Âu Mỹ Nhi ngoài cười như hoa, trong lòng như nổi giông bão. Nàng thế mà lại chậm hơn Dương Ngọc Lan một bước. Nắm chặt đôi đũa, nhìn Dương Ngọc Lan đầy oán hận.
Âu Diệp nhìn biểu cảm hành động của Âu Mỹ Nhi suýt thì cười phun cơm ra ngoài.
Sau bữa cơm, mọi người cùng thưởng trà nhưng Vũ Phong Thần lại đem theo Dương Ngọc Lan đi trước. Đem nàng bay lên mái nhà ngắm trăng.
Âu Diệp, Tiểu Mai, Mạc Thiên oán hận nhìn theo. Họ chưa làm rõ được việc kia. Biết là hai người kia thích nhau, cũng tỏ tình rồi. Nhưng tới mức nương tử thì...
"Phụ thân, sao người không nói với vương gia? Con..con..thực sự rất..." Âu Mỹ Nhi hờn giỗi nhìn Âu Đình. Hai mắt đã đẫm lệ, phụ thân đã nói giúp nàng, như thế tại sao có cơ hội lại không nói ra?
Âu Diệp đoán bảy tám phần Âu Mỹ Nhi muốn làm vương phi của Vũ Phong Thần. Nàng nhìn lướt qua nàng ta, bất quá cũng chỉ có tí nhan sắc, có tí tài cầm họa. Muốn làm phi ư? Cứ mơ tiếp đi ha! Nàng đặt chén trà xuống rồi cáo từ.
Bọn người Âu Diệp rời khỏi, Âu Đình mới vỗ vỗ tay Âu Mỹ Nhi "Con xem xem, trong mắt vương gia bây giờ chỉ có Dương cô nương. Con gả cho hắn chắc chắn sẽ chuốc đau khổ. Lần này ta không thể giúp con được. Nghe ta, tu dưỡng tốt cuối năm gả cho Lý công tử!"
Âu Mỹ Nhi chưa kịp phản kháng Khanh Mỹ Ninh mẫu thân của nàng ta đã lên tiếng "Ha, nữ nhi của người người không giúp, lại đi giúp con điếm Âu Diệp kia sao? Mỹ Nhi ngoan, thứ con muốn ta nhất định sẽ cho con!"
Âu Dạ bên cạnh cũng phụ họa theo.
Sau hôm đó, có rất nhiều chuyện xảy ra.
Dương Ngọc Lan qua đêm với tình lang ở bên ngoài. Thực ra là đi chơi với Vũ Phong Thần tới đêm muộn mới leo tường về. Âu Mỹ Nhi đến làm loạn, Dương Ngọc Lan không tiếp. Âu Mỹ Nhi đến cáo trạng, Vũ Phong Thần không tiếp.
Nàng ta lập tức bày chiêu khác.
Một ngày mát mẻ, Dương Ngọc Lan đi dạo bên ao lớn. Âu Mỹ Nhi không biết ở đâu chạy tới tự ngã xuống ao rồi đổ oan cho Dương Ngọc Lan. Âu Mỹ Nhi tới khóc lóc cầu Vũ Phong Thần minh xét, hắn không tiếp. Nàng ta đâu biết hôm ấy hắn đi dạo cùng Dương Ngọc Lan, nương tử nhỏ muốn ăn táo, hắn trèo lên cây hái táo nhìn hết sự việc.
Tiếng xấu truyền đi xa, trong ngoài Âu Phủ đều kháo nhau có vị cô nương họ Dương luôn bắt nạt làm khó Âu tiểu thư.
Âu Mỹ Nhi trong phòng hậm hực, Khanh Mỹ Nhi nịnh con gái "Ngoan nào, cái ghế Vũ Phong vương phi chính là của con. Ta nghĩ ra một cách, hủy đi danh tiết của Dương Ngọc Lan. Mất cái đó rồi còn ai muốn nàng ta nữa?"
