• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ta đang ở đâu đây? Tối quá!... Lục Bỉ cảm thấy thân thể mình thật khó chịu, thật nóng, đau rát đến xương tủy. Lục phủ ngũ tạng co quắp không ngừng. Đầu nàng nhứt nhói đến muốn vỡ ra, tim thật đau, như thể bị thứ gì đó bóp nghẹt, sống không được chết cũng không xong.

Y Quỷ và Y Tam mang Lục Bỉ đến Thuyên Tuyết Sơn, đến một băng động nhanh đặt nàng vào chiếc giường Thiên Trường Băng. Chỉ có chiếc giường băng vạn năm này mới có thể cứu được Lục Bỉ. Y Quỷ, Y Tam đồng thời thấy sắc mặt Lục Bỉ trắng bệch, môi khô nứt nẻ, mị tâm nhíu chặt, trán chỉ toàn mồ hôi lạnh, thân thể thì lại nóng bừng bừng như lửa đốt.

Liền hai người mang Lục Bỉ ngồi thuyền. Giải khai y phục của Lục Bỉ, chỉ còn trung y. Một trước một sau không ngừng điểm nguyệt, thay phiên nhau truyền nội lực, khí tụ đan điền. Sau 3 tiếng ròng rã, hai nguyên lão trán cũng thắm ước mồ hôi, thu hồi lại nội lực. Thấy Lục Bỉ một lần nữa đã bình thường trở lại, Y Quỷ, Y Tam thở dài một hơi. Y Tam lại lấy một viên Hoàn Ngự đơn cho vào miệng Lục Bỉ.

Nàng mở mắt ra, trước mắt không quá sáng, liền có thể thích ứng. Tim nàng truyền đến một hồi đau nhứt, tay nắm chặt ngực trái khó chịu, cắn môi chịu đựng, sau lại không cảm thấy đau nữa liền thả ra. Nhìn xung quanh, đây là một động băng, không có bất cứ thứ gì ngoài chiếc giường băng và bàn ghế cũng là băng kia.

"Tiểu tử! Đã tỉnh?"

Nghe tiếng nàng nhìn đến phía cửa động băng. Thì ra là Y Quỷ và Y Tam.

"Ân, Lục Bỉ bái kiến Y Quỷ, Y Tam..."

Nàng bước xuống hành lễ, Y Tam thấy vậy liền đến đỡ nàng dậy.

"Aizz... Thân thể vẫn chưa tốt! Không nên cử động nhiều, lại đây, ăn ít gì đi! Ngươi đã ngủ một ngày một đêm rồi!"

Nàng bị Y Tam xách đến trước bàn băng, trên bàn có mấy món thanh đạm, quả thật bụng nàng đang đói đến kêu như đòi nợ. Bỗng trên bàn xuất hiện một cục bông trắng, đích xác là Tiểu Bạch. Nó đi tới Lục Bỉ, cọ cọ đầu vào tay nàng kêu "chít, chít" lo lắng chủ nhân có làm sao không. Nàng cười dịu dàng với Tiểu Bạch:

"Ta không sao, ta cảm thấy ngươi dạo này ốm đi rồi đấy! Nào, ăn cùng ta!"

Nàng gắp cho Tiểu Bạch món ngon nhất, này chắc là thịt gà... Sao nhìn nó có vẻ không giống thịt nhỉ?

Lục Bỉ thấy Tiểu Bạch ăn ngon miệng, chuẩn bị bưng chén của mình lên ăn thì chợt nhớ ra cái gì... A? Sao nàng lại không hiểu chuyện như vậy?

"Y Quỷ, Y Tam! Kia... Hai người... đã dùng bửa chưa a?"

Y Quỷ và Y Tam nhìn nhau, bật cười một cái, Y Tam lên tiếng:

"Haha... Tiểu tử, hai chúng ta đã ăn trước rồi!"

Lục Bỉ thở phào nhẹ nhỏm, bắt đầu cầm chén lên ăn như lang thôn hổ yết, càng quét sạch sẽ thức ăn trên bàn. Hành động này làm Y Quỷ và Y Tam dở khóc dở cười, lắc đầu bất đắc dĩ.

