Âu Từ rất thương cháu gái, nhỏ tuổi mà phải xa phụ thân, phụ mẫu. Nhưng phụ nhân Khanh Mỹ Ninh cùng hai nhi tử Âu Mỹ Nhi và Âu Dạ lại ngứa mắt trước Âu Diệp thường gây khó dễ. Nhị phu nhân Thạch Ly, tam phu nhân Nghiêm Lư Hinh lại rất yêu chiều Âu Diệp.
Âu Diệp hằng ngày đều chạy nhảy vui đùa trong khuôn viên, thỉnh thoảng theo nhị phu nhân hoặc tam phu nhân ra ngoài dạo phố.
Một lần Âu Mỹ Nhi rủ rê Âu Diệp theo nàng ta ra ngoài chơi. Âu Diệp còn nhỏ nên chẳng nhận ra sự ghét bỏ trong ánh mắt Âu Mỹ Nhi. Chỉ nhìn biểu tình tha thiết rủ rê kia, Âu Diệp mặc kệ lời dặn dò của hai vị phu nhân cứ thế theo Âu Mỹ Nhi ra ngoài.
Một mười hai tuổi, một mười một tuổi đưa nhau ra ngoài chơi. Xem rất nhiều món đồ, Âu Mỹ Nhi mua rất nhiều. Nhưng Âu Diệp chỉ mua miếng ngọc giá 2 lạng bạc.
Quanh quẩn một vòng, Âu Diệp lạc mất Âu Mỹ Nhi. Nàng tìm người giúp, nhưng chẳng ai chịu. Nàng vừa đến đây mấy hôm đường xá chưa thuộc, đưa nàng một mình ra đường khác nào ném nàng ra biển?
"Tiểu muội này, tại sao lại ngồi đây khóc?" Một chàng trai khoảng mười hai, mười ba tuổi nhìn thấy một tiểu cô nương ngồi một góc gục mặt khóc lóc.
"Ta... ta bị...lạc... lạc đường" Âu Diệp ngẩng đầu đưa đôi mắt đỏ hoe đẫm nước nhìn người phía trước. Khuôn mặt tròn tròn trắng trẻo, nhìn thật muốn bắt đem về nuôi.
Chàng trai kia hơi ngẩn ra một chút rồi hỏi tiếp "Muội từ xa tới sao?"
"Đúng, huynh có thể giúp ta về nhà không?" Âu Diệp hy vọng nhìn nhười kia.
Ánh mắt, khuôn mặt mang đầy vẻ hy vọng kia, chàng trai chẳng lỡ từ chối liền gật đầu, sau đó nắm lấy tay Âu Diệp dắt đi.
Âu Diệp được nắm tay hai vành tai đỏ bừng, là cái nắm tay đầu tiên với nam nhân lạ. Hình như có cái gì đó rung động rồi!
"Ừm, huynh là Lý Huyền, muội là...?" Chàng trai tên Lý Huyền mở miệng phá vỡ sự ngượng ngùng, hai vành tai hắn cũng hơi đỏ.
"Âu Diệp" Nàng tiếp lời "Hãy đưa muội đến phủ Âu Từ, muội sống ở đó"
"Hử, Âu Từ? Ta chỉ thấy Âu thúc có một người con gái là Âu Mỹ Nhi" Lý Huyền quay lại nhìn Âu Diệp cũng nhận ra vành tai tiểu cô nương này hơi đỏ.
"Là họ hàng" Âu Diệp nói một câu không đầu không đuôi.
"À..." Như hiểu ra Lý Huyền à một tiếng, rồi quay lại nhìn Âu Diệp. Tiểu cô nương đang đưa mắt nhìn xung quanh đường phố. Nói là muốn về nhưng còn ham chơi lắm! Lý Huyền biết nên dẫn Âu Diệp đi chơi.
"Ta dẫn muội đi chơi, lát nữa sẽ đưa muội về" Lý Huyền cười với Âu Diệp.
Âu Diệp hơi sững nhưng rất nhanh trả lời "Vâng"
Nhận được câu trả lời kia, Lý Huyền hơi đơ tiểu cô nương này tin hắn sao? Tin cái người vừa gặp chưa đầy một canh giờ?
"Muội tin ta sao? Ta vừa mới gặp nhau thôi" Lý Huyền muốn biết rõ vì sao nàng lại tin mình.
"Đáng tin" Lại câu trả lời không đầu đuôi khiến Lý Huyền dở khóc dở cười. Nhưng hắn cũng rất vui, lần đầu có người tin hắn khi vừa gặp.
Đi một lúc Âu Diệp kêu đói, Lý Huyền dẫn nàng vào quán ăn gọi hai tô mỳ và mấy đồ ăn nhẹ. Âu Diệp thấy đồ ăn thì mắt sáng như sao. Thấy vậy Lý Huyền chỉ cười nhẹ. Rung động rồi, rung động rồi!
Ăn uống xong chơi thêm một lúc thì Lý Huyền đưa Âu Diệp về.
Thấy Âu Diệp về lại đi cùng Lý Huyền Âu Mỹ Nhi hậm hực giằng co chiếc khăn tay. Hận không thể đánh chết Âu Diệp, ả ta lại dám đi cũng Lý Huyền của nàng.
Lý Huyền nói gì đó với Âu Đình. Âu Đình cười cười vỗ vai Lý Huyền. Sau đó hắn rời đi, trước khi đi còn ghé tai Âu Diệp nói gì đó. Âu Mỹ Nhi ở góc khuất tức muốn đốt nhà.
Âu Diệp tung tăng về phòng, thấy Âu Mỹ Nhi đứng đó căm phẫn nhìn nàng. Nàng chẳng hiểu gì, nhưng đầu óc non nớt bỗng hiện liên một suy nghĩ. Phải xem thái độ nàng ta ra sao đã mới có thể kết luận.
Tối ấy, Âu Diệp lăn trên giường nhớ tới lời Lý Huyền nói với nàng lúc rời đi "Sáng mai ta đợi muội trước cổng phủ, chúng ta cùng đi chơi"
Quả thật sáng hôm sau Lý Huyền đứang trước Âu phủ chờ đợi. Gia nhân báo tin Lý Huyền công tử đứng đợi trước cổng. Nghe tin Âu Mỹ Nhi cười rất tươi, chuẩn bị đồ cẩn thận rồi bước ra cổng.
Âu Diệp đi sau thấy vậy cười nhẹ. Này tiểu muội à, người ta là chờ tỷ không phải muội. Muội có cần chỉnh chu vậy không?
"Huyền ca ca sáng an" Âu Mỹ Nhi gọi nhẹ nhàng như rót mật vào tai.
"Sáng hảo Nhi muội" Lý Huyền cười như không cười, lịch sự chào hỏi.
Thấy Âu Diệp đi tới thì cười tươi "Diệp muội"
Âu Diệp cười nhẹ "Sáng hảo". Âu Mỹ Nhi nếu biết người Lý Huyền đợi không phải nàng ta thì có xù lông lên không nhỉ?
Nhìn biểu tình vui vẻ của Lý Huyền, Âu Mỹ Nhi không tránh khỏi tức giận. Chào nàng thì không một chút vui vẻ, chào Âu Diệp thì lập lức tươi cười.
"Diệp muội, đi thôi" Lý Huyền cười.
Âu Diệp gật đầu bước tới "Mỹ Nhi muội có muốn đi cùng?"
Âu Mỹ Nhi giả cười "Muội còn chút việc ở ngoài, hai người đi chơi vui vẻ" Hừ, Lý Huyền trước sau cùng sẽ là của nàng, nay đặc cách cho hắn đi chơi với nữ nhân coi như thả giông một hôm.
Lý Huyền đưa Âu Diệp đi rất nhiều nơi.
"Chiếc vòng kia đẹp không? Ta mua tặng muội nhé?"
"Không cần"
"Qua bên đó đi, bên đó có cây cầu đẹp lắm"
"Được"
"Muội đói chưa? Ăn chút gì đó nhé?"
"Chưa đói"
Cứ vậy, một bên ân cần quan tâm một bên trả lời không đầu không đuôi nhưng vẫn đủ ý.
Một lúc, Lý Huyền nản quá ngồi im một chỗ không láo nháo nữa, chỉ khoanh tay trước ngực nhìn ra xa.
"Làm sao?" Âu Diệp thấy im lặng tưởng Lý Huyền bị bệnh.
Lý Huyền lắc đầu.
Âu Diệp tiếp tục đi ngắm cảnh.
Lý Huyền lẽo đẽo theo sau, thất bại rồi, làm trò giận để nàng ta nói nhiều một chút mà thất bại rồi.
"Diệp muội này, ta bảo nhé! Muội là nữ nhi ăn nói phải nhẹ nhàng, có chủ vị có đầu có đuôi. Đừng trả lời cộc lốc như vậy. Rất không hay" Lý Huyền cũng không chịu được mà lên tiếng.
Âu Diệp đang đi khựng lại vài giây rồi đi tiếp. Hóa ra hắn giận chuyện này?
Một năm sau, dưới gốc cây liễu.
Mộy nam một nữ,trao cho nhau cái gì đó rồi ôm lấy nhau.
Từ hôm ấy mối tình Lý Huyền - Âu Diệp chính thức mở ra.
Âu Mỹ Nhi biết thì tức anh ách, luôn tìm cách phá. Nhưng suốt một năm phá thế nào cũng không được. Thế là nàng tìm cách bảo phụ thân đưa Âu Diệp về nhà nàng ta.