Âu Mỹ Nhi nhanh chóng cười tươi như hoa. Đúng, nữ nhân mất cái đó rồi còn nam nhân nào muốn? Chưa có phu quân mà đã mất cái đó sẽ bị người đời phỉ nhổ! Mẫu thân thật cao mưu. Nàng ta ôm Khanh Mỹ Ninh nịnh nọt vài câu.
Từ khi thành đôi, Vũ Phong Thần luôn bám dính lấy Dương Ngọc Lan. Còn chuyển luôn phòng đến sát phòng Dương Ngọc Lan. Hai người như hình với bóng. Nhìn Vũ Phong Thần thái quá, bọn người Âu Diệp rợn da gà, còn đâu Vũ Phong vương gia lạnh lùng lãnh khốc?
Tiểu Mai thấy tiểu thư mang tiếng xấu thì khuyên tiểu thư về nhà "Tiểu thư, muội thấy chúng ta nên về nhà thôi. Chứ ở đây cái nữ nhân xấu Âu Mỹ Nhi toàn đem đến rắc rối cho chúng ta. Giờ ra đường ai cũng truyền nhau tiểu thư là nữ nhân xấu nữ nhân độc ác thôi"
"Muội lo cái gì. Ta không làm ta không sợ. Cứ ở đây thêm vài ngày xem Âu tiểu thư muốn giở thêm trò gì. Muội xem trò vui là được rồi" Dương Ngọc Lan vừa bóc vỏ nho vừa nói.
Tiểu Mai lắc đầu. Tiểu thư này thật là chỉ thích xem trò.
"Dương cô nương, tiểu thư ta tặng ngươi ít điểm tâm và chén canh tạ lỗi chuyện mấy ngày qua" Tiểu Mi người hầu thân cận của Âu Mỹ Nhi đem đến một hộp điểm tâm và chén canh.
"Ý, không ngờ ta lại được thiết đãi như vậy nha? Nào nào, ta sẽ không ăn hết ngươi cũng ở lại ăn cùng ta đi" Dương Ngọc Lan mỉm cười. Đang yên lành lại đem điểm tâm cho nàng? Không phải là hạ độc rồi chứ? Vậy cứ để người của nàng ta chịu đi.
"Tiểu Mi không dám. Mời cô nương dùng" Tiểu Mi cúi đầu hành lễ, có ý muốn rời đi.
Sau một hồi, Tiểu Mi cũng đồng ý ở lại dùng điểm tâm cùng Dương Ngọc Lan.
Mà vị Dương cô nương kia nào có ăn miếng nào, toàn Tiểu Mi ăn. Ăn sạch, không còn một miếng điểm tâm cùng chút canh nào.
"Tiểi Mi tạ ơn Dương cô nương" Tiểu Mi cười, không ngờ điểm tâm và canh lại ngon như vậy.
"Ngươi ăn no như vậy, ngồi nghỉ một lát rồi hãy đi" Dương Ngọc Lan là muốn xem có phải Âu tiểu thư hạ độc hay không.
Một lúc sau, Tiểu Mi kêu nóng. Cởi từng lớp y phục.
Dương Ngọc Lan bảo Tiểu Mai đi tìm một tên hạ nhân đến. Rồi nhốt tên hạ nhân cùng Tiểu Mi trong phòng.
"Giỏi cho Âu Mỹ Nhi. Muốn phá danh tiết của ta" Dương Ngọc Lan đứng bên ngoài phòng khen Âu Mỹ Nhi một câu.
"Tiểu Mai đi loan tin, phòng Dương cô nương xảy ra chuyện. Rồi theo ta xem trò vui"
Tiểu Mai vâng một tiếng rồi giả vờ vội vàng báo cho một nha hoàn.
Nàng không ngờ, Âu tiểu thư lại làm thế với tiểu thư nhà nàng. Lại thêm một chuyện phiền phức rồi. Mà cũng may tiểu thư thông minh cho nha hoàn kia ăn hết.