Cơm nước đã xong, nàng đang nhàn nhã đùa giởn với Tiểu Bạch, một tay không quên cầm ly trà nhấp uống, một tay gãi ngứa giúp Tiểu Bạch. Có lẻ nàng là bị nghiện trà rồi a, thiếu nó chắc sống không được rồi~

"Tiểu tử, ngươi không có gì muốn hỏi chúng ta sao?"

Y Quỷ lần đầu bị người khác bơ đến quá đáng, hai thân già đã bất động nhìn Lục Bỉ từ ăn cơm, uống trà, chơi đùa với Tiểu Bạch, xong vẫn không thấy nàng liếc mắt nhìn mình lấy một cái. Ủy khuất hai lão, không bằng một tiểu hồ ly a~ Y Quỷ và Y Tam khóc không ra nước mắt.

"Ân?"

Bây giờ nàng mới nhớ tới còn hai nguyên lão ở đây, quên mất mình đến đây là vì gì.

"Có a! Có rất nhiều, nhưng không biết hỏi từ đâu? Hai người có thể kể rõ tình trạng hiện tại của con không?"

Hai nguyên lão tâm tình vui vẻ hẳng ra, cuối cùng cũng có thể nói chuyện rồi a.

"Khụ! Chuyện thật ra rất dài..."

Chưa hết câu, Lục Bỉ liền cắt lời Y Quỷ.

"Người tóm tắt thôi!"

Nàng từ xưa, mỗi lần nếu nghe ai nói bất cứ chuyện gì khi nghe được câu 'chuyện rất dài' khóe môi bất giác sẽ giật giật mấy cái muốn chửi người. Nàng có thể sống mà không gϊếŧ người vô tội, đó đều nhờ vào bản năng kiềm chế, diện không biểu tình, đã được luyện tới mức xuất thần nhập quỷ của nàng a.

"Haha! Được, được!"

Y Quỷ không khỏi nhíu mài khi mở đầu câu chuyện...

"Hiện tại trong người con có Hoắc Thần Long, không may do trận pháp Xích Tiên trong Liên Minh Võ Lâm vô tình gỡ bỏ phong ấn. Nếu lúc đó chúng ta không đến kịp có lẻ con đã bị Hoắc Thần Long thay thế mà diệt hết người của Liên Minh Võ Lâm, làm thiên hạ đại loạn..."

Y Tam cướp lời:

"Thật ra, Hoắc Thần Long là một truyền thuyết đã xuất hiện mấy trăm ngàn năm trước. Đột nhiên nay lại ở trên người con. Chuyện trước kia ra sao thì ta không rõ, nhưng con bây giờ phải luyện tập, rèn luyện thân thể, bắt đầu tập điều khiển sức mạnh của Hoắc Thần Long. Nếu để cho vượt quá sức chịu đựng, không thể điều khiển được nữa, con có thể chết không toàn thây. Ta nghe nói, ngoài Hoắc Thần Long thì còn có Dạ Hoàng. Dạ Hoàng cũng là ở bên trong của một người nào đó, Dạ Hoàng là thứ khắc chế Hoắc Thần Long, con phải tìm bằng được Dạ Hoàng, để khống chế hoàn toàn Hoắc Thần Long..."

Nói rồi Y Tam lấy từ trong người một quyển sách dày cọm, theo đó Y Quỷ cũng lấy ra thêm một quyển dày còn muốn gấp đôi.

"Con hãy học hết tất cả chiêu thức trong này, học đủ 10 vạn bộ thức, rồi ghép chúng lại một lần sẽ tạm điều khiển được 3, 4 phần sức mạnh của Hoắc Thần Long. Hàng ngày con chạy quanh Thuyên Tuyết Sơn 100 vòng, cứ cách một tháng lại tăng thêm 100 vòng, gánh nước chẻ củi, nấu cơm giặc giũ, tự thân vận động,... Hãy cố gắng đừng để bản thân quá kích động, áp chế Hoắc Thần Long lại, đừng để nó thay thế con người con, Dạ Hoàng là thứ hóa giải nhưng bằng cách nào thì phải tùy theo ý trời rồi..."

Y Quỷ như không chịu được dài dòng của Y Tam đành chen vô:

"Ai nha~ cái này là thuốc tạm áp chế đủ 1 tháng. Bộ y phục này con phải mặc mọi lúc mọi nơi cho lão. Mọi thứ coi như đã xong, ta và Y Tam có chuyện gấp cần phải nhanh chóng đi xử lý..."

Lục Bỉ bất động nhìn hai người rối một nùi đưa ra từng món đồ, lại chuẩn bị quay lưng đi bỏ nàng. Nàng tính gọi hai người thì nghe thấy Y Tam lại một lần nửa lên tiếng:

"Xong cái gì!" Y Tam liếc lão Y Quỷ một cái trắng trợn, Y Quỷ im lặng lùi một bước.

"Lục Bỉ, con cứ hảo hảo ở đây rèn luyện. Chuyện của Liên Minh Võ Lâm đã có ta và Y Quỷ an bài, con không cần lo, khi con đủ 15 tuổi hãy rời đi. Khi đó, con có thể tìm Dạ Hoàng, khi con gần Dạ Hoàng đảm bảo sức mạnh của con tăng lạ thường,... Hãy bảo trọng sức khỏe, ta sẽ thường xuyên gửi thư cho con... ây da! Lão gấp cái gì a!"

Âm thanh càng ngày càng trở nên nhỏ dần. Y Quỷ thấy Y Tam cứ luyên thuyên mãi thì túm lão bà bay đi, hẳng Y Quỷ sợ chậm trễ việc gì rất quan trọng...

Lục Bỉ dở khóc dở cười nhìn người đã rời đi. Lại nhìn xuống một đóng đồ trên bàn. Chiếc ghế kế nàng sắp bể nát vì không chịu đựng được độ nặng của bộ hắc phục kia rồi. Nàng cầm lên...

"Cái gì trong này mà nặng dữ thần a!!"

Khó khăn mặc vào y phục, kỳ lạ, lúc nàng cầm nó lên chỉ có chút nặng, mặc vào lại cảm thấy nó nặng hơn lúc cầm đến cả trăm ký.

Nhét bình thuốc vào áo, nàng đi đứng khó khăn với hắc phục nặng trịch. Rửa mặt, nàng dùng sợi vải đỏ cột tóc mình lên kiểu đuôi ngựa. Phía trước là mái tóc được chẻ 8/2, nhìn nhìn bản thân trong lớp băng...

"Oa, thật tuấn mỹ nga~"

Tự luyến một hồi, nàng quay lại bàn băng, Tiểu Bạch đang cuộn mình ngủ, nàng mỉm cười vuốt ve nó, rồi lại lôi cuốn sách dày nhất ra, lật từng trang đọc cẩn thận.

Cứ như vậy, nàng theo lời của hai nguyên lão Y Quỷ và Y Tam. Sáng chạy 100 vòng Thuyên Tuyết Sơn, quả thật rất rất dày vò thân thể nàng, Thuyên Tuyết Sơn là một ngọn núi to, ngày đầu tiên chạy với bộ y phục nặng như mấy trăm kí đã muốn hết nửa ngày trời. Lại gánh nước, chẻ củi,... làm mọi thứ để phục vụ cuộc sống. Nước thì tận trên đỉnh núi, củi lại là trong rừng sâu nhiều thú dữ, có cả quái thú. Thừa dịp, nàng cũng có thể lấy thịt cùng rau dại về làm món ăn, may là 'kiếp trước' tài nấu ăn của nàng không phải là hạng xoàn, nên dù rau dại cũng được nàng chế biến thành siêu phẩm. Tiểu Bạch mỗi ngày đều theo nàng, đến giờ ăn là hưng phấn nhất nhất mà kêu chít chít chạy nhảy khắp nơi. Tuy ở nơi Băng Sơn lạnh giá chỉ một mình, nhưng may có Tiểu Bạch mà nàng không cảm thấy chán nản, vui buồn đều có Tiểu Bạch bầu bạn...

-----------------------------------------------------------

6 năm sau:

Ngày tháng cũng dần trôi qua, một tuần sau sẽ là sinh nhật tròn 15 tuổi của nàng. bộ y phục không hiểu sao càng ngày nàng cảm thấy nó nặng hơn trước, như là cả mấy tấn rồi. Bất ngờ nhất là Tiểu Bạch, nàng không ngờ cùng nhau trải qua ngày tháng như thế, Tiểu Bạch bây giờ là đã trở thành Đại Bạch rồi, không còn là Tiểu Bạch nữa haha! Thân hình nó to lớn muốn hơn cả một con sư tử. Bộ lông trắng xóa như tuyết, xù xù mềm mại, trên trán nó có một nhúm lông đỏ như chu sa. 3 chiếc đuôi dài to xòe ra. Mắt Tiểu Bạch màu xanh dương thật đáng yêu, mà cũng... ừm~ Sắc bén! Toàn thể vô cùng bắt mắt, chỉ có... To lớn rồi, nên răng nanh Tiểu Bạch hơi dài, có thể sẽ dọa sợ người ta, nhưng chỉ là dùng để dọa những tên nhát gan không biết chiêm ngưỡng cái đẹp thôi.

Qua 7 ngày, đã đến ngày sinh thần nàng, đều làm nàng ngạc nhiên nhất chính là sư phụ nàng cũng tới thăm, còn có cả Y Quỷ và Y Tam.

"Sư phụ!"

"Đệ tử ngoan của ta~ lâu như vậy mới gặp lại con! Lại đây để ta xem nào!"

Lôi Tụ tay đặt trên vai Lục Bỉ, xoay nàng vài vòng xem xét.

"Hảo! Đệ tử của ta thật tuấn mỹ nha, mị hoặc hơn người, e rằng xinh đẹp hơn cả mẫu thân con nhiều rồi! Haha! Nhưng mà có điều..."

Đang hưng phấn vui vẻ cười nói thì bất giác Lôi Tụ cau mài. Lục Bỉ khó hiểu:

"Sư phụ! Con có chỗ nào không tốt sao?"

"Con... Kia... chiều cao..."

Lôi Tụ ấp úng nhìn Lục Bỉ từ trên xuống dưới, rồi phải ngước lên giữ nguyên tư thế.

"Haha?! Chỉ vì chiều cao của con thôi sao? ... Sư... Sư phụ! Người đùa gì vậy?" Lục Bỉ nàng ôm bụng cười, nàng có thể hiểu giúp tâm trạng sư phụ. Người cổ đại nam tử hán nhiều nhất là chỉ cao 1m8 không sai lệch. Nhưng nàng lại cao 1m87 còn phải cao nữa a~ sư phụ lại chỉ 1m8 chưa tới, phải ngước lên nói chuyện với nàng haha! Đau bụng chết!

Lục Bỉ cố nhịn cười.

"Sư phụ, người đừng quá lo lắng, đệ tử chỉ là phát triển hơn người mà thôi~"

Lúc này Y Tam xen vào, chướng mắt trước tình sư đồ của hai người.

"Aizz... Lục Bỉ! Con thay bộ y phục kia ra đi, cũng đã đến lúc. Mau mau, thay xong còn ra ăn mừng sinh thần tròn 15 tuổi nữa chứ!"

Lục Bỉ bị Y Tam hối, đẩy vào trong. Nàng cũng bất đắc dĩ vào trong thay y phục ra.

Quả thật cởi bỏ ra rồi cảm thấy thân thể nhẹ hẳng ra, nàng có thể dùng tốc độ ánh sáng mà phân thân a. Thật tự mình ngưỡng mộ mình. Nàng thay một bộ hắc sam y phục nam trang, đường nét chỉ đỏ, có thêu một con rồng chỉ đỏ to. Giày nàng mang là một màu trắng đường nét cũng là chỉ đỏ. Tóc lấy một ít dùng dây lụa đỏ đơn giản cột lên. Với chiều cao 1m87 nhìn nàng thật khó đoán là chỉ mới tròn 15 tuổi, nàng đã hoàn toàn khác với tiểu hài tử chỉ mới 9 tuổi khi xưa, áp đảo cả nguyên lý khoa học. Bây giờ đã thành một đại mỹ nam, tuấn mỹ siêu phàm, cao lớn, mị hoặc trái tim người khác còn hơn cả hồ ly. A! Bây giờ chỉ muốn lật bàn lật ghế, song tay chỉ thẳng vào nàng hô 'Ngươi quá là biếи ŧɦái đi!'.

