Lục Tiệp hỏi hai vấn đề đơn giản, Hạ Giai Ngôn đều trả lời không được, giải thích nhiều hơn cũng vô ích. Cô biết rõ lời phê bình của Lục Tiệp là không thể không có, đang muốn ngồi xuống tiếp thu, không ngờ tới bên ngoài truyền tới một tiếng vang kì quái, cùng lúc đó, đèn trong phòng ngủ đột nhiên tắt.
Rèm cửa ban công được kéo kín, ánh sáng bên ngoài cũng không chiếu vào được. Cả căn phòng tối đen như mực, Hạ Giai Ngôn không hề chuẩn bị trước tâm lý, cô không kìm được kêu lên một tiếng, tay run lên, điện thoại rơi trêи mặt đất.
Nghe thấy âm thanh điện thoại rơi xuống sàn nhà, Hạ Giai Ngôn biết rõ mặt sau của điện thoại đã rơi hẳn ra ngoài. Cái gì cô cũng không nhìn thấy, chỉ có thể ngồi xổm xuống tìm. Pin không biết rơi ở góc nào, có thể đã rơi vào gầm giường, trong lòng cô thầm mắng Lục Tiệp một tiếng, nếu không phải anh nói cái ốp điện thoại trẻ con, cô cũng không tháo xuống. Nếu không bỏ ốp điện thoại ra, điện thoại cô cũng không trực tiếp tiếp xúc thân mật với đất, pin cũng rơi ra ngoài.
Cảm nhận được gì đó, Hạ Giai Ngôn cảm thấy trước mắt là nên xem chuyện gì xảy ra, vì vây cô cẩn thận đi ra bên ngoài. Cô thử bật công tắc bên ngoài phòng khách, nhưng cũng không có phản ứng.
Lúc đèn tắt, Hạ Giai Ngôn mờ hồ nghe thấy một âm thanh kỳ lạ. Tìm được đèn pin trong ngăn kéo, cô đi kiểm tra công tắc nguồn điện, hoá ra không phải do mất điện, mà là sập cầu dao.
Sau khi gạt công tắc lên, đèn trong phòng ngủ sáng lên. Hạ Giai Ngôn thở ra, nhớ tới ga giường vẫn còn trong máy giặt quần áo, cô mở bên trêи ra nhìn, bên trong vẫn còn nửa thùng nước. Cô bật lại chế độ, lúc ấn xuống nút bắt đầu, ‘tách’ một tiếng, trong phòng lại chìm vào bóng tối.
Biết được đáp án, đứt cầu dao là do máy giặt quần áo.
Máy giặt lúc nào cũng có thể hỏng, nhưng không thể ngờ tới bị hỏng khi chăn ga đang giặt được một nửa. Hạ Giai Ngôn kêu lên, dùng sức đá vào thân máy: “Muốn đình công sớm thì thôi đi, mày có đạo đức nghề nghiệp không?”
Sau khi rút dây nguồn máy giặt ra, Hạ Giai Ngôn mới đi mở công tắc nguồn điện lên. Cô lấy chăn ga trong máy giặt ra, sau đó giặt bằng tay.
Vất vả mới giặt xong ga giường xong, Hạ Giai Ngôn lại không biết vắt như thế nào. Cô kiên nhẫn, vắt nước từng đoạn từng đoạn một, vắt đến đoạn cuối cùng, eo của cô đã đau không thể nào chịu được.
Phơi ga giường xong, Hạ Giai Ngôn mệt mỏi ngồi xuống sô pha, nằm một lúc, bụng cô lại âm ỷ đau. Cô vốn định nghỉ một lúc thì không sao, nhưng không ngờ đau đớn không hề dừng lại, ngược lại càng đau hơn. Cô khó chịu lật qua lật lại, nằm ở đây vừa muốn khóc, chuông cửa liền vang lên.
Hạ Giai Ngôn đưa mắt nhìn đồng hồ, đã muộn như thế này, còn có ai đến. Cô nhìn qua mắt mèo một chút, lại nhìn thấy Lục Tiệp đứng ở ngoài cửa, sắc mặt anh không được tốt lắm.
Đợi đến khi Hạ Giai Ngôn mở cửa ra, Lục Tiệp mới có cảm thấy thở phào nhẹ nhõm. Anh đánh giá Hạ Giai Ngôn từ trêи xuống dưới, thấy môi cô trắng bệch, eo giống như muốn đứng thẳng mà không đứng được, anh cũng đoán được chuyện gì xảy ra với cô. Anh vô thức sờ trán Hạ Giai Ngôn, có chút lo lắng nói: “Mặc ít quần áo như vậy, chân còn không đi dép, thân thể của em có còn muốn nữa hay không?”
Cơ thể Hạ Giai Ngôn bị động tác của anh làm cho nóng lên, cô thô bạo gạt tay anh ra, lùi về sau nửa bước. Chẳng quan tâm đến bụng dưới vẫn còn đau, mắt nhìn chằm chằm Lục Tiệp, nhìn anh như muốn nói có gì thì nói cần gì nhào tới như thế.
Cánh tay Lục Tiệp xấu hổ khựng lại, anh giật giật môi, nhưng cuối cùng vẫn im lặng thu tay về.
Bọn họ đều không lên tiếng, đèn điểu khiển âm thanh ở hành lang cũng tự động tắt, bầu không khí im lặng đến đáng sợ.
Bình tĩnh lại, Hạ Giai Ngôn cảm thấy mình phản ứng quá mức rồi, vì vậy cô cố gắng che giấu cảm xúc đó đi. Xuất phát từ sự lễ phép, cô để cho Lục Tiệp vào cửa: “Sao anh lại tới đây?”
“Em hét lên trong điện thoại, sau đó tắt điện thoại gọi lại vẫn không được, tôi nghĩ em xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nên đến xem.” Lục Tiệp nhàn nhạt nói. Anh không nói cho Hạ Giai Ngôn biết, lúc nãy anh đứng ngồi không yên như thế nào, cho nên đêm hôm khuya khoắt còn chạy tới đây. Nếu như không tự nhìn thấy cô không có việc gì, khẳng định anh ngủ cũng không ngon.
Hạ Giai Ngôn cũng không ngờ tới Lục Tiệp sẽ vì chuyện này mà tới đây, cô nói với Lục Tiệp: “Máy giặt trong nhà có vấn đề, cho nên bị nhắt cầu dao rồi. Điện thoại rơi trêи đất, pin rơi ra ngoài rồi, tôi mới giặt ga giường…”
Đây là lần đầu tiên Lục Tiệp vào nhà cô, anh nhìn mấy lần, cuối cùng ánh mắt rơi vào ga giường đang chảy nước ngoài ban công. Chân anh khựng lại, sau đó đôi chân dài lại bước tới.
Hạ Giai Ngôn đi theo sau, nhìn thấy Lục Tiệp cởi áo khoác ngoài, giống như sắp làm gì đỏ, cô ngưỡng mộ hỏi anh: “Anh có biết sửa máy giặt không?”
Lục Tiệp nhét áo khoác vào trong ngực cô, nói dứt khoát: “Không biết.”
“À?” Hạ Giai Ngôn bắt được áo khoác ngoài của anh, đứng phía sau anh cảm thấy hoang mang.
“Tôi chỉ biết vắt khô ga giường thôi.” Lục Tiệp lấy ga giường trêи giá phơi đồ xuống, quay đầu nói với cô: “Mặc quần áo với đi tất mặc, ngâm chân nước ấm rồi hãy đi tất.”
Bị Lục Tiệp nhìn như vậy, chữ ‘Không’ đến miệng Hạ Giai Ngôn yên lặng nuốt ngược lại, ngoan ngoãn đi vào phòng tắm lấy nước ấm ngâm chân. Điều chỉnh xong nước ấm, cô đặt bàn chân lạnh nhắt vào trong nước, thoải mái mà thở ra. Cô một bên ngâm chân, một bên nghĩ chính mình có phải quá keo kiệt hay không…
Lần nữa Hạ Giai Ngôn đi ra phòng khách đã là mười phút sau đó. Bên ngoài im ắng, ngay cả âm thanh nước chảy ngoài ban công cũng không có, cô nghĩ Lục Tiệp đi rồi, nhưng rất nhanh lại phát hiện anh đang ở trong bếp.
Đôi dép đế mềm, Hạ Giai Ngôn nhẹ nhàng đi vào phòng bếp, rướn cổ lên xem Lục Tiệp đang làm gì. Chỉ thấy Lục Tiệp một tay cầm gừng, một tay cầm dao, chăm chú mà gọt vỏ gừng. Hành động của anh vượt quá tầm suy nghĩ của cô, Hạ Giai Ngôn ngơ ngác nhìn chằm chằm vào đống vỏ gừng trêи kệ bếp, một lúc sau ánh mắt mới thu hồi lại. Chớp mắt một cái, cô thấy tay Lục Tiệp vẫn đang bận rộn, mà ánh mắt của anh đang nhìn mình.
Hạ Giai Ngôn có cảm giác như đang làm chuyện xấu mà bị bắt được, cô chậm rãi đứng thẳng lên, sau đó cười với anh: “Tôi còn tưởng anh đi rồi.”
“Nếu đau bụng thì pha trà gừng uống, đừng lúc nào cũng uống thuốc giảm đau.” Lục Tiệp dùng mũi dao đặt vào phần gừng đã cạo vỏ, ước lượng cảm thấy đủ rồi, sau đó dung mặt sau con dao đập gừng.
“Để tôi làm.” Hạ Giai Ngôn không có ý muốn làm phiền Lục Tiệp, đang muốn lấy dao trong tay anh, nhưng bị nước gừng bắn vào mắt, bỏng rát.
Lục Tiệp nhìn cô dụi mắt, mày nhăn lại: “Lấy nước rửa một chút đi, sau đó ra chỗ khác đứng.”
Hạ Giai Ngôn làm theo lời anh nói, chỉ một lúc sau, phần da xung quanh mắt không còn nóng nữa.
Lục Tiệp cho gừng đã băm bỏ vào trong nồi, sau đó đưa tay lên nhìn đồng hồ, một chút rời đi cũng không có.
Chẳng mấy chốc, trong không khí tràn ngập mùi gừng, Hạ Giai Ngôn xoa mũi, nói với Lục Tiệp: “Tôi chờ ở đây được rồi, muộn rồi, anh về nghỉ ngơi đi.”
Lục Tiệp không trả lời, ngược lại hỏi cô: “Em có việc gì vì sao không đi học?”
Suy nghĩ của anh quá nhanh, Hạ Giai Ngôn không thể đuổi kịp. Dừng ba giây, cô mới nói tất cả nguyên nhân với Lục Tiệp.
Nghe thấy cô nhắc đến tập đoàn Thiên Tề, Lục Tiệp nhíu mày, vô thức nói ra một cái tên: “Hứa Hựu Khiêm?”
“Anh biết anh ta sao?” Hạ Giai Ngôn hỏi.
Nắp nồi bị hơi nước đẩy lên, đầu tiên Lục Tiệp vặn nhỏ lửa, sau đó nói với Hạ Giai Ngôn: “Ăn với anh ta một bữa cơm, không tính là quen.”
“Vì sao hai người biết nhau?” Hạ Giai Ngôn rất hiếu kì, cô cũng có một chút hiểu rõ đối với bối cảnh phức tạp của Hứa Hựu Khiêm, theo lý mà nói, Lục Tiệp sẽ không cùng với người như Hựa Hựu Khiêm kết giao.
“Anh ta là chú nhỏ của Khương Vũ Nhàn.” Lục Tiệp trả lời.
Hạ Giai Ngôn nhạy cảm mà nhận ra, giọng điệu của Lục Tiệp vừa rồi có chút thay đổi. Cô quay đầu lại hỏi: “Khương Vũ Nhàn là ai?”
Lục Tiệp kêu một tiếng: “Cô ấy là con gái của một người bạn cũ của bố tôi. Lúc cô ấy học nghiên cứu ở nước Anh, tôi có gặp qua.”
Hạ Giai Ngôn gật đầu, lập tức nói sang chuyện khác, không làm cho chính mình suy nghĩ thêm: “Cái kia, thứ bảy này tôi có thể xin nghỉ không?”
“Em không cần xin phép nghỉ.” Lục Tiệp nói: “Từ Vĩnh Hào kia, em cũng đừng có gặp.”
“Vì sao?” Hạ Giai Ngôn hỏi.
Lục Tiệp nói: “Việc này tôi có thể giúp xem xử lí, thứ bảy nhớ đúng giờ đi học.”
Hạ Giai Ngôn nghĩ rằng Lục Tiệp muốn tìm Hứa Hựu Khiêm giúp đỡ, nhưng nghĩ đến Hứa Hựu Khiêm chưa chắc sẽ mua tài khoản của anh ta, vì vâỵ nói: “Hứa Hựu Khiêm là chú nhỏ của con gái bạn cũ bố anh, quan hệ với anh cũng hơi xa rồi…”
Nhìn thấy bộ dạng lo lắng của cô, Lục Tiệp ngược lại nở nụ cưới: “Muốn giúp em, cũng không cần phải làm phiền Hứa Hựu Khiêm như vậy.”
Nhìn vẻ mặt tự tin của Lục Tiệp, Hạ Giai Ngôn không nhịn được hỏi: “Vậy anh có biện pháp?”
Trà gừng đã nấu xong, Lục Tiệp đổ vào cốc, sau đó đưa cho Hạ Giai Ngôn. Anh cố ý thừa nước đục thả câu: “Đến lúc đó em sẽ biết.”
Hạ Giai Ngôn vẫn còn băn khoăn, đang muốn hỏi tiếp, Lục Tiệp đã nói trước: “Có thể uống được ngay, nếu không trời lạnh để nguội cũng không có tác dụng.”. Truyện Khác
Độ ấm của trà gừng qua thành cốc truyền tới tay, Hạ Giai Ngôn dừng một chút, nhận lấy: “Tôi biết rồi.”
“Tôi về đây.” Dứt lời, Lục Tiệp đi ra phòng khách lấy áo khoác. Anh không mặc lên, chỉ tuỳ ý vắt lên cánh tay.
Hạ Giai Ngôn đưa anh ra ngoài, thấp giọng nói cảm ơn với anh.
Lục Tiệp gật đầu, trước khi đi dặn dò: “Nghỉ ngơi sớm một chút.”
Tiễn Lục Tiệp đi, Hạ Giai Ngôn quay về phòng bếp. Cốc trà gừng vẫn đặt ở đó, đèn phòng bếp chiếu xuống, bóng dáng mơ hồ của cốc nước phản chiếu lên tường, nhìn từ xa, lại có vài phần cô đơn.