Edit + beta: Ain Takei
Chương 18. Ngàn tầng kịch bản của Dazai.
"Đây là bằng hữu của ta, Oda Sakunosuke," Dazai cười nói, "Odasaku, vị này chính là đại nhân Kibutsuji Muzan."
Anh rất dụng tâm mà đem âm tiết hai chữ 'bằng hữu' nhấn mạnh đến cực kì rõ ràng, nhưng sự trân trọng ở trong đó lại được khéo léo che lấp đi, như là một ngọc thạch sáng loáng lại bị đầu nhập vào bên trong hồ nước sâu màu đen, trừ bỏ đem câu chữ trở thành như nước vẩn đục càng khiến người khác buồn nôn, căn bản không hề tạo ra sự ảnh hưởng nào cả.
Tiểu thiếu niên trước mặt ăn mặc áo sơ mi một cách nghiêm cẩn cùng quần đùi tây trang chỉ dài đến đầu gối, tóc cũng được vuốt lên một cách quy quy củ củ, nếu xem nhẹ con ngươi màu hoa hồng của hắn, cùng biểu tình nhìn thế nào cũng thấy tràn đấy ác ý, thì có thể nhìn ra một thiếu niên cực kì ngoan ngoãn.
Thanh âm của Kibutsuji Muzan cũng dựa theo hình thể biến hóa mà thay đổi, nghe tới còn có thể thấy được vài phần non nớt, thời điểm phun ra những câu nói tàn khốc cũng nhuộm đẫm ý vị đứa trẻ nhỏ tuổi không hiểu chuyện. Kỹ thuật diễn của Kibutsuji Muzan không thể nghi ngờ là cực kỳ hoàn mỹ, trong suốt ngàn năm qua, hắn đã có sự chấp nhất với việc giấu bản thân ở giữa đám người, nên sớm đã đem phương diện diễn xuất này luyện tập đến mức như lô hỏa thuần thanh(*).
(*) Lô hỏa thuần thanh: ai hay đọc kiếm hiệp sẽ biết nà, nó chỉ người luyện đan cần tay nghề rất cao mới có để chỉnh lửa thành màu xanh. Và nghĩa chúng ta cần hiểu ở đây là nó tả những kẻ có kỹ thuật cực kỳ điêu luyện trong một lĩnh vực nào đó.
"Kết bạn với người khác đương nhiên là chuyện tốt," sắc mặt của Kibutsuji khá hơn, tựa hồ đối với việc anh thành khẩn khai báo cảm thấy rất vừa lòng, "Nhưng mà Oda - kun cũng không phải là quỷ đi? Dazai - kun không nghĩ đến việc biến hắn thành quỷ để có thể vĩnh viễn sống sót ở cạnh ngươi sao?"
Tựa hồ Kibutsuji cực kì thuận lợi mà hiểu lầm quan hệ giữa hai người bọn họ, đem thái độ của Dazai coi như là sự không tôn trọng giống như đối đãi với sủng vật, lại đem sự tín nhiệm vô điều kiện cùng trầm mặc của Oda thành thuận theo.
Bất quá hiện tại hắn có thể bày ra bộ dáng thân thiện để đối đãi đã chính là cực hạn, khác biệt so với thời điểm anh chiến đấu với Mỏi - san, Quỷ Vương giống như một đứa trẻ bị lực lượng đặc thù sủng hư, lại có thể so sánh giống như một đại tiểu thư không hiểu nhân tình thế gian khó khăn. Cảm thấy vui vẻ thú vị liền đi làm, cảm thấy không vui liền giết sạch.
Tất nhiên không phải nói Muzan không có kiến thức, hoặc là chưa từng trải qua thống khổ, nhưng sau khi hắn có được sức mạnh mà người bình thường không bao giờ đạt được lại thiếu những việc khiến hắn chịu suy sụp. Những thống khổ mà hắn chứng kiến lại trở thành công cụ để hắn khiến cho người khác thống khổ.
Tuy nói là hắn dụ dỗ người khác biến thành quỷ, nhưng mà nói được như vậy cũng là cực hạn mà hắn có thể nói ra đi, thậm chí ngay cả bẫy rập còn không có chút nào. Cùng so sánh với sâm tiên sinh, quả thực chính là rất thuần lương ngây thơ rồi, Muzan - san.
"Không được." Dazai một hơi từ chối đề nghị của Kibutsuji.
"Ta thích nhân loại," Anh nói trong ánh mắt kính nể của Nakime, "Không phải như thế vui hơn rất nhiều sao? Giãy giụa ở trong nghịch cảnh cũng tốt, nịnh nọt khi đối mặt với sức mạnh cường đại cũng được, nói cho cùng, cũng chỉ có đồ vật yếu ớt mới có thể càng khiến người khác chú ý."
"Nói như thế này cũng không sai," Muzan tán đồng mà nói. Trên thực tế, Dazai cho rằng có khả năng hắn căn bản không có nghiêm túc lắng nghe, đối với Quỷ Vương mà nói, trừ bỏ hoa bỉ ngạn màu xanh cùng hoa tai hanafuda của người kiếm sĩ diệt quỷ kia, tựa hồ không có gì có thể bắt lất sự chú ý của hắn. Giống như hắn chính là một đứa trẻ thực sự, đôi mắt vĩnh viễn chỉ nhìn chằm chằm vào đồ vật mà bản thân muốn, không muốn từ bỏ cũng không muốn nghe.
Cho nên ngươi nhìn mà xem, Quỷ Vương với sự sợ hãi ánh mặt trời cùng hồi ức sâu xa, dẫn theo một đám cấp dưới căn bản không có ý chí sống sót kiên định, ở trong góc tường âm u tự xưng là cường đại, thông qua loại mệnh lệnh cùng luật lệ tàn khốc không hề có ý nghĩa để củng cố ách thống trị(*).
(*) Bản gốc bị Tấn Giang kiểm duyệt rồi đánh rớt, còn có 2 ô này □□ nên tui chế cho đủ ý 🌚 ai thấy câu cuối hơi sai sai thì thông cảm nha.
Đồ vật yếu ớt như vậy, cũng giống như kết cấu của tòa Vô Hạn Thành này, dễ dàng bị phá hủy nhưng lại tồn tại sự vi diệu nào đó, không ngừng biến hóa cân bằng, các loại yếu tố tràn ngập làm người ta rất khó không sinh ra cảm giác hứng thú, không phải sao? Đôi mắt Dazai cong cong, giống như đang cao hứng vì Kibutsuji cho phép và hiểu lý do anh làm thế.
Ngày đó, khi Akaza, Oda cùng Dazai chạy thoát quả thực có thể dùng từ chạy trối chết -- mặc dù do Akaza một bên khiêng Dazai một bên túm Oda rồi chạy thục mạng -- để khái quát.
Trong nháy mắt khi ánh sáng mặt trời dâng lên kia, bọn họ liền trốn vào trong khu rừng âm u, nguyên bản nhóm kiếm sĩ của Sát Quỷ Đoàn còn muốn đuổi theo để đánh, nhưng trong tiếng động leng keng của cây đàn tỳ bà, hình bóng của ba người liền rơi vào không gian bên trong của Vô Hạn Thành.
Oda bảo vệ Dazai, khả năng thao túng trọng lực của Nakime liền mất đi tác dụng với hai người, vì thế trong thời điểm mấu chốt, anh duỗi tay túm lấy Akaza một phen, hắn liền đường đường chính chính trở thành miếng đệm lót bằng thịt cho hai người. Thời điểm ba người hung hăng nện xuống lên trên nền nhà rồi lăn thành một cục, rất khó để thấy được cái biểu tình đã trở thành cái dạng khó miêu tả gì của Nakime vì được khuôn mặt cô được giấu đằng sau những sợi tóc, cũng rất khó miêu tả biểu tình trên mặt Muzan vặn vẹo trong nháy mắt kia là do nhịn cười hay tức đến muốn hộc máu.
Cũng may Oda nhanh nhẹn đứng dậy cùng lúc kéo Dazai đứng lên, để Thượng Huyền Tam bị hai người túm ngã rồi đè lên đến gãy cột sống có thể tự khôi phục.
Anh thấy Quỷ Vương trong bộ dáng trẻ con, nhưng vẫn lựa chọn giúp Dazai đứng vững trước rồi bản thân mới hơi hơi bước sang bên cạnh một bước nhỏ. Dị năng Thiên Y Vô Phùng thoát khỏi sự trói buộc của Dazai, bắt đầu vận chuyển.
Đây không phải là một đứa trẻ bình thường, anh không cần sự cảnh báo từ dị năng cũng có thể cảm nhận được điểm này. Nếu nói trên người Dazai tràn ngập mùi máu tươi khi còn ở Mafia Cảng, thì sát ý cùng những thứ vặn vẹo tàn khốc trên người đứa trẻ này cơ hồ đã dùng máu tươi đặc sệt để vẽ nên. Bản thân anh đã từng là sát thủ và từng là thành viên dưới chóp của tổ chức Mafia Cảng, Oda đã từng đi khắp mọi nơi trên thế giới, cũng chưa từng gặp qua người nào có mùi máu tươi dày nặng như vậy, kể cả trên người của boss Mafia Cảng - Mori Ougai cũng không.
Oda thấy cảnh tượng bản thân mình bị khối thịt có hình dạng quỷ dị xé rách rối cắn nuốt, cũng thấy đứa trẻ kia trong nháy mắt biến thành con quỷ có khả năng ăn thịt người. Nhưng hết thảy mọi thứ đều không xảy ra. Dazai lặng lẽ duỗi tay ra về phía Muzan, bắt được đầu ngón tay của hắn, những cái báo động tử vong đó quay cuồng như sóng biển muốn nuốt chửng anh liền hoàn toàn biến mất không còn tung tích.
"Đây là bằng hữu của ta," Dazai giới thiệu với hắn.
Vì thế đối thoại lúc mở đầu chương đã xảy ra. Kibutsuji có thể sống đến bây giờ, chính là dựa vào sự nhẫn nhịn đến mức ngay cả người bình thường cũng không thể nhẫn, cơ hồ phải đem hai chữ ' nhẫn nại ' này khắc vào giữa cái chỉ nam sinh tồn của Quỷ Vương đi.
Nếu đánh không lại Sát Quỷ Đoàn đương nhiệm, vậy liền trốn đi vài chục năm, thẳng đến khi tất cả bọn họ đều chết đi mới thôi. Nếu có tổ chức nào đó sắp phát hiện sự tồn tại của quỷ, liền tự mình đi giết sạch sẽ những tên ngu xuẩn đó trước khi bọn họ tìm được chứng cứ. Lúc này Kibutsuji cực kì cảm ơn tính chất nhanh nhẹn và tiện dụng của quỷ, chỉ cần ném bọn họ vào dưới ánh mặt trời liền sẽ bị tan biến, tiết kiệm được thời gian và tinh lực trong việc xử lý thi thể.
Hắn có thể chịu đựng việc Hạ Huyền Ngũ Rui nuôi sủng vật để tổ chức trò chơi gia đình gì đó, đương nhiên hiện tại hắn cũng không định vì một kẻ nhân loại hèn kém mà chuẩn bị xé rách mặt với ' con quỷ đặc thù ' Dazai.
Dẫu sao cũng chỉ là một cái trò chơi mà thôi, hắn còn có nhiều việc quan trọng càng cần sự chú ý nhiều hơn, tỷ như tìm kiếm bông hoa bỉ ngạn màu xanh, hoặc tỷ như tên kiếm sĩ trẻ tuổi đáng giận kia, đeo cái bông tai Hanafuda khiến hắn xem qua một cái liền cảm thấy sợ hãi cùng khuất nhục.
Vì thế Dazai đem Odasaku tới phòng của mình. Tất cả đều không có sự thay đổi, bên trong Vô Hạn Thành sẽ không có đồ vật mà Nakime không cho phép tồn tại, bao gồm cả tro bụi, tự nhiên cũng không cần bất cứ lúc nào cũng phải quét dọn.
Dazai cầm cái ly đặt tại chỗ trước khi anh đi lên, tùy ý đổ đi chút nước còn sót lại sau khi bị bốc hơi gần như sạch sẽ, làm cái thủ thế ' mời ' với Odasaku, hai người ngồi đối diện với nhau ở hai bên chiếc bàn trà con con.
"Odasaku," Dazai tạm dừng trong một cái chớp mắt để xem lại chút vi diệu tại mấy âm tiết mà mình vừa nói, "Đã nghĩ xong nội dung cho quyển tiểu thuyết chưa?"
Anh không hỏi trong lòng Oda có còn ý định muốn chết hay không, hay có còn cảm thấy cực kì bi thống ( bi thương + thống khổ) đối với năm đứa trẻ đã chết kia không, hay còn chìm đắm trong khoảnh khắc nằm trong vũng máu, nhắm mắt sau khi quyết chiến với Gide hay không.
Đây là một cái kỹ xảo để bắt đầu cuộc nói chuyện một cách hữu hiệu nhất, không thể bắt chuyện từ cái đề tài quá gian nan, bộ phận lý trí của Dazai nói với chính anh như vậy. Nhưng trên thực tế anh chỉ đang sợ hãi mà thôi, ở trên các vấn đề liên quan đến Oda Sakunosuke, Dazai Osamu chính là một kẻ nhát gan.
"Đúng vậy, đã nghĩ xong xuôi từ rất lâu rồi. " Oda trả lời cũng cực kì tự nhiên, anh cũng hoàn toàn không nhắc đến những cái việc có thể nói đều là hồi ức không thể phai màu đối với hai người.
Anh cũng đã chết một lần, một lần xem qua bộ dạng Dazai không thể rơi xuống nước mắt, khiến cho bên trong lòng người đau đớn giống như bị xé rách, cũng đã nhìn thấy những giọt nước mắt giống như đã tích tụ cả đời của thanh niên khi đã mất mà tìm lại được.
Odasaku mất đi những đứa trẻ của mình đã chết, hiện tại anh có thể vì bạn bè sợ mình thua thiệt, vì cái thiếu niên từ mới bắt đầu gặp anh đã bắt đầu hò hét ' cứu cứu ta ' ở trong lòng, đồng dạng yêu cầu anh giúp đỡ, làm chút gì đó không?
"Như vậy phải nhanh chóng viết ra mới được!" Dazai gõ gõ cái bàn, "Chúng ta đi cướp bóc giấy bút của Muzan - san đi, hắn chính là người làm công tác văn hóa! Tôi nghe nói nếu không nhanh viết ra những gì mình suy nghĩ ở trong đầu thì bản thân sẽ quên rất nhanh nha."
"Sẽ không quên." Oda lắc đầu, anh cũng không biểu đạt ý kiến gì với việc thanh niên muốn đi trộm đồ vật của Quỷ Vương, chỉ là nhìn thẳng vào tư thái khiêu thoát(*) của Dazai. Hiện tại thanh niên khác hoàn toàn với thanh niên trong ký ức của hắn, sinh ra sự biến hóa nào đấy, từ trong bóng đêm đi về phía ánh sáng bên kia. Mạt ánh sáng nhỏ gần như là ở trong mắt kia đủ để khiến Oda vươn tay ra --
(*) Khiêu thoát - nhẹ nhàng. Sau này sẽ không giải thích lại.
Một lần nữa, nhưng lần này là bàn tay vững vàng chứ không phải dùng những ngón tay run rẩy, tháo băng vải trên mắt phải của Dazai ra.
Cơ thể của người thanh niên trước mắt này hoàn toàn cứng lại rồi, anh vốn tưởng động tác này sẽ đem anh về lại giữa cái ác mộng kia, cái buổi hoàng hôn đầy màu máu ấy, trong lòng bàn tay cũng dính đầy máu tươi của bạn bè. Nhưng cũng không phải, Oda duỗi tay cởi băng vải trên mặt anh ra, cũng nhìn thẳng vào hai tròng mắt của anh.
Màu xanh biển trầm tĩnh đối diện với màu nâu cọ gần giống như lóe ra ánh sáng. Giống như cái ổ khóa không chỉ bị chiếc chìa khóa thích hợp mở ra, còn bị hung hăng đập xuống mặt đất cho vỡ nát, dùng khẩu súng nhắm ngay vào cái mắt khóa mà bóp cò, thẳng đến khi lực phản chấn xé rách hổ khẩu(*), băng đạn đã hết sạch, tốn vông vô ích mà liên tục bóp cò súng.
(*) hổ khẩu: khe ngón tay cái với ngón tay trỏ
Hình ảnh này giống như bị dừng thời gian đang trôi lại, nhưng rõ ràng thời thời khắc khắc Vô Hạn Thành đều đang phát sinh biến hóa, Nakime không nói gì mà gảy cây đàn tỳ bà, tiếng động leng keng ẩn ẩn xuyên thấu qua vách tường mà truyền đến, cùng với thanh âm nhỏ vụn khi các tấm ván gỗ hoạt động va chạm vào nhau, giống như bản hòa âm nào đó tràn ngập phong cách dân tục và quỷ dị.
Trong phòng ngoại trừ chiếc đèn dầu đang lay động cũng không còn nguồn sáng nào khác, ánh đèn mờ nhạt cơ hồ chiếu rọi không gian giữa hai người thành cái sắc thái tương tự như ' một ngày kia', nhưng mùi máu tươi quanh quẩn bên chóp mũi lần này cũng không phải phát ra từ trên người Oda, mà thuộc về bên trong Vô Hạn Thành khiến người không khỏe nhưng vẫn có thể xem nhẹ vì tạp âm ở xung quanh.
Cho dù hoàn cảnh cũng không đủ mỹ diệu, hay thời cơ cũng có thể coi như không đạt được sự hoàn mỹ, nhưng đây lại là một màn mà Dazai vẫn luôn âm thầm chờ đợi, từ sau khi đi vào thế giới này mà có thể triệu hồi được bác sĩ Yosano tới nay, không ý thức được bản thân đang mong chờ cái gì cũng không dám đi xác định.
Đây là một màn, cái ác mộng tên là ' thời khắc số mệnh ', bị nam nhân có mái tóc đỏ cầm trong tay sau đó không lưu tình chút nào mà đánh vỡ.
______________________
Tác giả có lời muốn nói:
Daz: Cậu nói cậu muốn biến người nào thành quỷ?
Daz: Cậu đã chết
Oda: Có cà ri sao?
______________________
Ain: OTP gặp nhau rồi nhưng cmn vẫn dồn thủy tinh vào miệng tôi là thế nào? Làm tôi tự nhiên nghĩ ra 7749 cái plot OTP chia xa *** 😞