Lục Bỉ bước ra ngoài nhẹ nhàng như đi trên gió, cười tươi vui vẻ hướng ba người bên bàn, xíu nửa nàng đã gϊếŧ luôn ba người kia bằng chính nụ cười của mình. Y Quỷ, Y Tam và Lôi Tụ nhìn không chớp mắt. Lục Bỉ đành ho khan kéo hồn mấy người đó về.

"Khụ!"

"..."

Ba người vẫn bất động.

"Khụ, khụ!"

"..."

Im lặng bao trùm...

"Khụ!!! Mọi người ăn a!!!"

Lục Bỉ cố rắng ho khan nhắc nhở, ho muốn bay luôn cái cuốn họng ra ngoài, ba lão nhân đó mới chịu tỉnh thần lại.

"khụ... khụ, ăn a~ ăn a~ Lục Bỉ con nên ăn cái này, ngon lắm! Đúng, đúng, con cũng nên ăn món này, ngon không kém,..."x2

Ba người hoàn hồn lại thì ho khan liên tục như bệnh lao, không kém gì Lục Bỉ. Vô tình như cố tình lần lượt ba người gắp thức ăn cho nàng tràn cả chén. Nàng thật muốn vỗ bàn, đứng lên và nói 'Đồ ăn là nàng làm, nàng tự biết nó ngon a!!'

Lục Bỉ thật khóc không ra nước mắt. Cố gắng chén sạch thức ăn mà ba lão gắp cho. Sau khi xong liền như muốn chạy trốn mà vội vã từ biệt, đường ai nấy đi. Nàng phi một mạch xuống chân núi, một đi không quay đầu lại.

"Tiểu Bạch! Chúng ta tiêu dao một phen a, Kinh thành thẳng tiến!"

Nói rồi, nàng sử dụng thuật dịch dung, tạm thời thây đổi vẻ ngoài một chút, không nên quá thu hút ánh nhìn, màu mắt cũng đổi thành một màu tím nhạt. Nga~ bây giờ xuống núi không nên sử dụng võ công, trừ những tình huống khẩn cấp, nếu không sợ là lỡ tay sát sinh người vô tội. Chậc, chậc...

____________________________________

Tiểu Bạch: Chủ nhân! Gọi ta là Đại Bạch!

Tô Lục Bỉ: Ừm... Tiểu Bạch!

Tiểu Bạch: Không đúng, bây giờ ta đã lớn! Phải gọi là Đại Bạch!

Tô Lục Bỉ: Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch: Đại Bạch.

Tô Lục Bỉ: Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch: Đại Bạch! ...

Chủ nhân, ngài thật nhây...

Tô Lục Bỉ: Cắt phần ăn 3 ngày! Không vừa ý liền tăng thêm 5 ngày!

Tiểu Bạch [thút thít] : Oa... oa... quá đáng a! Thức ăn của ta~ Không chơi với ngài nữa!

Tô Lục Bỉ: ...

Tô Lục Bỉ: Tiểu Ái khốn kiếp! Khi nào mới có thể cho ta gặp An An! Còn không mau lên, nếu không ta sẽ gϊếŧ cả nhà ngươi A... a... a!!!

Tiểu Ái: "..."

________________________________________________________________________

>Hoắc Thần Long: Rồng. Thân màu đen, ánh mắt bạch kim, bụng dưới đỏ rực như máu.

>Dạ Hoàng: Phượng Hoàng. Lông vũ một màu trắng toả sáng ánh cầu vòng vô cùng rực rỡ, toàn thân luôn phát sáng diệu ảo, đôi mắt bạch kim!

>Tiểu Bạch: [Hình ảnh mang tính chất minh họa, nguồn từ chị gu gồ!] Trên trán có nhúm lông như vết chu sa, viền mắt yêu mị màu đỏ nhạt. [BHTT] - Sư Tôn Tuỳ Hứng - Đông Vương Dịch Phù - Chương 18: Dạ Hoàng

#Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, thi xong liền đăng chương mới! [Chúc những ai sắp thi hay đang thi, sẽ hoàn thành tốt, đỗ đạt thành danh,...]:))))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK