• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắc Từ đi khắp nơi, tìm một vòng vẫn không thấy. Lòng nàng càng ngày càng bất an lo lắng hơn. Bạch Tích... nàng ấy không nên xảy ra bất cứ chuyện gì. Nàng bất chợt đi đến con suối nàng thường lui tới câu cá. Nàng nghe được ngoài âm thanh suối chảy còn có tạp âm khác, bước chân nàng liền gia tốc đi đến.

"Ách!?"

Đột nhiên Hắc Từ dừng bước, 180 độ xoay người hướng ngược lại đi nhanh.

"Đứng lại!"

Nàng âm thầm nuốt một ngụm nước bọt mặc niệm trong hai giây. Cái gì lo lắng, cái gì tức giận chứ! Chỉ hao tâm tổn trí làm những chuyện không đáng! Nàng tại sao lại trở thành một người khó hiểu đến bản thân không ngờ khi ở cạnh Bạch Tích đây. Nàng dừng chân bất động nói: "Ta không biết ngươi đang tắm..."

Bạch Tích thản nhiên bước chân xuống suối. Thương thế nàng hoàn toàn khác biệt với hôm qua. Chúng đã toàn bộ khép lại, nhưng vẫn còn thấy vết sẹo lớn bé khắp người. Nàng lên tiếng: "Ngươi cũng nên xuống tắm đi, đoán không lầm ngươi đã hai ngày chưa tắm." Nàng vẻ mặt ghét bỏ nhìn tấm lưng nghiêm túc của Hắc Từ đang đứng không xa.

Khụ, Hắc Từ mém nghẹn nước miếng mà chết. Quả thật vì lo thương tích cho nàng ấy mà hai ngày nay nàng không hề đụng đến một ngụm cháo hay nói gì đến là tắm rửa, tâm trí đâu còn lo mấy chuyện đó? Nhưng cái quan trọng trước mắt là... Nàng ấy muốn kêu nàng xuống tắm chung sao?

"Sặc... Ta, ta không có y phục để thay." Hắc Từ thốt ra một câu như vậy.

"Không có y phục thay liền không tắm?"

"Ân!"

"Vậy ngươi tốt nhất cách xa ta một chút, ta không chịu được mùi khó ngửi."

"Ngươi..." Hắc Từ câm nín, ý đã rõ ràng. Người nàng đã bốc mùi, đến Bạch Tích cũng không muốn đến gần. Nói đi nói lại vẫn là nàng, nên, tắm!!!

Trên người nàng ngoại trừ mùi thảo dược quả thật có chút mùi không nên có. Hai ngày không tắm đã biết giới hạn cỡ nào. Hắc Từ thả lỏng tâm tình, khi trị thương giúp Bạch Tích nhìn cũng đã nhìn hết rồi còn phải ngại ngùng gì sao? Nàng thản nhiên quay người lại...

"Ai cho phép ngươi quay lại! Ta kêu ngươi đứng lại không có kêu ngươi được phép quay lại!" Bạch Tích lạnh giọng nói. Làm Hắc Từ một phen giật mình quay mặt trở về. Nàng còn chưa kịp nhìn gì a~

Đột nhiên phía sau lưng lại truyền đến âm thanh của Bạch Tích: "Khi nào ta tắm xong ngươi mới được phép quay lại, ngươi tốt nhất hiểu lời ta nói, đừng trách sao ta không nể tình là ân nhân cứu mạng mà gϊếŧ chết ngươi."

Hắc Từ lạnh người từ sống lưng đến gáy, gật nhẹ đầu thỏa hiệp điều kiện. Bạch Tích cũng không hiểu nàng là làm sao, đều cùng là nữ tử, ai cũng đã nhìn qua thân thể nhau rồi nhưng chỉ là hoàn cảnh bất đắc dĩ. Riêng việc danh chính ngôn thuận như tắm chung nàng lại hoàn toàn bài xích đề phòng Hắc Từ. Cảm giác thật khó hiểu...

Chờ một lúc lâu sau, nàng lại nghe thấy tạp âm khác của dòng suối, là Bạch Tích đã tắm xong đang mặc y phục vào. Hành động nàng rất nhanh, Hắc Từ cảm nhận được có người đi đến bên. Bạch Tích lướt qua nàng cách khoảng hai bước liền dừng lại, nhìn xuống nói: "Y phục ngươi may rất tốt. Ngươi mau tắm đi."

