• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sơn Trung Khách nhìn rất lợi hại, nhỡ đâu có thể nghe được thì sao...

Trần Đường an ủi bản thân như vậy.

Sau một lúc lâu, không có bất cứ đáp lại nào, chỉ có tiếng gió gào thét.

Trần Đường hít sâu một hơi, lại lần nữa hô: “Tuyết Đoàn Nhi, Tuyết Đoàn Nhi, ta đã trở về!”

Vẫn như cũ không có đáp lại.

Nhắm chừng Tuyết Đoàn Nhi đang rúc vào trên bụng Sơn Quân bú sữa.

“Sơn Quân tiền bối, Sơn Quân đại lão, đại Sơn Quân...”

Trần Đường lại thay đổi mục tiêu, lớn tiếng hô.

Sơn Quân chính là dị thú thế gian hiếm thấy, nên thính lực phi phàm mới đúng.

Đợi hồi lâu, vẫn không có đáp lại.

Trần Đường vẻ mặt đau khổ, nhìn núi tuyết trống trải bốn phía, cảm giác mình giống kẻ ngốc.

“Đại Tuyết Cầu Tử! Đại Tuyết Cầu Tử!”

Trần Đường có chút nôn nóng rồi, lại hô to vài câu.

Lúc trước ở trên núi tuyết, hắn đặt tên cho hổ con là Tuyết Đoàn Nhi, còn đặt cái tên cho bạch hổ, gọi là Đại Tuyết Cầu Tử.

Nhỏ gọi là Tuyết Đoàn Nhi, lớn tự nhiên gọi là Đại Tuyết Cầu Tử, nghe tựa như người một nhà tương thân tương ái.

Kết quả hắn bị Sơn Quân một chưởng ấn vào đống tuyết, sau đó cũng không dám nhắc nữa.

Hôm nay lâm vào khốn cảnh, hắn cũng không quản được quá nhiều.

Đột nhiên!

Trần Đường cảm giác trên đỉnh đầu truyền đến một tia động tĩnh lạ.

Hắn theo bản năng ngẩng đầu, chỉ thấy một bàn tay thịt thật lớn từ trên trời giáng xuống.

Ngay sau đó, hắn lại bị ấn vào trong đống tuyết.

Bàn tay thịt đó rơi xuống nhìn như khủng bố, thật ra không dùng sức gì cả, chỉ là đẩy nhẹ một cái.

“Ha ha!”

Trần Đường ăn ngụm tuyết, ngược lại trong lòng mừng rỡ, tung người nhảy lên, quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy một vật to lớn đang đứng phía sau, toàn thân trắng như tuyết, uy phong lẫm liệt, chính là Sơn Quân bạch hổ!

“Đại Tuyết Cầu Tử, ta biết mà, ngươi khẳng định sẽ đến đón ta.”

Trần Đường nhếch miệng cười to.

Lỗ mũi thô to của Sơn Quân phun ra hai luồng khí nóng, hướng về Trần Đường gầm nhẹ một tiếng, tựa như có chút bất mãn.

“Biết, không gọi ngươi Đại Tuyết Cầu Tử nữa.”

Trần Đường nhìn hiểu ý tứ Sơn Quân, ôm cái đùi của lông xù Sơn Quân một cái, bày tỏ an ủi.

Ngay lúc này, trên lưng Sơn Quân bạch hổ lăn xuống một khối ‘tuyết’ lớn, lao về phía Trần Đường.

Tuyết Đoàn Nhi cũng đến rồi!

Mới vài ngày không gặp, Tuyết Đoàn Nhi lại lớn lên không ít.

Trần Đường vừa ôm Tuyết Đoàn Nhi, vừa xoa vừa hôn, đồng thời cười hỏi: “Các ngươi sớm đã tới rồi, đúng không?”

Trần Đường hiểu ra, vì sao mình dọc đường đi, ngay cả bóng dáng dã thú cũng không thấy được.

Nếu là Sơn Quân âm thầm hộ tống hắn, nào còn có mãnh thú gì dám tới gần người.

Sơn Quân không biết nói, nhưng sự trân trọng đối với hắn, Trần Đường lại cảm thụ rõ ràng, không khỏi sinh ra cảm động.

Đuôi cọp của Sơn Quân đảo qua, cuốn Trần Đường cùng Tuyết Đoàn Nhi lên, ném tới trên lưng, sau đó cõng bọn họ hướng về phía trước lao đi vun vút.

Sau một lúc lâu, tới trước một chỗ khe núi tuyết, buông Trần Đường cùng Tuyết Đoàn Nhi xuống, ra hiệu bọn họ vào khe núi.

“Đây là đâu?”

Trần Đường nhìn xung quanh, có chút nghi hoặc.

Hắn biết, Sơn Quân dẫn bọn họ tới đây tất có dụng ý, liền cùng Tuyết Đoàn Nhi đi vào khe núi.

Sơn Quân nhìn theo bọn họ khe núi, mới xoay người rời khỏi.

Khe núi tuyết này cũng không lớn, nhưng bốn phía núi tuyết vờn quanh, ngọn núi dốc đứng, chỉ có một chỗ cửa vào.

Trần Đường uống ngụm rượu nóng, làm ấm người, không chịu được Tuyết Đoàn Nhi dây dưa, đành phải chơi đùa với nó.

Một người một thú ở trong đất tuyết lăn lộn, chơi quên cả trời đất, vô cùng vui vẻ.

Sau một lúc nữa, ngoài thung lũng đột nhiên truyền đến một đợt kêu gào thê lương, như sói tru. Trong lòng Trần Đường cả kinh, vội vàng xoay người ngồi dậy, giương cung cài tên, hướng về cửa vào khe núi nhìn lại.

Chỉ thấy một con sói xám thật lớn có chút chật vật kích động xông vào khe núi.

Con sói xám này hình thể có thể so với một con hổ trưởng thành, tứ chi cường tráng, cổ mọc ra một vòng lông sói thuần màu trắng, nhìn qua uy phong lẫm liệt!

Xem hình thể hẳn là một con lang vương (sói đầu đàn)!

Trần Đường không chút nghĩ ngợi, kéo căng dây cung, tên như sao băng!

Vù!

Một đạo hào quang âm u xé rách không gian.

Trần Đường theo Trần Đại An học tập tiễn thuật nhiều năm, công phu cơ bản vững chắc, xạ thuật chuẩn xác, một mũi tên này lao thẳng đến ót lang vương!

Lang vương cực kỳ linh hoạt, thân hình chợt lóe, liền thoải mái tránh đi một mũi tên này của Trần Đường.

Lúc này, lối vào khe núi, Sơn Quân lại lần nữa hiện thân.

Một mũi tên này bị lang vương tránh đi, vừa vặn hướng về phía Sơn Quân bắn tới.

“Cẩn thận!”

Trần Đường vội vàng lên tiếng nhắc nhở.

Sơn Quân trông thấy mũi tên bắn tới, không né không tránh, chỉ là hơi nghiêng mặt.

Xẹt!

Một mũi tên này đâm lên má Trung Sơn Quân, sau đó nhanh chóng rơi trên mặt đất, ngay cả sợi lông cũng chưa thương tổn.

Sơn Quân ngồi ở tại chỗ, liếc Trần Đường một cái, sau đó như không có việc gì ngửa đầu nhìn trời.

Trần Đường: “...”

Hình như bị coi thường rồi.

Nhịn.

Trần Đường giương cung cài tên lần nữa, nhắm con lang vương kia.

Ít nhất lang vương sợ hãi cung tên của hắn, còn muốn tránh né một phen!

Vù!

Gió mạnh đập vào mặt.

Không đợi Trần Đường phản ứng lại, Sơn Quân đã tới phụ cận, đuôi cọp cuốn một cái, liền thoải mái đoạt lấy cung tên trong tay Trần Đường, ném xuống đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK