Trần Đường bất đắc dĩ cười cười, nói: “Bởi vì ta nợ người ta tiền, nàng ấy sợ ta chạy!”
“Không đúng.”
Thanh Mộc lắc đầu nói: “Nếu là đòi nợ, sai gia nô người hầu tới nhà là được, cần gì mỗi lần đều tự mình tới đây.”
“Hơn nữa, nàng lúc thăm dò ngươi, rõ ràng càng lo lắng an nguy của ngươi. Còn từng hướng chúng ta hỏi, ngươi đi ngọn núi nào săn thú.”
Trần Đường nói: “Đây là tất nhiên, ta chết, ba mươi lượng bạc sẽ không trở lại.”
“Không phải đâu.”
Thanh Mộc nói: “Vị Mai gia tiểu thư kia tới nhà chưa bao giờ đề cập việc trả tiền, không tin ngươi hỏi sư phụ.”
Ông lão béo gật gật đầu.
Thanh Mộc nói: “Đệ đệ, cô nương tốt như vậy, ngươi cũng không nên cô phụ người ta.”
Cái này là thế nào vậy?
Trần Đường biết Thanh Mộc đang đùa hắn, liền không tiếp chuyện.
Ngày mai vừa lúc muốn đi Mai Hoa võ quán, trả ba mươi lượng bạc kia, nếu gặp được Mai Ánh Tuyết, vừa hỏi liền biết.
“Như thế nào, hai vị còn tính ở đây bao lâu?”
Trần Đường nhìn về phía ông lão béo cùng Thanh Mộc, đi thẳng vào vấn đề hỏi.
“Ài, không chịu già không được nha, tuổi lớn rồi, không thức đêm được.”
Ông lão béo thở dài, làm bộ như chưa nghe thấy, quay đầu vào buồng trong.
Thanh Mộc chớp chớp mắt, nói: “Đệ đệ, buổi tối mộng đẹp, tỷ tỷ đi ngủ trước.”
Nói xong, cũng xoay thân vào phòng, để lại cho hắn một cái bóng lưng yểu điệu.
Trần Đường trái lại không bận tâm.
Ở tạm nơi này một đêm là được, ngày mai trả tiền xong, liền lên núi tuyết.
…
Vào đêm.
Trần Đường nằm ở cạnh bếp, quấn áo bông chăn dày, ngủ say.
Cũng không biết trải qua bao lâu, hắn gặp ác mộng.
“Như thế nào, ngươi muốn cứu nàng?”
Một nam tử áo trắng hơi nghiêng người, liếc nhìn qua, đùa cợt nhìn Trần Đường, cười hỏi.
Trần Đường nói: “Mong các hạ giơ cao đánh khẽ.”
“Các ngươi quen biết? Nàng là người tình của ngươi?”
“Không quen.”
“Vậy là xen vào việc của người khác rồi.”
“Nếu ban ngày ban mặt, bắt ép dân nữ coi như là việc của người khác, Trần Đường ta chính là xen vào việc của người khác!”
“Chỉ bằng ngươi?”
Nam tử áo trắng cười khẩy một tiếng, nói: “Muốn cứu nàng cũng được, tiếp được ta mười đao, ta liền thả người.”
“Được!”
...
“Mười đao, đã mười đao rồi!” Tiếng khóc lóc của cô gái giống như quanh quẩn bên tai Trần Đường.
“Mười chín đao, ngươi mau dừng tay!”
“Hai mươi lăm đao, ngươi nói chuyện có tính không!”
“Ba mươi hai đao!”
Trần Đường ngã trong vũng máu.
“Người đâu, các ngươi hỗ trợ, cứu hắn, ta van xin các ngươi...”
Cô gái kia còn đang khóc, nghe qua có chút ồn ào.
Trần Đường miễn cưỡng mở đôi mắt, trong tầm mắt mờ mịt, mơ hồ nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ khóc như hoa lê dưới mưa, nhếch nhác.
“Bọn họ... Thả ngươi... Đi rồi?”
Trần Đường thanh âm đứt quãng, nói mỗi một chữ, miệng đều có máu tươi chảy ra.
“Ừm ừm.”
Cô bé nức nở gật gật đầu.
“Vậy thì tốt.”
Trần Đường hơi thở mong manh, mí mắt càng thêm nặng nề.
“Ngươi, ngươi đừng chết mà.”
“Không chết được.”
“Đại ca ca, ngươi tên gì?”
“Ta tên Trần Đường, là đao khách.”
Trời còn chưa sáng, lửa bếp nhà chính dần tắt, chỉ còn lại có một ít than cháy đỏ bừng, lóe lên ánh lửa.
Trần Đường đột nhiên từ trong ác mộng bừng tỉnh, ngồi dậy.
Trong bất giác, đã toát mồ hôi lạnh.
Cảnh tượng vừa rồi, đám người chung quanh, ngay cả khuôn mặt, tiếng cười trêu tức của nam tử áo trắng kia, đều thoáng như hôm qua, vừa xảy ra.
Nói chuẩn xác, đây không phải mơ.
Chủ nhân trước đây của thân thể chính là bởi vậy mà chết.
Hôm nay, đoạn ký ức này đứt quãng một lần nữa xuất hiện, nam tử áo trắng kia cũng luôn như âm hồn không tan.
Trằn trọc, thật sự không ngủ được, Trần Đường dứt khoát dậy, tới trong sân, bắt đầu đánh Phục Hổ Quyền.
“Ồ?”
Trong phòng ngủ, không biết khi nào, ông lão béo tới phía trước cửa sổ, xuyên qua khe hở nhìn Trần Đường đang luyện quyền trong sân, mặt lộ vẻ kinh nghi.
“Làm sao vậy, sư phụ?”
Thanh Mộc nhỏ giọng hỏi.
Ông lão béo thấp giọng nói: “Gần một tháng không gặp, tiểu tử này thế mà tu luyện ra Đồng Bì, xem lực đạo hắn ra quyền, chỉ sợ đã cửu phẩm thượng!”
“Tu luyện nhanh như vậy?”
Trong lòng Thanh Mộc kinh ngạc.
Một tháng trước, Trần Đường khi rời khỏi nơi này, còn chưa nhập phẩm.
Hơn nữa nàng biết rõ, muốn tu luyện ra Đồng Bì, có bao nhiêu khó khăn.
Lúc trước, sư phụ ở trên Thiên Sơn thu thập vô số linh thảo tiên dược, nàng lại khổ tu suốt một năm, mới tu luyện ra Đồng Bì, chịu hết đau khổ.
“Cái này còn không phải điều khiến ta bất ngờ nhất.”
Ông lão béo trầm giọng nói: “Kẻ này một tháng trước, Phục Hổ Quyền đã tu luyện đến cấp bậc ‘Thông kỳ biến (hiểu biến hóa của nó)’. Hôm nay, vậy mà lại tiến một bước, đạt tới cảnh giới ‘ đắc kỳ thần (Đạt được thần vận của nó)’!”
Thanh Mộc hơi há hốc mồm, tâm thần chấn động.
Sư phụ từng đề cập với nàng, võ học thiên hạ, tổng cộng có hình, biến, thần, ý bốn cảnh giới.
Tri kỳ hình (biết hình dạng của nó), thông kỳ biến, đắc kỳ thần, hội kỳ ý (hiểu được ý của nó).