Mục lục
Ma Sư Xuống Núi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

   Đúng lúc này, từ ngoài cửa lại đột ngột truyền tới tiếng hô to, cắt ngang sự vui sướng của Tiêu Dật.
   "Phụ thân, không tốt, đồ đệ của Chân Quân đang cùng người đánh nhau!"
   Nghe Tiêu Nhiên nói, Tiêu Dật liền lập tức đứng dậy, nhưng cũng không quên đem túi trữ vật cất đi.
   Hắn quay sang, chuẩn bị bàn bạc với Kỉ Tình.
   Chỉ là, không khí lưu động một cái, thân ảnh Kỉ Tình liền đã biến mất giữa không gian.
  "....................." Gấp như vậy làm gì chứ?
   Khóe miệng co rút, Tiêu Dật vẫn là đem một đống từ ngữ chuẩn bị dùng để khuyên can nuốt trở về. Lập tức đuổi theo sau y.
------------------------------
   Lúc này, ở giữa đại sảnh, Độc Cô Duy Ngã đang cùng Chu Đạt đang đánh nhau đến đầu rơi máu chảy.
   Bởi vì vẫn là người bình thường, trong khi Chu Đạt đã là tu sĩ Luyện khí kỳ, nên Độc Cô Duy Ngã cũng ăn phải không ít khổ sở.
   Chu Tấn thời khắc này cũng đang đứng ở bên cạnh. Mỗi lần thấy Chu Đạt bị Độc Cô Duy Ngã đánh trúng, tâm của lão đều không khỏi nhảy lên. Lớp mỡ trên mặt cũng khẽ rung rinh.
   Nếu không phải trở ngại mặt mũi, sợ bị người đồn đãi là ỷ lớn hiếp nhỏ, lão đã sớm lao vào từ lâu. Đồng thời lại có chút hối hận vì sao lại không mang nô bộc theo.
   Đúng lúc này, một tiếng quát lạnh liền vang lên. Khiến nắm đấm đang giơ lên không trung của Độc Cô Duy Ngã khựng lại.
   "Dừng tay!"
   Kỉ Tình vừa đến, chính là gặp phải tình cảnh hỗn loạn như thế này.
   Vô số người đứng xung quanh xem cuộc vui. Cố Thừa Trạch đang đỡ lấy Lục Dạ, đứng ở bên cạnh can ngăn. Mà Độc Cô Vô Song cũng đang cố gắng muốn tách bọn họ ra.
   Độc Cô Duy Ngã dừng tay lại, lập tức lui ra phía sau, trên mặt đã có vài chỗ vết bằm. Mà Chu Đạt thì lại càng thê thảm hơn, bị đánh thành đầu heo không nói, ngay cả răng cũng đều rơi ra vài cây.
   "Chuyện gì xảy ra?" Kỉ Tình vấn đạo, nhãn quang lãnh đạm nhìn về phía 'hung thủ đánh người'.
   Chỉ là, không để Độc Cô Duy Ngã đáp lời,  Cố Thừa Trạch liền đã đắn đo cáo trạng :"Sư tôn...là kẻ này trước đánh tứ sư đệ, hơn nữa còn mắng đệ tử và sư đệ là...cẩu tạp chủng. Nên đại sư huynh mới dạy cho hắn một bài học!"
   Khi Cố Thừa Trạch nói đến ba chữ 'cẩu tạp chủng', Kỉ Tình cũng tinh tế phát hiện, trong mắt của bốn tiểu tử này đều đồng thời hiện lên một tia khuất nhục. Giống như bốn người đều rất căm ghét ba chữ này.
   "Ồ?" Kỉ Tình nhướng mày, tầm mắt lại chuyển dời lên người Lục Dạ :"Vậy tại sao hắn lại mắng ngươi?"
   Kỉ Tình cũng không tin thứ gọi là 'vô duyên vô cớ', bởi vì thứ này rất không đáng tin cậy.
   Đối diện với ánh mắt của Kỉ Tình, Lục Dạ vẫn chỉ cúi đầu, rụt rụt cổ, không nói một lời.
   Lúc này, Chu Đạt cũng đã được Chu Tấn đỡ dậy. Nén đau mà phun ra một chút răng vỡ hòa lẫn với máu tươi, phẫn nộ trừng Kỉ Tình.
   "Ngươi chính là sư phụ của tên cẩu tạp chủng này sao? Đồ đệ tốt của ngươi trước kia đã từng trộm túi trữ vật của ta, cho nên ta mới đánh hắn."
   Hiện tại, Kỉ Tình đang đeo mạng che mặt, nên cũng không quá dẫn người chú mục.
   Nghe Chu Đạt nói, trên mặt Kỉ Tình vẫn không hiện ra chút biểu cảm nào, chỉ lãnh thanh hỏi Lục Dạ :"Lời hắn nói là thật?"
   Lục Dạ mím môi, nhưng chung quy vẫn là gật đầu.
   "Ngươi trộm bao nhiêu?"
   Thấy Lục Dạ vẫn cứ gục đầu, Kỉ Tình liền nâng giọng, không cho phép cự tuyệt :"Ngẩng mặt lên cho ta."
   Bả vai run lên, Lục Dạ liền ngẩng đầu. Má trái vẫn còn sưng đỏ do bị đánh khi nãy. Hắn khẽ mím môi, khiến người nhìn thấy mà đau lòng.
   "...100 viên trung phẩm linh thạch."
   Nói xong lời này, Lục Dạ liền lập tức cúi đầu, không dám nhìn Kỉ Tình. Hắn biết rõ, thứ y để ý chắc chắn không phải là số tiền cỏn con này, mà chính là mặt mũi của thượng vị giả.

   Lục Dạ vừa dứt lời, sắc mặt Kỉ Tình liền trầm lặng như nước.
   Y nâng mắt nhìn Chu Đạt, tìm tới một túi trữ vật nhỏ quăng vào trong ngực gã.
   Theo bản năng, Chu Đạt liền tiếp lấy nó. Lúc này, âm thanh lãnh đạm của Kỉ Tình đã truyền tới :"Đây là 100 viên trung phẩm linh thạch, không thừa không thiếu."
   "Hắn trộm của ngươi, ta thay hắn xin lỗi."
   Đếm đếm số linh thạch này, tâm trạng Chu Đạt mới có chút hòa hoãn. Ánh mắt đắc chí nhìn bốn người Lục Dạ. Giống như đang nói : Nhìn đi, chẳng phải sư phụ của các ngươi vẫn phải ngoan ngoãn bồi tiền cho ta sao?
   Chỉ là, không để gã đắc ý được bao lâu. Hành động kế tiếp của Kỉ Tình đã khiến gã bị hung hăng đánh mặt.
   Kỉ Tình xoay người, nhét vào trong lòng Lục Dạ một túi trữ vật khác, không nhanh không chậm đạo :"Bên trong chứa 1000 viên thượng phẩm linh thạch. Để ngươi ném giải tỏa nỗi lòng. Thích ném bao nhiêu, liền ném bấy nhiêu."
   Nghe Kỉ Tình nói, Lục Dạ đầu tiên là sững sờ. Nhưng rất nhanh liền phản ứng lại, trong mắt hiếm khi xuất hiện ý cười thanh minh, không nhiễm tạp chất. Bắt đầu lấy linh thạch ở trong ra, hướng bên ngoài ném.
   Thượng phẩm linh thạch dưới ánh sáng mặt trời, tỏa ra thất thải quang mang vô cùng chói mắt. Khiến đám người vây xem đều có người không nhịn được mà hô hấp dồn dập, tranh nhau nhặt lấy.
   Ở Tiên Ma lục, 1 viên thượng phẩm linh thạch = 10 viên trung phẩm linh thạch, cũng tương đương với 1000 viên hạ phẩm linh thạch.
   Không chỉ giá trị cao, mà thượng phẩm linh thạch còn rất quý hiếm.
   Hành động này của Kỉ Tình, chính là hung hăng tát thẳng lên mặt Chu Đạt, phảng phất đang nói : 100 viên trung phẩm linh thạch rất quý? Xin lỗi, ở chỗ ta, thượng phẩm linh thạch đều là rác rưởi, thích ném bao nhiêu liền ném bấy nhiêu.
   Chu Tấn nhìn đến đỏ cả mắt, rất muốn ném đi mặt mũi, hòa vào trong đám người đang nhật linh thạch rơi đầy đất kia.
   Mà Cố Thừa Trạch cũng đồng dạng là đau lòng không ngớt. Nhưng hiểu rõ Kỉ Tình là đang thay Lục Dạ xả khí, nên hắn cũng chỉ có thể đem sự không nỡ đè nén trở lại.
   Lúc này, mắt lạnh nhìn hết thảy, Kỉ Tình lại bất chợt nhìn về phía Độc Cô Duy Ngã. Không kịp phòng ngừa liền giơ tay, tát lên mặt hắn một cái. Nhưng cũng không dùng sức quá nhiều.
   Bất ngờ bị đánh, Độc Cô Duy Ngã liền trực tiếp đờ ra. Mà ba tiểu tử khác cũng đồng loạt bị biến cố này dọa cho giật nảy mình.
   "Sư tôn..." Độc Cô Duy Ngã bưng bít mặt, nâng mắt nhìn Kỉ Tình.
   "Biết sai ở đâu sao?"
   Đối diện với thái độ lạnh bạc của y, Độc Cô Duy Ngã cũng chỉ có thể uất ức tỏ bày :"Đệ tử...không nên xúc động ra tay đánh hắn ta."
   Ngoại trừ việc này ra, Độc Cô Duy Ngã cũng không cảm thấy bản thân mình đã làm sai điều gì.
   "Xem ra ngươi vẫn chưa biết mình sai ở đâu." Kỉ Tình lắc đầu, giọng điệu xen lẫn một tia thất vọng.
   Aiz, quả nhiên, hắn tuy rất giống y lúc trẻ. Nhưng vẫn như cũ thua xa về sự bá khí trắc lậu, cuồng khốc túm bá của y thời niên thiếu a.
   Người ta nói đúng, không có so sánh là sẽ không có đau thương.
**Sư tôn lại bắt đầu tự luyến rồi. 😂

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK