "Ta muốn ở lại, các ngươi đi đi".
Toàn Cơ trong lòng không từ bỏ, nhẹ nói: "Ngươi là muốn sau này không bao giờ gặp bọn ta nữa sao? Như vậy vĩnh viễn chia li sao?".
Đằng Xà lắc lắc đầu, có chút mờ mịt: "Ta không biết, nhưng ta hiện tại không muốn gặp cô".
Nói xong, hắn cũng không để ý đến Thiên Đế vẫn còn cùng với Vũ Tư Phượng nói chuyện, phi nhanh ra ngoài điện, trong nháy mắt liền biến mất. Toàn Cơ nhịn không được muốn đuổi theo, Thiên Đế lại thở dài nói: "Tùy hắn đi, đạo lí trên đời này phải tự mình hiểu ra, người khác có nói nhiều cũng không có tác dụng".
Vũ Tư Phượng chắp tay nói: "Thiên Đế, ta tự ý xông vào núi Côn Lôn...".
Y là không muốn ở đây lâu thêm nữa, tránh cái gọi là đêm dài lắm mộng, dù sao Bạch Đế cũng đã chết, Thiên Giới cũng bị thiêu rồi, Thiên Đế không truy cứu cũng tốt, những người khác của Thiên Giới đối với bọn họ hận thấu xương, còn ở lại nữa sẽ không hay.
Thiên Đế không đợi y nói xong, nhân tiện nói: "Cũng tốt, các ngươi trở về hạ giới đi thôi. Đã là tình trạng này rồi, xá gì tội, xá gì lỗi? Đều là nhân ngày trước, quả hôm nay, Thiên Giới tự làm tự chịu".
Vũ Tư Phượng chính là chờ câu này, lập tức chấp tay hành lễ, xoay người muốn đi, quay đầu lại thấy Toàn Cơ ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng tại chỗ, y nghĩ một chút liền hiểu Vô Chi Kỳ còn chưa trở về, lần li biệt này, trong kiếp này không cách nào gặp lại nữa, chỉ chờ đến sau khi chết trở về địa phủ làm một bữa tiệc nhỏ hân hoan.
Thiên Đế thấp giọng nói: "Toàn Cơ, làm người thế nào?".
Toàn Cơ nao nao, sau đó nhoẻn miệng mỉm cười, trùng sinh làm người, mười tám năm khổ sở, ngọt ngào, dường như từng việc lướt qua trước mắt. Nếu nói khổ, hiển nhiên cũng rất khổ, người hòa nhập với người đúng là cực khổ. Nhưng nguyên nhân chính của khổ sở có lẻ là do dự không quyết, có lẻ là cô độc không nơi nương tựa, có lẻ là bị loại tình cảm bó buộc không cách nào để bản thân tiêu sái. Cho nên hạnh phúc của việc làm người mới đặc biệt hiếm hoi.
Làm người có bất đắc dĩ của làm người, làm thần tiên có khổ sở của thần tiên. Thiên Đạo, có bù đắp cho sự thiếu sót cũng không đủ, việc thập toàn thập mỹ cho tới bây giờ cũng không hề tồn tại. Nhưng ít ra, nàng từ nay trở đi sẽ không cô đơn nữa.
Nàng gật gật đầu, cười nói: "Làm người rất tốt, chưa bao giờ tốt hơn".
Thiên Đế cũng an tâm nói: "Một khi đã như vậy. Vậy thì đi thôi".
Toàn Cơ vốn định chờ Vô Chi Kỳ trở lại để nói lời từ biệt, nhưng thoạt nhìn trước mắt đúng là không thể chờ được. Nàng đành cùng Vũ Tư Phượng hướng về phía Thiên Đế chắp tay nói lời từ biệt, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của chư thần Thiên Giới và từ trong đống đổ nát kia rời khỏi núi Côn Lôn.