Vũ Phong Thần đang ở sảnh chính uống trà cùng Âu Đình lập tức đến phòng Dương Ngọc Lan. Bắt gặp nàng đang ngồi xổm ngắm hoa ở hoa viên đối diện phòng nàng.
"Nương tử, nàng bị làm sao?" Vũ Phong Thần ôm Dương Ngọc Lan rồi kiểm tra xem nàng có bị thương hay không.
"Ây, ta không sao. Nhưng trong phòng ta có sao" Dương Ngọc Lan cười cười. Nàng cũng chẳng ghét hắn gọi là nương tử, ngược lại càng ngày lại càng thích a.
"Không sao là tốt. Không sao là tốt" Vũ Phong Thần ôm Dương Ngọc Lan. Nàng đâu biết khi nghe tin hắn lo lắng đến mức nào.
Trước phòng Dương Ngọc Lan đông nghịt người. Trong phòng vọng ra những tiếng rên hoan ái.
Âu Mỹ Nhi cười thầm, Dương Ngọc Lan à Dương Ngọc Lan. Để xem từ nay, nam nhân nào còn muốn ngươi?
Âu Đình giận run người. Giữa thanh thiên bạch nhật, trong phủ của hắn mà Dương Ngọc Lan dám làm càn? Hắn đạp cửa xông vào, đoàn người phía sau cũng vào theo.
Cảnh làm người nóng mắt.
Âu Đình lôi tên nam nhân xuống khỏi giường đá hắn một cước.
"Ai? Dám làm gián đoạn cuộc vui của ta?" Tên hạ nhân gào lên, quay lại "Lão gia? Lão gia tha mạng, tha mạng. Là ả ta dụ dỗ hạ nhân. Tha mạng, tha mạng"
Âu Mỹ Nhi đi tới vén rèm, Dương Ngọc Lan không thấy lại thấy Tiểu Mi "Tiểu Mi, muội... muội sao thế này?" Âu Mỹ Nhi nước mắt tuôn rơi, khuôn mặt ngạc nhiên li sợ như không thể chấp nhận chuyện trước mắt.
"Đem đôi gian phu dâm phụ dùng đại bản đánh đến chết" Âu Đình quát to "Đưa tiểu thư đi"
"Tiểu thư, cứu muội cứu muội" Tiểu Mi bám lấy váy nàng.
"Xin lỗi. Tiểu Mi" Âu Mỹ Nhi được hai nha hoàm đưa đi. Cứu sao? Chỉ là một nô tỳ lại làm không xong bổn phận tự rơi vào bẫy. Dương Ngọc Lan, coi như ngươi may mắn.
Vũ Phong Thần và Dương Ngọc Lan lúc này đã vi vu tận tửu lầu bên ngoài.
"Ngày mai chúng ta về nhé?" Dương Ngọc Lan chống cằm nhìn Vũ Phong Thần.
"Nương tử thích là được" Vũ Phong Thần xoa xoa tay Dương Ngọc Lan.
Về Âu phủ. Dương Ngọc Lan chê phòng bẩn không ở. Nàng chuyển sang phòng Âu Diệp.
Buổi tối dùng điểm tâm cùng Vũ Phong Thần lại có Âu Mỹ Nhi đem canh bồi bổ tới. Dương Ngọc Lan lập tức nhảy lên giường chốn sau bức rèm xem kịch.
"Vương gia, đây là canh bổ tự tay tiểu thư làm. Đem dâng cho vương gia bồi bổ" Nha hoàn bê một chén canh thơm phức lên.
Nha hoàn lui khỏi, nàng ta khép hờ cửa. Chính mắt nhìn thấy Vũ Phong Thần uống cạn chén canh.
"Chậc, Âu tiểu thư chính là muốn ngươi đến phát điên rồi. Lại đi hạ dược cả Vũ Phong vương gia. Còn cho liều mạnh thế này" Dương Ngọc Lan ngửi ngửi bát canh, chính là cái mùi có trong điểm tâm sáng nay. Nhưng đậm hơn
"Nương tử có ghen không?" Vũ Phong Thần nhìn Dương Ngọc Lan. Đôi mắt tím thêm vài phần tà mị.
Dương Ngọc Lan chẳng kịp nghe hết câu đãchạy ra ngoài. Một hồi đem về một hạ nhân dáng dấp cũng từa tựa Vũ Phong Thần. Ban cho hắn chén canh của Âu Mỹ Nhi. Rồi đánh ngất hắn, cho hắn lên giường ngủ.
Vũ Phong Thần cùng Dương Ngọc Lan chốn sau bụi cây nghe ngóng tình hình. Một lúc sau, Âu Mỹ Nhi tới. Nàng ta mặc đồ mỏng, khoác bên ngoài tấm vải lụa lớn. Nhìn mờ mờ đường cong của nàng ta, rất đẹp.
"Đẹp thật! Mà nàng ta không lạnh sao?" Dương Ngọc Lan mắt sáng lên. Trời sắp sang đông rồi, có còn ấm áp nữa đâu?
"Không bằng nương tử" Vũ Phong Thần ôm lấy Dương Ngọc Lan.
"Đúng, ta là đẹp nhất thế gian" Dương Ngọc Lan gật đầu rồi tự luyến.
Vũ Phong Thần yêu chiều vuốt tóc nương tử nhỏ. Đúng, nương tử đẹp nhất thế gian.
Âu Mỹ Nhi mở cửa vào phòng, nam nhân đang ngủ trên giường kia. Sau đêm nay sẽ là của nàng. Mãi mãi là của nàng!
Chỉ là tại sao hắn lại ngủ say như chết vậy, làm nàng tốn bao công sức mới làm hắn tỉnh được.
Trong phòng không một ánh nến. Chỉ có ánh trăng luồn qua khe cửa mờ mờ. Làm tăng vẻ ma mị của căn phòng. Trên giường cuộc mây mưa mãnh liệt.
Vũ Phong Thần và Dương Ngọc Lan rình trộm mà ngủ luôn trong bụi cây.
"Sáng...sáng rồi sao?" Dương Ngọc Lan mắt nhắm mắt mở nhìn Vũ Phong Thần.
"Nương tử ôm ta hơi chặt đó. Mà không sao ta rất thích" Vũ Phong Thần cười cười. Lúc tỉnh dậy hắn không nhịn được mà ăn đậu hũ của nàng rồi!
"Nam nhân của ta, ta có quyền ôm" Dương Ngọc Lan bĩu môi trả treo. Lại ôm Vũ Phong Thần chặt hơn.
Vũ Phong Thần cúi xuống hôn lên đôi môi hồng hồng của Dương Ngọc Lan rồi nói "Nương tử của ta, ta có quyền hôn"
Vũ Phong Thần nhận ra, ôm nàng đã thích. Hôn nàng còn thích hơn. Sau này phải hôn nhiều nhiều chút!
Dương Ngọc Lan thả tay, rồi đấm Vũ Phong Thần một cái mắng "Vô lại"
"Nghịch nữ, ngươi làm vậy còn ra thể thống gì nữa?" Âu Đình tát Âu Mỹ Nhi một cái. Nữ nhi của hắn tại sao lại thành như vậy? Lại đi hoan ái với một tên hạ nhân?
Âu Mỹ Nhi nhận ra. Thứ không thuộc của mình, có giành thế nào cũng không thuộc mình.
Âu Mỹ Nhi ngước nhìn Vũ Phong Thần. Nhìn Dương Ngọc Lan. Nhìn Âu Đình. Nhìn Khanh Mỹ Ninh. Nhìn Âu Dạ. Nhìn Âu Diệp. Xin lỗi!
Nàng ta cắn lưỡi tự tử.
Hoàng cung.
"Các ngươi, các ngươi đi chơi quên luôn cả bản cung. Xem xem, đã một tháng rồi các ngươi không thèm vào cung thỉnh an bản cung" Thái hậu chỉ tay vào Vũ Phong Thần và Dương Ngọc Lan trách mắng.
"Lan nhi quá ham chơi. Mong người trách phạt" Dương Ngọc Lan cúi đầu nhận tội. Nàng là quên mất còn có vị Thái hậu thương yêu nàng nữa.
"Nãi nãi, chú ý sức khỏe" Vũ Phong Thần cúi đầu.
Thái hậu Liễu Âm, có hai người con trai là phụ thân của Vũ Phong Thần và hoàng thượng hiện tại.
"Thần nhi. Con sao hôm nay nói nhiều hơn vậy? Có phải thay đổi tính nết rồi không? Cũng không mang bản mặt lạnh như mọi hôm nữa" Thái hậu ngạc nhiên nhìn đứa cháu đích tôn.
Dương Ngọc Lan cười run lên. Thần nhi, Thần nhi. Cái tên này quá mức đáng yêu.
"Nương... Lan nhi, nàng bị làm sao?" Vũ Phong Thần thấy vai Dương Ngọc Lan khẽ run lập tức đi tới xem xét.
"Thần nhi, ta không sao" Dương Ngọc Lan nhìn Vũ Phong Thần trêu trọc.
"Nàng..." Vũ Phong Thần không nói nên lời. Nàng vì "Thần nhi" mà cười run cả lên sao?
"Các ngươi, các ngươi đang làm cái gì vậy? Lan nhi? Thần nhi? Có phải các ngươi... có gian tình?" Thái hậu chấn động một hồi, tựa lưng vào ghế. Nàng rất mong hai đứa nó thành một đôi.
"Gian tình? Chúng con là quang minh chính đại. Mong nãi nãi tác thành" Vũ Phong Thần ôm eo Dương Ngọc Lan bước tới gần thái hậu.
"Tốt, tốt. Các ngươi chăm sóc tốt cho nhau đi. Lan nhi làm Thần nhi thay đổi. Rất tốt" Thái hậu cười rất tươi rời ghế ôm lấy hai đứa cháu.
Ngày hôm sau, cả kinh thành loan tin Vũ Phong vương gia cùng Dương tiểu thư có tình ý. Cả kinh thành kinh ngạc, Vũ Phong vương gia mà cũng động nữ sắc? Không biết Dương tiểu thư xinh đẹp như nào? Bá đạo như nào? Mới thu phục được vị vương gia kia?
Hoa Cơ Liên nghe tin tức giận đập phá cả buổi. Cái gì đập được liền đập cái đó.
Hoa Sơn Hoa tể tướng khuyên can con gái mãi không được. Đau xót nhìn con gái.
"Tiện nhân, vậy mà dám cướp nam nhân của ta. Ta đánh chết ngươi, đánh chết ngươi" Hoa Cơ Liên túm tóc một nha hoàn rồi liên tục vả vào mặt nha hoàn kia.
Cái gì là kinh thành đệ nhất mỹ nhân. Như hoa như nguyệt. Dịu dàng như nước? Giả dối hết.
Người Hoa phủ không lạ gì cái tính khí thất thường của đại tiểu thư, chỉ biết cam chịu.
Hoa Cơ Liên đánh người chán rồi sửa sang mọi thứ đến Vũ Phong vương phủ yết kiến Vũ Phong Thần. Được tin Vũ Phong Thần vẫn chưa hồi phủ. Chờ đến tối cũng chưa về. Nàng ta luyến tiếc quay về Hoa phủ.
Cả chiều ấy, Vũ Phong Thần ở Dương Phủ đến đêm muộn mới về.
Dương Phủ rất vui mừng phấn khởi. Cuối cùng tiểu thư đã có người tình, sắp gả đi được rồi.
Nữ nhi nhà người ta mười sáu mười bảy tuổi đã gả đi.
Ở đây, lão gia còn đưa tiểu thư đi ngoại quốc. Mười tám tuổi mà vẫn chưa gả đi, sắp thành bà cô ế rồi!