• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trong lòng Hạ Giai Ngôn dâng lên dự cám xấu, thậm chí cô không kịp chào hỏi, trực tiếp hỏi: “Chuyện gì?”
Khương Duyên trực tiếp nói: “Lục Tiệp bị đâm hai dao, đang đến bệnh viện.

Cô có muốn đến xem cậu ta không?”
“Sao có thể như vậy?” Hạ Giai Ngôn cố gắng giữ tỉnh táo, nhưng tay cầm điện thoại run lên.
“Trong điện thoại không thể nói rõ ràng được.

cô ở đâu, tôi qua đón cô.” Khương Duyên nói.
Sau khi đọc địa chỉ cho Khương Duyên xong, Hạ Giai Ngôn tắm rửa xong xuôi, mặc quần áo liền chạy xuống tầng.

Lời nói Khương Duyên rất mơ hồ, cơ bản cô không hiểu rõ tình huống, thời điểm đứng chờ Khương Duyên, trong đầu cô đều là tại sao Lục Tiệp lại trúng hai dao, hia dao đâm vào đâu, có nặng lắm không.
Cô lo lắng không thôi, Hạ Giai Ngôn nhìn thấy một ô tô đi tới, cô bước hai bước, xe vừa mới dừng bên người cô.

Cửa sổ bên ghế phụ hạ xuống, Khương Duyên đưa đầu về phía cô: “Lên xe.”
Sau khi lên xe, Hạ Giai Ngôn không chờ đợi kịp liền hỏi: “Anh ấy thế nào rồi.”
Hạ Giai Ngôn đi ra ngoài vội vàng, tóc của cô vẫn ướt sung, rối tung trên vai.

Khương Duyên quan tâm chỉnh nhiệt độ điều hoà lên cao, để tránh cho cô khỏi cảm lạnh.

Anh ta nói với Hạ Giai Ngôn: “Cô đừng lo lắng, vết thương của cậu ta không lớn.

Vừa rồi ở trạm xăng cạnh cầu vượt, cậu ấy nhìn thấy một thanh niên trộm đồ, sau đó liền xuống xe bắt người cho bằng được.

Thanh niên kia ôm túi xách bỏ chạy, cậu ta đuổi người tới gầm cầu, đánh cho thanh niên kia một trận.


Hoá ra ở dưới gầm cầu toàn là kẻ trộm, trong người thanh niên kia lại giấu một con dao nhỏ, lấy ra đâm Lục Tiệp, cậu ấy có hai nhát dao tránh không được, vì dùng cánh tay ngăn cản.

Có vế thương rất sâu, nhưng đã đưa tới bệnh viên khâu rồi, có lẽ không có chuyện gì nữa.”
Đêm nay thần kinh Hạ Giai Ngôn đều bị kéo căng, cô cảm thấy cả đầu đau nhức, bên trong giống như có gì chặn lại.

Cô đưa tay vuốt thái dương, thấp giọng nói: “Anh ấy không có việc gì là tốt rồi.”
Khương Duyên còn nói: “Đối với Lục Tiệp tôi rất hiểu rõ, cậu ấy không đơn giản là chỉ đánh người.

Nếu là bình thường, cho dù có bắt được tên trộm kia, cùng lắm là giao cho cảnh sát giao thông xử lý.

Ngược lại đêm nay là ngoại lệ, bắt được người xong rồi còn đánh, tuy tên trộm kia đã sớm bị mang về cục cảnh sát, tôi không nhìn thấy hắn bị đánh thành bộ dạng gì nữa, nhưng tôi nhìn thấy ngón tay Lục Tiệp vừa sưng đỏ vừa rách da, cho dù cho tên trộm kia hai dao vẫn loà chịu thiệt.”
Thời điểm Khương Duyên nói những lời này cũng là muốn cho chính mình thả lỏng, Hạ Giai Ngôn hít sâu, đợi cảm xúc bình tĩnh rồi mới nói: “Tôi chỉ biết anh ấy chơi bóng lợi hại, cũng không nghĩ tới đánh nhau cũng rất lợi hại.”
Nghe cô nói xong, Khương Duyên thất thần nhìn cô một cái: “Cãi nhau với Lục Tiệp à? Chắc cô lại làm cho cậu ta tức giận quá rồi, nếu không cũng sẽ không chờ được đến lúc tới câu lạc bộ, trực tiếp coi người kia như bao cát mà phát tiết.”
Lời giải thích cũng không thể nào nói ra, Hạ Giai Ngôn bất đắc dĩ cười cười, không nói gì.
Sau khoảng tầm mười phút, hai người họ tới bệnh viện.

Trước khi xuống xe, Khương Duyên đội mũ lưỡi trai, sau đó dẫn Hạ Giai Ngôn vào tìm Lục Tiệp.
Vừa đi tới phòng cấp cứu, hai người chứng kiến Cố Hoàn đứng một mình trước rèm.

Khương Duyên kêu một tiếng, Cố Hoàn đi về phía bọn họ: “Cậu ấy khâu vết thương, chỗ đó nhiều máu nên em đi ra ngoài này.

Vừa rồi cảnh sát có đến lấy lời khai, hiện tại còn chưa đi ra.”
Khương Duyên gật đầu: “Cậu ấy nói muốn nằm viện sao?”
“Bác sĩ đề nghị ở bệnh viện quan sát, nhưng Lục Tiệp nói không cần.” Cố Hoàn quay đầu nhìn về phía Hạ Giai Ngôn, nhìn thấy cô bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, vội vàng trấn an cô: “Giai Ngôn, cô không cần lo lắng.


Tay bên phải bị dao làm tổn thương, bác sĩ nói không ảnh hưởng tới gân cốt, chỉ là máu cháy tương đối nhiều, vết thương tương đối sâu mà thôi.”
Khương Duyên gõ trán cô ấy, cười mắng: “Máu chảy tương đối nhiều, vết thương tương đối sâu, lời này không phải là hù dọa người khác sao?”
Mặc dù trong lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng Hạ Giai Ngôn vẫn bình tĩnh nói: “Tôi tới chậm thì tốt rồi.”
Cố Hoàn cười với Hạ Giai Ngôn, sau đó trừng mắt với Khương Duyên: “Em nói một chút cũng không khoa trương.

Vừa rồi y tá đưa áo khoác anh ấy làm rơi trong xe cứu thương, thiếu chút nữa em không dám nhận.”
“Người nhát gan.” Khương Duyên cười nói.
Cố Hoàn lấy túi giấy ở trên ghế tới, mở miệng túi ra: “Không tin các người nhìn thử xem!”
Áo khoác kia vết máu loang lổ, sau khi khô biến thành màu đen để lại dấu vết.

Hạ Giai Ngôn tò mò cúi đầu, vừa nhìn thoáng qua ống tay áo bị cắt, vết cắt kia gần mười phân, xung quanh đều thấm máu, nhìn về phía trên rất đáng sợ.

Cô cảm thấy buồn nôn, che miệng muốn nôn ra.
Thấy vậy, Cố Hoàn đem túi ra xa, nói xin lỗi với Hạ Giai Ngôn: “Thật xin lỗi…”
Hạ Giai Ngôn lắc đầu: “Không sao.”
Khương Duyên cau mày nói: “Cầm ném đi.”
Được Khuyên Duyên chỉ đạo, Cố Hoàn đem cái áo với túi giấy ném vào thùng rác cách đó không xa.
Khương Duyên để Hạ Giai Ngôn ngồi xuống ghế nghỉ ngơi trước, đúng lúc này, hai cảnh sát từ đằng sau rèm đi ra.

Anh đi tới hỏi rõ tình huống, trong đó cảnh sát đơn gian nhắn nhủ vài câu, sau đó rời đi.
Lúc về Cố Hoàn mang cho Hạ Giai Ngôn cốc nước ấm, Hạ Giai Ngôn lòng tràn đầy cảm kích nói: “Cảm ơn.”
Sau khi cảnh sát rời đi, Khương Duyên liền đi vào trong xem Lục Tiệp.


Cố Hoàn ngồi xuống ghế bên cạnh Hạ Giai Ngôn, nói cho cô biết: “Bác sĩ khâu vết thương là cậu của Khương Duyên, nhất định cậu ấy sẽ không qua loa, cô cứ yên tâm.”
Hai người họ không ngừng nói với cô là Lục Tiệp không có việc gì, Hạ Giai Ngôn nhịn không được sờ lên mặt: “Bộ dạng của tôi rất khẩn trương sao, rất lo lắng sao?”
“Đúng!” Cố Hoàn cười nói: “Nhưng mà tôi có thể hiểu được, nếu người bên trong kia là Khương Duyên, tôi cũng sẽ giống với cô đấy.”
Nhìn mặt cô ấy hạnh phúc, Hạ Giai Ngôn nhịn không được hỏi cô ấy: “Hai người kết hôn rồi sao?”
Cố Hoàn sửng sốt một chút, mặt giống như có chút hồng: “Không có.”
Hạ Giai Ngôn trêu chọc cô: “Cô cần phải thay chúng tôi đối với thời thiếu nữ chiếu cố cho tốt, trách nhiệm này rất trọng đại, vất vả cho cô rồi.”
Mặt Cố Hoàn thẹn thùng, mượn cớ đi vệ sinh liền chạy trốn.
Sau khi uống xong nước ấm, Hạ Giai Ngôn ném vào thùng rác.

Cô không muốn ngồi lo lắng suông, vì vậy có ý định đi xem Lục Tiệp xử lí vết thương, vừa mới đi tới bên cạnh mảnh rèm, cô chỉ nghe thấy âm thanh của Lục Tiệp: “Sao lại kêu cô ấy đến đây?”
Ngay sau đó, giọng nói Khương Duyên cũng vang lên: “Không gọi cô ấy tới, vậy cậu nghĩ tôi gọi ai đến? Hơn nữa, nghe nói cậu gặp chuyện không may, có thể cô ấy sẽ lo lắng.”
Im lặng mấy giây, Lục Tiệp mới nói: “Đưa cô ấy về đi.”
“Hai người cãi nhau rồi trở mặt rồi hả?” Khương Duyên hỏi có chút hả hê.
Hạ Giai Ngôn nghe không rõ, dứt khoát đem mành rèm kéo ra.
Bác sĩ với y tá vẫn đang tập trung làm việc, mà ánh mắt Lục Tiệp với Khương Duyên đều đặt trên người cô.

Nhìn băng gạc trên cánh tay phải Lục Tiệp, cô thấp giọng hỏi: “Anh không sao chứ?”
Lục Tiệp nói: “Không có việc gì, chỉ là vết thương nhỏ thôi.”
Bác sĩ vừa băng bó xong, anh ta dặn dò Lục Tiệp: “Mấy ngày nay không được dùng tay phải, đừng để cho miệng vết thương nứt ra, lúc tắm rửa cũng phải chú ý, đừng để dính nước, nếu không dễ nhiễm trùng.

Ngày mai tới khám lại, kiểm tra lại miệng vết thương.”
Lục Tiệp đồng ý, sau đó nói lời cảm ơn với bác sĩ và y tá.
Trong lúc vô tình Hạ Giai Ngôn nhìn thấy trong khay trên bàn có vài miếng băng gạc đẫm máu, không khỏi cảm thấy lạnh run.

Cô vội vàng quay đầu đi, ánh mắt đảo qua gương mặt mất nhiều máu mà tái nhợt kia, trong lòng không khỏi đau một chút.
Khương Duyên thức thời để lại chút không gian cho hai người: “Tôi đi tìm Hoàn Hoàn, hai người nói chuyện đi.”
Quần áo Khương Duyên mang tới để trên giường bệnh, Hạ Giai Ngôn do dự, vẫn là ngồi vào bên cạnh giúp Lục Tiệp thay quần áo.


Cô sợ làm anh đau, chỉ có thể chậm rãi cầm tay áo bên cánh tay bị thương, sau đó vén lên.

Ngón tay của anh giống như những gì Khương Duyên nói vậy, vừa đỏ vừa sưng lại còn rách da, ánh mắt cô dời đi, chạm vào băng gạc kia: “Hai dao đều ở chỗ này sao?”
“Ừ.” Lục Tiệp trả lời cô.
Lúc Hạ Giai Ngôn muốn cởi cúc áo, Lục Tiệp đè tay của cô xuống: “Anh làm.”
Thu tay lại, Hạ Giai Ngôn nói: “Bây giờ đến học sinh tiểu học cũng biết, gặp chuyện này không cần phải dũng cảm, mà là sự thông minh.

Đêm hôm khuya khoắt đuổi theo tên trộm đến dưới gầm cầu, chỗ đó người cũng không nhiều, anh có nghĩ tới sự an toàn của mình không?”
Đầu ngón tay sờ xung quanh nút áo, tính kiên nhẫn của Lục Tiệp cũng sắp không nhịn được nữa rồi.
Anh trầm mặc, Hạ Giia Ngôn còn nói: “Nếu tên ăn trộm kia ra tay nguy hiểm hơn, phản ứng của anh lại chậm một chút, hậu quả sẽ như thế nào?”
Lục Tiệp ngẩng đầu, cuối cùng cũng mở miệng nói với cô: “Gọi Khương Duyên tới đây.”
Hạ Giai Ngôn hít một hơi thật sâu, một lúc sau mới đi ra ngoài tìm Khương Duyên.
Khương Duyên với Cố Hoàn đều đi vào trong xem Lục Tiệp, Khương Duyên để giỏ hoa quả trong tay lên trên đầu giường: “Đây là của chị gái suýt chút nữa bi mất túi xách cảm ơn cậu đấy, vốn dĩ cô ấy muốn vào thăm cậu một chút, tôi nói cậu nghỉ ngơi, cho nên cô ấy đi trước rồi.”
Lục Tiệp gật đầu, nói với cậu ta: “Đưa Giai Ngôn về trước giúp tôi, ngày mai cô ấy còn phải đi làm.”
“Vậy cậu làm sao bây giờ? Hiện tại tình huống của cậu như vậy, chắc chắn phải tìm người giúp đỡ cuộc sống hàng ngày chứ.” Khương Duyên nói: “Giai Ngôn không giống người hẹp hòi, coi như hai người có cãi nhau, lúc này cũng sẽ không phản ứng lại cậu đâu?”
Lục Tiệp hờ hững nói: “Tôi với cô ấy không phải mối quan hệ này, cô ấy không có nhiệm vụ phải chăm sóc tôi.”
Hạ Giai Ngôn im lặng nhếch môi, cái gì cũng không nói.
Nghe vậy, Khương Duyên với Cố Hoàn đều cảm thấy kinh ngạc.

Khương Duyên phản ứng kịp, anh ta nói với Lục Tiệp: “Cái kia, vậy cậu tới nhà tôi ở một thời gian.”
“Đừng, tôi không muốn làm phiền đến bố mẹ.” Lục Tiệp cự tuyệt.
“Tôi giúp cậu che giấu.” Khương Duyên còn nói.
Âm thanh Lục Tiệp lạnh nhạt nói: “Tôi có thể tự chăm sóc mình.”
Khương Duyên còn muốn khuyên, Cố Hoàn lại lôi kéo ống tay áo của anh: “Anh đưa Giai Ngôn về nhà trước đi, những lời này lát nói sau.”
Hạ Giai Ngôn nói: “Không cần làm phiền, tôi gọi xe về là được.”
Lục Tiệp nhìn Khương Duyên, Khương Duyên lập tức nói: “Để tôi đưa cô về, cô là phụ nữ đấy, rất không an toàn.”
Hạ Giai Ngôn dặn Lục Tiệp nhớ kỹ lời bác sĩ nói, sau đó cùng Khương Duyên đi ra khỏi bệnh viện..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK