Vừa đặt chân vào trong nhà, Long Tiêu liền đã vừa vặn bắt gặp thân ảnh của một tiểu nam hài vừa từ trong dục phòng đi ra, hai tay vẫn còn ẩm ướt, giống như vừa mới rửa xong.
"Ngươi là...nhi tử của Tịnh Hương?" Ngay lập tức, Long Tiêu liền nhận ra thân phận của nam hài. Dù sao, cả hai cũng vừa gặp mặt cách đây không lâu.
"Ngươi vì sao lại ở trong nhà của lão tử!!?"
Nam hài vẫn còn chưa trả lời, thì lúc này, âm thanh nữ nhân đã từ sau trù phòng truyền tới. Kèm theo đó, chính là một loạt tiếng bước chân :"Con đang nói chuyện với ai vậy Tiểu Thái?"
Ngay sau đó, một nữ nhân tuổi khoảng ba mươi, dung mạo đôn hậu liền đã bước ra. Theo cạnh bà, là một thanh niên trẻ tuổi, cùng một hài tử cắt tóc húi cua, chỉ khoảng 5,6 tuổi gì đó.
Người thân trong nhà đều tại, Long Tiêu ngay lập tức liền một mặt giận dữ mắng mỏ :"Các ngươi đều đang làm trò gì vậy? Sao lại thả tên oắt con này đi vào?"
Chỉ là, phản ứng kế tiếp của bọn họ, lại khiến Long Tiêu không khỏi sững sờ ra đó.
Ngọc Nương lúc này, thế mà lại một mặt kinh sợ lôi kéo Thạch Đầu cùng nam hài trốn ra sau lưng của đệ đệ gã. Đồng thời lại dò hỏi ý kiến của hắn :"Người này là ai? Sao bỗng dưng lại xông vào nhà chúng ta? Có muốn ta gọi người tới không?"
Ba người bọn họ đều dùng ánh mắt cảnh giác nhìn Long Tiêu, nghiễm nhiên đã đem gã coi thành kẻ xâm nhập gia cư của người khác.
Nghe được câu này, lại nhìn thần sắc xa lạ trên mặt cả ba thân nhân của mình. Long Tiêu lại đột ngột có cảm giác, bọn họ giống như đều đã biến thành người khác. Phảng phất thân tình bao nhiêu năm qua, đều chỉ là một cơn ảo mộng.
"Không cần. Mọi người vào trong dùng bữa trước đi, để ta xử lý việc này." Đây là câu nói đầu tiên nam hài nói ra trong ngày. Âm điệu của hắn không chút phập phồng, lại lạnh lẽo như là từ trong máy móc phát ra.
Ba người bọn họ giống như cũng không có nhận ra khác thường trong giọng nói của nam hài. Chỉ một mặt không bỏ nói :"Được rồi. Nếu có chuyện gì thì cứ hô hoán lên, chúng ta sẽ giúp con."
Nói xong, ba người liền xoay người đi vào nhà. Để lại hai người, một lớn một nhỏ đứng đối diện nhau. Kẻ đầu tiên mất khống chế cũng không phải ai khác, chính là Long Tiêu.
"Cẩu tạp chủng, ngươi đối người nhà của ta làm cái gì? Bọn họ vì sao đều không nhận ra ta!!!"
Đúng vậy, mọi chuyện nhất định đều có liên quan tới kẻ này. Bởi vì hắn vô duyên vô cớ xuất hiện, nên thân nhân của gã mới bất ngờ thay đổi như vậy.
"Cũng không có gì. Ta chỉ là để bọn họ quên đi sự tồn tại của một người như ngươi mà thôi."
"Bởi vì nếu ngươi chết đi, người nhà của ngươi nhất định sẽ rất khổ sở. Mà phương pháp tốt nhất để không còn đau khổ, chính là lãng quên."
"Trong trí nhớ của bọn họ, không còn tồn tại phu quân, phụ thân, cũng như ca ca. Mà chỉ có một nam nhân đã tráng niên mất sớm." Khi nói chuyện, ánh mắt nam hài vẫn thủy chung tĩnh mịch :"Mà ta, sẽ lấy thân phận hài tử của hảo bằng hữu đến đây làm khách."
Long Tiêu tức giận đến toàn thân phát run, nhưng càng nhiều hơn thì chính là sợ hãi.
Nhưng không để gã bộc phát, nam hài đã tiếp tục lạnh nhạt trần thuật :"Ta gọi phương pháp này của mình là nhân từ. Cũng là đối với thân nhân của ngươi làm ra bố thí, nếu ngươi quỳ xuống cảm tạ ta, ta vẫn sẽ tiếp nhận."
"Những lời này ngươi cũng nói ra được. Ngươi là ma quỷ, là ma quỷ!" Lồng ngực phập phồng, Long Tiêu liền điên cuồng rống giận.
Chỉ là, thái độ của nam hài vẫn chưa từng biến đổi qua, bình thản tới đáng sợ :"Ngươi nói sai. Ta không phải ma quỷ. Bởi vì ma quỷ sẽ không ưa thích tra tấn người khác, chỉ có biến thái mới làm thế."
"Nếu ngươi còn sống, ngươi nhất định sẽ còn làm hại tới người khác nữa. Trong tương lai, một cái nữ nhân có thể sẽ vì bị nhục nhã mà đau đớn tự tử."
"Cũng không thể mạng của ngươi là mạng, mạng của người khác không phải là mạng đi?"
"Đánh rắm! Đi chết đi!!!" Lửa giận cuồn cuộn, Long Tiêu liền giơ nắm đấm, muốn đấm chết kẻ trước mặt.
Chỉ là, một khắc nắm tay to lớn kia sắp rơi vào trên người nam hài. Thì cả người Long Tiêu liền giống như bị người nhấn nút tạm dừng, cứng đơ giữa không trung.
Đồng tử gã chậm rãi tan rã, tựa như người mất hồn, nắm tay cũng từ từ thả xuống, bắt đầu lẩm bẩm thì thào :"Ta là phế vật, là cặn bã."
"Nếu ta biến mất, thế giới này sẽ sạch sẽ hơn nhiều..."
"Nếu ta biến mất, thế giới này sẽ sạch sẽ hơn nhiều..."
Lặp đi lặp lại hai câu này, Long Tiêu liền xoay người, từng bước một hướng về bờ sông đi tới. Cuối cùng liền trực tiếp thả người, trầm mình xuống sông.
Lẳng lặng đứng nhìn Long Tiêu nhảy vào lòng sông, nam hài lúc này lại ngẩng đầu, nhìn về một ngọn tiên sơn cao chọc trời, tựa như một thanh tiên kiếm chỉ thẳng thương khung ở đằng xa.
Bất chợt, hắn lại cười. Có điều, nụ cười của hắn chỉ đơn thuần là một loại biểu lộ, không có cảm xúc, không có bất kỳ độ ấm nào.
Bàn tay nhỏ bé cũng lần mò đến trước ngực. Nơi đây vốn phải có một trái tim nóng bỏng không ngừng nảy lên. Nhưng lúc này, lại chỉ có một lỗ thủng, không tồn tại bất kỳ thứ gì.
Âm thanh của nam hài rất thản nhiên, nhưng nghe vào trong tai, lại khiến người có cảm giác giống như sắp bị sống sờ sờ xé ra làm trăm ngàn mảnh.
"Kỉ Tình, bổn quân trở lại rồi."
"Ngươi đã chuẩn bị sẵn tinh thần trả lại những thứ ngươi đã cướp đoạt của bổn quân hay chưa?"
--------------------------------
Lúc này, phi kiếm của Kỉ Tình cũng đã rơi vào trong địa giới Thiên Kiếm Sơn.
Thiên Kiếm Sơn hôm nay cũng không giống như Tiên Minh Đại Hội của 4000 năm trước, đông đúc náo nhiệt. Trái lại, lại vô cùng vắng lặng. Chỉ có một mình Ôn Chấn là đang đứng giữa quảng trường, trầm ngâm nhìn xuống ngọn núi dưới chân.
Khi thấy phi kiếm của Kỉ Tình rơi xuống, Ôn Chấn đầu tiên là sững sờ, một lúc lâu sau, mới chợt phản ứng lại mà kinh hỷ chạy tới hành lễ bái :"Tiểu bối tham kiến sư thúc tổ."
4000 năm không gặp, bộ dạng của Ôn Chấn đã già nua thấy rõ. Tu vi mặc dù tăng tiến, nhưng e rằng đã cách ngày quy thiên rất gần. Nhiều nhất cũng không sống quá trăm năm nữa.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Lúc này, Kỉ Tình chỉ tâm tâm niệm niệm chú ý tới dị động phát ra từ Thiên Kiếm Sơn khi nãy.
Nghe y hỏi, Ôn Chấn cũng không dám chậm trễ, lập tức trình bày lại mọi chuyện :"Bẩm sư thúc tổ, ban nãy không biết vì sao, Thiên Kiếm Sơn lại đột ngột rung lắc dữ dội. Kiếm của tất cả đệ tử trong tông đều bị hút về nơi này, hướng về mặt đất bái lạy."
"Lúc tiểu bối chạy tới, thì dị biến cũng đã lắng xuống. Thiên Kiếm Sơn cho đến hiện tại cũng không còn xảy ra trục trặc nào nữa."
Nhíu mày, cũng không tỏ rõ cái gì, Kỉ Tình đã bước xuống phi kiếm, bước nhanh về phía chính giữa đỉnh núi. Cũng không ngại dơ bẩn, lập tức ngồi xổm xuống, đặt tay lên trên mặt đất.
Ngay tức khắc, một luồng thần thức liền bao trùm cả Thiên Kiếm Sơn. Đem tất cả mọi thứ ở nơi đây, từ trong ra ngoài đều nhìn rõ ràng rành mạch.
Một lúc lâu sau, dưới ánh mắt đa màu đa sắc của đám người. Kỉ Tình mới thu thần thức lại, sắc mặt ngưng trọng phun ra một câu không rõ đầu đuôi :"Hắn, phục sinh."