Âu Diệp Lý Huyền chia tay nhau. Hẹn thề nếu gặp lại nhất định phải nên duyên.
Không ngờ cái năm đó lại đúng năm hoàng thành tổ chức thi mỹ nữ.
Âu Diệp tròn 15 tuổi, xinh đẹp, tài giỏi. Hôm chuẩn bị đăng kí thi tài thì xảy ra chuyện. Nàng bị người ta bắt cóc rồi bán vào lầu xanh. Bị đả kích nàng thu mình ở trong phòng suốt một tháng. Khi thông suốt nàng mới ra ngoài cứ 15 hàng tháng lại xuất hiện trước bàn dân thiên hạ.
Hôm ấy nàng ngồi một mình trong gian phòng trên lầu hai chống cằm nhìn qua bức màn xuống phố. Lại nhớ mấy nắm trước suốt ngày được người ta đưa đi chơi. Thật hoài niệm, nhưng biết nàng thế này liệu hắn có còn...?
"Âu Diệp của người giờ thành điếm lầu xanh rồi, có tìm được chắc cũng chẳng còn nguyên vẹn. Thôi, theo ta về nên đôi với Nhi muội muội" Một tên nam nhân nào đó phòng bên cạnh cười to.
Âu Diệp nghe tên mình thì giật bắn. Theo quán tính áp sát tai lên bức vách nghe ngóng.
"Đừng nói bậy" Người nam nhân khác lạnh lùng lên tiếng.
Âu Diệp sững người. Dù đã mấy năm nhưng nàng vẫn nhận ra, nhận ra là giọng Lý Huyền - người tình cũ của nàng. Người nàng hằng đêm mong nhớ. Người khiến nàng từ chối những cái giá trên trời để giữ tiết.
Xoa xoa miếng ngọc bội hình rồng, miếng ngọc mà Lý Huyền trao cho nàng dưới gốc cây liễu. Lòng Âu Diệp bỗng xôn xao, nàng muốn xà vào lòng hắn, muốn hắn ôm nàng, muốn hắn xoa đầu nàng, muốn hắn nhìn nàng với ánh mắt dịu dàng đầy yêu thương. Nhưng giờ nàng xứng với những thứ ấy sao? Một gái lầu xanh như nàng xứng với những thứ ấy sao?
Cuộc tình này rõ ràng là sai ngay từ lúc bắt đầu. Chi bằng cắt đứt luôn đi? Không phải đau lòng, không phải nhung nhớ, cũng để cho người ta tìm hạnh phúc mới.
"Ta sẽ tự hỏi tú bà" Tiếng bên phòng kia vọng lại.
Nghe vậy Âu Diệp đạp tung cửa chạy đi tìm tú bà. Nhờ bà ấy chút nữa ai hỏi nàng đâu thì hãy nói nàng không còn ở đây nữa. Xong xuôi nàng trở lại phòng vừa rồi tiếp tục nghe ngóng.
Tú bà quả nhiên làm theo lời Âu Diệp.
"Đó thấy chưa? Chắc chắn ả ta theo tên giàu có nào đó rồi. Ả chẳng coi đệ ra gì. Thôi, về với Nhi muội thôi" Tên nam nhân kia cười lớn.
Sau đó hai người họ rời đi.
Hừ, đúng là huynh muội.
Hai năm sống ở thanh lâu nhọc có, nguy hiểm có, hạnh phúc cũng có. Mấy người ở đây coi nhau như tỷ muội mà đối xử. Cứ như một gia đình lớn.
Có mộy ngày một công tử họ Bạch đến tìm mỹ nhân đẹp nhất thanh lâu Túy Hồng.
Âu Diệp tất nhiên là đại mỹ nhân đẹp nhất đón tiếp vị công tử rất chu đáo.
Ngay hôm sau liền được công tử đó chuộc ra.
Vừa bước khỏi cửa thanh lâu. Âu Diệp tự thề sẽ khiến người hại nàng trả giá gấp mười lần.
Cũng tự thề sẽ chung thành mãi mãi với người chuộc nàng, nguyện lấy thân báo đáp. Ai ngờ vị công tử kia là nữ phẫn nam trang, lại còn là người từ nơi nào đó rất rất xa đến đây cái gì mà thế kỉ 21, sau đó nhận nàng làm muội muội.
Có một tỷ tỷ cái gì cũng biết lại quan tâm người khác như vậy nàng cảm thấy ông trời thật sự không phụ lòng người.
Theo tỷ tỷ đi du ngoạn rồi đến phủ Âu Từ chơi. Cùng tỷ tỷ ra ngoài mua trang sức. Gặp ngay vị cố nhân, bên cạnh người ta lại là tiểu muội muội của nàng.
Thật biết đùa người nha.