Nói xong Bạch Tích lạnh lùng trở về bỏ lại Hắc Từ phía sau. Hắc Từ chờ đến lâu nên chuyển sang ngồi đợi, nghe tạp âm của suối mà Bạch Tích tạo nên lòng nàng thật có chút ngứa ngáy khó chịu, tuyệt đối không được suy diễn hình ảnh không đúng đắn. Nàng như Tiểu tăng không ngừng niệm một câu 'A di đà phật' . Bạch Tích đã tắm xong nàng mới thở phào một cách thật nhẹ nhỏm, từ dưới thấp ngước nhìn lên con ngươi Bạch Tích. Xanh lục như ngấn nước, tóc có vài sợi ướt do chạm suối. Khi ngước nhìn lên, Bạch Tích như một mỹ nhân cao ngạo lạnh lùng, khí thế ngút trời thực uy nghiêm như đang nhìn xuống một tên quan lại thấp hèn. Do nước suối lạnh hay vì nàng mơ hồ thấy được hai bên má Bạch Tích có chút hồng hào khi thốt ra lời kia. Tuy không phải là một lời cảm tạ dành cho nàng nhưng là một lời khen dành cho nàng. Nhìn Bạch Tích nàng cũng biết được nàng ấy là chưa từng mở miệng khen người, lời khen ấy có chút vụng về mà lại đáng yêu.

Bóng người dần khuất, Hắc Từ đứng dậy phủi phủi y phục dính đất. Nàng xoay lưng lại, là dòng suối trong trẻo vừa gội rửa thân thể của một đại mỹ nhân sắc đẹp thiên thu, lòng người rung động. Nàng đi đến bên bờ giải khai y phục, nhẹ bước chân vào dòng nước chảy chậm rải không ngừng nghỉ kia. Đã hai ngày rồi không tắm, bây giờ thân thể động nước cảm thấy thật thoải mái. Như bao suy tư phiền não điều được tẩy rửa. Thật mát a~ Đã hai ngày rồi, hai ngày chưa tắm! Nàng cũng đói bụng sắp ngất...

"Tâm đã động... Một nửa là ma, một nửa là tiên ?..."

Nhắc đến ăn Hắc Từ liền chịu không nổi nhanh tẩy rửa thân thể, khi tìm Bạch Tích nàng phát hiện được rất nhiều gà rừng và heo rừng, còn kia chắc là nai đi. Còn những câu nói mơ hồ kia, nàng đều không hứng thú nghĩ đến.

Lúc nàng trở về hang động thì thấy Bạch Tích đang vận khí nên tránh làm phiền nàng. Đặt vài con gà và ít rau dại, thảo dược xuống nàng lại quay lưng đi. Lần thứ hai nàng mang đến một con heo rừng, phía lưng còn vác theo bó củi to. Lần thứ ba nàng mang đến một con nai, trán nàng thấm ướt toàn mồ hôi. Nàng đặt xuống nhìn tất cả một lượt. Phần Bạch Tích, của Tiểu Lang và của nàng. Với một người nhịn đói hai ngày ăn không phải là ít, sức ăn bình thường của nàng cùng nam tử ở đây không quá chênh lệch. Hắc Từ bắt tay vào việc làm một bửa đại tiệc lớn mừng ngày Bạch Tích bình phục.

"...Bạch Tích, Hắc Từ nàng ấy tài nghệ trù bếp quả thật rất giỏi. Nhưng... Nàng ấy thật là nữ tử a? Vác cả con heo rừng và bó củi to như vậy, đoạn đường đi cũng không tính là xa, đi đến hai lần đi ba lần về." Tiểu Lang cảm thán nói.

Bạch Tích đang vận khí thì từ từ mở mắt ra nhìn Tiểu Lang. Nàng không nói gì, quay sang nhìn ra phía ngoài cửa hang...

Hắc Từ đã xong phần làm sạch cho tất cả, hiện tại chỉ cần cắt xẻ cho vừa ăn...

"Ngươi tay nghề không tệ, ngươi biết công phu?"

Bạch Tích đến gần từ lúc nào, nàng chậm rải nói. Hắc Từ đã biết trước, nhưng động tác trên tay của nàng vẫn không thay đổi.

"Ta chỉ biết ít công phu, nói ra không đáng."

Nhìn động tác của Hắc Từ nàng có chút khen ngợi, một miếng thịt to, nàng ấy dùng kim châm của chính mình rất nhanh, miếng thịt hoàn toàn tách khỏi xương thành từng mảnh nhỏ đều nhau. Nhìn nàng ấy bận rộn, Bạch Tích như có thú vui tao nhã ngồi một bên xem vui. Hắc Từ bất đắc dĩ trong lòng, nàng lấy ra trong người những lá thảo dược khô, cho vào nước không quá nóng, lượng nước vừa đủ. Không biết từ khi nào nàng làm điểm tâm và vài món bánh kẹo đều mang ra, còn có ít trái cây nàng nhanh làm sẵn đẹp mắt cũng để ra. Trà ủ ấm một chút, nàng mang đến đặt trên bàn đá bên cạnh Bạch Tích cùng chiếc cốc nhỏ. Điểm tâm và những thứ khác nàng cũng đặt lên.

Nàng thản nhiên nói:

"Trà này tốt cho thương thế ngươi, vết tích trên người cũng sẽ dần giảm bớt. Những thứ kia ta làm cho ngươi."

Bạch Tích nhìn hành động lạ của Hắc Từ mà mình đầy đề phòng. Lại nhìn đến nàng ấy đem đến cho mình một ấm trà và cả những món điểm tâm kẹo ngọt lạ mắt, còn có trái cây được cắt gọt tinh xảo. Nàng khó hiểu nhìn biểu cảm của Hắc Từ suy xét, nhưng không thu lại được gì, người này...

Hắc Từ quay lại với công việc trù bếp của mình. Bạch Tích nếm thử trà, có chút chát nhưng sau đó là dịu ngọt, xuống cổ họng lại là thanh mát. Nàng chưa từng nếm thử qua loại trà nào lại ngon như vậy, Bạch Tích chậm rải thưởng trà. Phong phạm rất nhã nhặn, thục nữ nhẹ nhàng, không tra được khuyết điểm. Tiểu Lang cũng theo ra, nhìn Bạch Tích tâm tình tốt thưởng trà thì đi đến.

"Trà sao? Thơm quá, ta cũng muốn! Ô, còn có điểm tâm, kẹo ngọt cả trái cây!" Tiểu Lang mắt tỏa sáng nhìn đến nước miếng còn thiếu muốn chảy xuống.

Bạch Tích trong người xuất ra một vật rất bé nhỏ, cho nước trà vào và đưa đến. Tiểu Lang mừng rỡ cầm đến nhấm nháp trà. Đây là cái ly nhỏ Bạch Tích làm riêng cho Tiểu Lang, nàng mỗi khi cầm đến sợ vạn nhất làm hỏng nó Tiểu Lang sẽ lại kêu gào khóc không thành lời, đưa đến ánh mắt ngàn sao lấp lánh ngấn nước chíu vào nàng, lúc ấy nàng cứ có cảm giác như tất cả mọi sai lầm trong thiên hạ đều do nàng gây ra, thật đau đầu.

Tiểu Lang uống một ngụm trà, hảo hài lòng. Nhưng vẫn không quên trách cứ Bạch Tích: "Ngươi a, có đồ ngon không kêu ta. Một mình hưởng thụ!"

Bạch Tích liếc mắt nói: "Không phải ngươi ngủ sao? Sao ta dám làm phiền Tiểu Lang ngươi đây hẹn hò cùng Chu Cong?"

Tiểu Lang đảo mắt, nhấp ngụm trà như không nghe thấy lánh sang chuyện khác:

"Hôm nay đã là ngày thứ ba, ngươi không định tìm cách thoát khỏi đây sao?"

Bạch Tích không để ý Tiểu Lang muốn tránh chuyện, nàng đang ngước nhìn phía xa của khu rừng Thuyền Tinh, ánh mắt bất chợt đặt trên người Hắc Từ. Nàng nhấp một ngụm trà không mặn không nhạt nói: "Đến lúc đó tự sẽ có cách."

Hắc Từ phía xa sau lưng cảm thấy được một đạo ánh mắt chíu vào người mình, lạnh như vậy, không đoán cũng biết là ai.

Tiểu Lang khó hiểu nhìn đến Bạch Tích, rồi lại nhìn vào ly trà nhỏ của mình. Đã uống hết rồi, nàng hướng ánh mắt lấp lánh nhìn Bạch Tích. A, ta muốn trà! Thêm trà, thêm trà cho ta đi! Còn nữa, nếu ngươi không thích ăn chỗ điểm tâm kia thì ta không ngại ăn giúp ngươi đâu!

Bạch Tích tay xoa mị tâm, nàng lại cho trà vào ly nhỏ Tiểu Lang. Gió mát nhẹ thổi qua, làm tóc nàng chuyển động theo, có một cánh hoa đỏ nhẹ rơi xuống cốc trà, làm một mảnh yên tĩnh bỗng gợn sóng. Nàng nhìn cốc trà trong tay. Cánh hoa đỏ thắm, có mùi thơm nhẹ, một loài hoa không tên. Nàng đặt chiếc cốc xuống. Thử vận công một chút, đang lúc nàng muốn xuất chưởng bỗng tay bị ai đó nắm lấy ngăn nàng lại. Giọng nói có chút lạnh lùng: "Nếu ngươi không muốn chết thì thu lại!"

Bạch Tích nhìn đến Hắc Từ đang tức giận nắm lấy cổ tay nàng. Để xem ai lợi hại hơn, tay nàng vẫn chuyển động chưởng về phía trước... Nội công đâu? Nàng ánh mắt không tin nhìn Hắc Từ: "Nội công của ta đâu?"

Chỉ thấy Hắc Từ im lặng không trả lời. Đột nhiên tay kia của Hắc Từ làm một động tác rất nhanh mà cũng rất rõ ràng, rút kim châm sau gáy của Bạch Tích ra. Hắc Từ không nhanh không chậm nói: "Ta chỉ vừa phong tỏa nội công của ngươi thôi. Ngươi không được làm loạn, với một chưởng khi nảy xuất ra ngươi đã có thể mất mạng."

Lòng Bạch Tích như nhẹ đi, nàng cứ nghĩ do thương thế quá nặng sẽ mất toàn bộ công lực. Không ngờ tên đầu sỏ là vị thần y tài giỏi này đây.

Nàng giọng lạnh băng: "Bỏ tay ra!"

Hắc Từ bỏ tay khỏi cổ tay Bạch Tích, nhìn nàng ấy một bên tức giận không muốn nói chuyện với nàng. Chậc, chậc, nàng bất đắc dĩ lắc đầu. Hắc Từ trở về nơi trù bếp riêng của mình.

Khi quay lại tay nàng cầm theo hai dĩa thịt heo rừng và thịt nai, vẫn còn nóng hổi khói bốc nghi ngút, hương thơm ngào ngạt lan tràn xung quanh. Đặt lên bàn đá trước mặt Bạch Tích, nàng lần lượt đem từng món thịt rau, chiên xào, đặc biệt có canh hầm xương của nai và heo rừng, gà nàng nướng đất cùng với vài con hấp thảo dược, kiểu như gà tiềm thuốc bắc. Tất cả đều dọn tới trước mặt Bạch Tích, làm đánh vào vị giác của nàng, bụng không khỏi kêu lên một tiếng nhỏ như muỗi. Nàng ngượng ngùng lấy tay chạm nhẹ bụng không để nó phát ra âm thanh mất hình tượng kia. Hắc Từ cười nhẹ đưa tới chén đũa cho Bạch Tích, nàng đã làm phần riêng cho Tiểu Lang để phía bên kia rồi, xa nàng một chút vẫn hơn. Tiểu Lang không được ăn chung, thật ủy khuất Tiểu Lang. TvT

"Ngươi mau ăn đi, cũng không còn sớm. Một chút e là ngươi lại phải chịu khổ nữa rồi."

Nàng nói một câu không đầu không đuôi như vậy, nói đến trị khỏi thương tích, nàng đoán ra cho dù có đang tức giận cách mấy Bạch Tích cũng phải động đũa một chút. Muốn thoát khỏi đây sớm thì thương tích mau bình phục là cách tốt nhất, rời khỏi đây chỉ là chuyện sớm muộn. Cũng là thức ăn nàng nấu ngon như vậy, không ăn là uổng phí cả một đời người nha!

Hắc Từ rất đói, hảo đói nên động đũa trước. Nhưng cũng không được nháo trước mặt Bạch Tích, không nhanh không chậm nàng gắp đồ ăn.

Bạch Tích nhìn một bàn đại tiệc trước mặt, màu sắc, hình thức trình bày, mùi vị, tất cả như đưa nàng vào thế giới mới. Nào có người nấu ăn tài giỏi như vậy, người trước mặt nàng ruốt cuộc thân phận là gì. Ánh mắt Bạch Tích toàn lực đề phòng Hắc Từ, nhìn đến Tiểu Lang ăn đến miếng thịt to, rất nhanh biến mất vào miệng nàng. Nàng hít một ngụm khí lạnh, tức giận cũng phải ăn.

Món ăn Hắc Từ làm dù rất ngon nhưng Bạch Tích lại không thể ăn nhiều. Hắc Từ nhìn đến miếng thịt trong chén Bạch Tích vẫn còn hơn một nửa, dĩa rau bên cạnh thì hết hơn phân nửa. Người này sao lại ăn ít như vậy, sợ béo sao? Không nha, đồ nàng làm tuyệt đối ăn không béo.

Hắc Từ gắp một miếng thịt bỏ vào chén Bạch Tích nhíu mài nói: "Sao ngươi lại ăn ít như vậy? Chỉ toàn ăn rau, đồ ta làm ăn không béo ngươi không cần phải kiên nể."

Nói rồi nàng lại nhã nhặn ăn phần của mình.

Bạch Tích lần đầu tiên nghe còn có người nói ăn thịt không béo. Càng ngày nàng càng nghi ngờ Hắc Từ, nhưng lại có phần tin tưởng nảy sinh mà Bạch Tích không hề hay biết. Nhìn Hắc Từ tuy ăn chậm rải nhưng thức ăn xung quanh muốn giảm hết phân nửa, Bạch Tích biết Hắc Từ vì nàng đã hai ngày không ăn không uống. Vì vậy coi như không phụ lòng tốt của Hắc Từ ăn lấy miếng thịt nàng gắp tới.

Ăn một lúc đến trên bàn đá, các món ăn đều được chén sạch sẽ một cách không nhanh không chậm, tất nhiên hơn phân nữa là Hắc Từ xử lý, kế đó là Tiểu chuột bạch nhỏ người nhưng dạ dày như không đáy kia. Dọn dẹp mọi thứ, nàng lại làm một ấm trà nhỏ đặt lên bàn, cùng Bạch Tích thưởng trà một chút. Nhìn đến Bạch Tích, nàng ấy đang vận khí. Ánh nắng nhẹ chíu vào gương mặt xinh đẹp như tiếp thêm khí sắc tiên tử làn thu thủy nét xuân sơn kia. Thần sắc Bạch Tích đã tốt lên hẳng, da trắng môi đỏ, mắt phượng mày ngài tuyệt sắc giai nhân. Hắc Từ ngắm đến thất thần, cuối cùng vì một tiếng nói mà trở về.

"Nhìn đủ?"

Bạch Tích chậm rải chớp mở con ngươi, nhìn đến Hắc Từ đầy lạnh nhạt.

"Khụ, quả thật mỹ nhân lạnh lùng."

Hắc Từ ho khan thu lại tầm nhìn, cầm lấy cốc trà.

Bạch Tích mặt không biểu tình nói: "Gọi ta là tỷ tỷ."

"Sặc! Khụ, khụ,... Ngươi... Tại sao ngươi lại có yêu cầu này?" Hắc Từ xém chút sặc trà mà chết, sao Bạch Tích đột nhiên muốn nàng gọi là tỷ tỷ chứ?

"Không biết phân biệt cao thấp." Bạch Tích quăng một câu chậm rải như vậy cho nàng rồi vun tay áo rời khỏi đi vào trong hang động.

Hắc Từ bất động nhìn bóng lưng Bạch Tích rời khỏi. Quả thật trước giờ nàng không hề có ý nghĩ sẽ gọi Bạch Tích một tiếng tỷ tỷ. Nàng không muốn gọi hay là không thích gọi? Nàng cũng không hiểu bản thân mình là bị cái gì, Bạch Tích là ngoại lệ chăng?

Hắc Từ nhíu mày không nhanh không chậm cũng theo vào, có lẻ nên chiều ý nàng ấy một lần. Lòng ta thật khó chịu...

Tỷ tỷ... Tỷ tỷ sao? Cứ thấy ngượng miệng như thế nào, Bạch tỷ tỷ... Hắc Từ thật muốn ngàn tát vạn tát vào miệng mình, chỉ cần gọi một tiếng tỷ tỷ là được rồi ngươi không cần nhiều lời như vậy đâu.

_______________________________

Hắc Từ: Tỷ tỷ~, Bạch tỷ tỷ~

Bạch Tích: Ngươi vừa gọi gì?

Hắc Từ: Tỷ tỷ?

Bạch Tích: Đây không phải chính chuyện, ngươi đúng đắn một chút đi!

Hắc Từ: ...Ách!? Tiểu bảo bối, ta không đúng. Sau này sẽ không gọi nàng là tỷ tỷ nữa!

Bạch Tích: Còn có sau này?

Hắc Từ: Không không, không có sao này. *lẩm bẩm* (nhưng gõ ràng khi đó là chính nàng bảo ta phải gọi nàng một tiếng tỷ tỷ a~)

Bạch Tích: Không được nháo, ngươi thật muốn gọi ta tỷ tỷ?

Hắc Từ: Sặc!... Nàng nghe thấy sao!?

Bạch Tích: *lườm*

Hắc Từ: ... *ực*

#😅Khổ cho Hắc Từ, Bạch Tích sắp được tiến lên một bậc, được gọi là tầm cao mới. "Tỷ tỷ a~"

*Làm cách nào... Làm sao... Ý tưởng ngày một mất dần...😖 haizz~...😥

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK