Edit + beta: Ain Takei
Chương 6. Bốn người phản xã hội ở cùng một chỗ
Trong suốt ba ngày đi cùng với bọn họ: muốn tôi đánh trống sao? Muốn tôi đi ngủ sao? Muốn tôi chạy trốn sao?
Được thôi, tôi đều sẽ làm, bởi vì tôi chính là Kyoukai - 'người' được Dazai - sensei lựa chọn.
Cuối cùng bọn họ cũng cách núi Natagumo đủ xa. Để đảm bảo những con quỷ được Muzan phái tới lân cận núi của nhện quỷ không vô tình phát hiện Kyoukai, Dazai liền ra lệnh cho quỷ trống chạy trốn.
Kyoukai không biết bản thân tránh thoát khống chế của Muzan đại nhân như thế nào, có lẽ là cùng vị nữ quỷ mĩ lệ xưng ' Tamayo phu nhân ' kia có quan hệ. Đương nhiên hắn cũng không biết tại sao Muzan đại nhân lại không tra xét đến Dazai - sensei, thậm chí lúc trước một mình anh ta có thể trốn thoát ra khỏi Vô Hạn Thành, đi đến dinh thự của mình. Một đường lôi mình từ trong nhà đưa đến bên kia của Tamayo phu nhân.
Dazai - sensei thật sự là một con quỷ thần kì nha, Kyoukai đối với anh chỉ có kính nể mà thầm nghĩ, cũng quyết định đem tất cả những thứ mà Dazai - sensei đã dạy dỗ làm tín niệm nhất quán của cả cuộc đời mình.
Màn đêm của ngày thứ ba buông xuống, Kyoukai rất tự giác rời đi, hắn tuyệt đối sẽ không nhân cơ hội ở một mình mà trộm đi săn giết nhân loại. Trên thực tế, qua mấy ngày nay, thời thời khắc khắc hắn đều duy trì trạng thái lâng lâng vì ăn uống(*) quá độ. Cho dù lúc sau hắn lại hóa quỷ, cũng có thể nhìn thấy tia đỏ ửng mất tự nhiên trên những hoa văn làm cho người ta sợ hãi kia.
(*) gốc là hút tể. Tạm dịch là ăn uống, ai biết thì chỉ nha, cảm ơn.
Loại trạng thái này gợi lên hồi ức nào đó của Dazai, thời điểm anh còn ở Mafia Cảng, cũng có một vị chó săn mỗi ngày đắm chìm trong sự sung sướng quỷ dị:' Hôm nay Dazai - san lại đấm ta mấy cái, đâm ta mấy nhát '. Nói không chừng sẽ rất hợp nhau vì có tiếng nói chung đâu, Akutagawa - kun cùng Kyoukai - kun.
“Dazai.”
Thanh âm của Kunikida vang lên, so với thời điểm chơi đùa vừa nãy thì nghiêm túc hơn rất nhiều. Anh càng ngày càng thấy bản thân mình không có sự tồn tại chân thật ở thế giới này: Theo buổi tối của ngày thứ ba kéo đến, giống như vận mệnh đã chú định từ trước, anh cảm thấy bản thân sắp biến mất khỏi nơi này. Không phải do thế giới này ' bài xích', mà bởi vì có một lực lượng không thể đối kháng nào đó ở Yokohama đang lôi kéo hắn trở về.
Anh không biết Dazai đang tính kế gì ở thế giới này,nhưng anh cũng không cho rằng Dazai tự nguyện lựa chọn giúp đỡ ác quỷ ăn thịt người. Tựa như giống với sự kiện Shibusawa Tatsuhiko, cách làm việc của Dazai luôn khiến người ta nhìn không thấu lý do, cùng với suy nghĩ không biết có nguy hiểm nào lớn hay không.
Nếu nói tin tưởng vững chắc Dazai Osamu sẽ không trợ giúp cái ác là vì sự tín nhiệm tuyệt đối của cộng sự, nhưng đồng thời anh cũng rất hoài nghi, lo lắng tên cuồng tự sát ở Yokohama này có đêm chính mình đùa chết hay không.
Nhưng đến cuối cùng, Kunikida lại không giống như những người ở bên ngoài xã hội đồn đại, lén đặt cho biệt hiệu ' gà mẹ Kunikida ', mà thao thao bất tuyệt dặn dò cái gì. Thời điểm thân thể đang dần dần trở nên trong suốt, sắp biến mất khỏi thế giới này, anh chỉ nắm chặt notebook ' Lý Tưởng ' của mình, nói những lời cuối cùng:
" Đừng có mà lại phá hủy kế hoạch của tôi đó, tên khốn Dazai."
Cũng đúng, để cộng sự thiếu nợ rất nhiều tiền cơm của mình bị nhốt ở dị thế giới, nghĩ thế nào cũng không thể tồn tại với lý tưởng chủ nghĩa trong kế hoạch nhân sinh.
Dazai không khỏi sửng sốt, đây đã là người thứ hai sau khi bị triệu hồi đến hỗ trợ, cái gì cũng không hỏi liền chọn lựa tin tưởng cộng sự của chính mình. Bác sĩ Yosano cũng thế, nhìn thấy tình hình cực kì không ổn của Kyoukai, vậy mà không hỏi bất cứ cái gì liền lựa chọn giúp bản thân anh.
Thật lâu trước kia, bản thân mình đã từng cho rằng suốt đời này sẽ không bao giờ có được sự ' ấm áp ' nào đó đi. Anh nghĩ, sau đó thổi tắt đèn ở trong phòng lại chỉ còn một mình anh, khẽ mỉm cười trong bóng đêm.
Bây giờ anh có thể cảm nhận được những âm thanh khác nhau trong nhà trọ cũ nát có sự cách âm cực kì kém này. Ví như tiếng khóc nháo của đứa trẻ nhỏ ở cách vách, còn có khúc hát ru nho nhỏ giọng của người mẹ khẽ dỗ dành con gái. Lại như tiếng cãi nhau của đôi tình nhân ở lầu trên, chỉ vì không đồng nhất ý kiến trong việc nhỏ nhặt của đời sống mà khắc khẩu không ngừng.
Cho dù có bao nhiêu phiền não, là sống chết đầy gian nan khổ cực hay vẫn là một vài việc nhỏ không đáng nhắc tới, thứ bọn họ đang mong muốn hiện tại, bất quá cũng chỉ là —— Vạn Thế Cực Nhạc.
——————
Vạn Thế Cực Nhạc giáo.
Trên đại điện yên tĩnh châm đầy huân hương kì dị, những chiếc màn đầy sắc màu nhìn qua không hề có kết cấu rũ xuống, khiến người ta có cảm giác bản thân phảng phất đang đi tới nơi nào đó không nên tồn tại ở thế gian này. Đặc biệt là loại tiên cảnh này, vốn càng không nên tồn tại ở bên trong nơi thâm sơn cùng cốc.
Giáo chủ ngồi trên tấm đệm hoa sen mềm mại ở giữa đài, phô ra gương mặt hoàn mỹ. Có thể liên quan đến dung mạo mĩ lệ này mà có rất nhiều nữ tín đồ nguyện ý một mình đi vào trong đại điện của hắn để lĩnh án khổ của mình.
Những người sẽ đến nơi này, dù ngay từ đầu còn ôm nghi ngờ với Vạn Thế Cực Nhạc giáo, nhưng chỉ cần thấy đôi mắt lưu ly bảy màu mĩ lệ của giáo chủ, lại xem đôi mắt thần ban cho có hai con ngươi đó vì khổ sở của mình kể ra mà lưu lại nước mắt, còn có cả biểu tình thương xót của giáo chủ, phảng phất như than thở phát ra từ tận đáy lòng. Như vậy liền khiến bọn họ hoàn hoàn toàn toàn tin tưởng, bắt đầu thờ phụng giáo chủ thần thông quảng đại, nghĩ rằng hắn thật sự có thể dẫn dắt bọn họ đồng loạt đi trước đến với thế giới cực lạc.
Hôm nay cũng giống như bao ngày thường lui tới, nữ nhân trẻ tuổi tên Hiruko một mình lẻ loi lưu lạc đến tận đây, tiến lên thăm hỏi giáo chủ. Trong không trí trầm mê đầy huân hương của đại điện, nàng rất dễ dàng mà rơi nước mắt, bắt đầu khóc thút thít, tự thuật một cách đầy ngắt quãng câu chuyện của mình. Gia đình nàng rơi vào cảnh túng quẫn, bần cùng đến mức không còn đường nào để đi, cha mẹ nàng vì muốn nuôi sống đứa con trai con nhỏ tuổi, quyết tâm bán nàng đi cho dù tuổi nàng cũng không lớn. Sau đó nàng lưu lạc đến phố hoa(*), trằn trọc lâu ngày mới dám quyết tâm có thể gia nhập giáo phái.
(*) Phố hoa: phố đèn đỏ, nơi bán sắc bán thân của kĩ nữ.
Ban đầu nàng chỉ nhìn thoáng qua biểu tình thương hại của giáo chủ, liền không thể ngăn cản chính mình đem cả cuộc đời, thậm chí miệng vết thương mà nàng không muốn cho người khác xem một chút vạch trần một điểm, đều triển lãm ra cho hắn nhìn.
Nàng hoàn toàn không chú ý đến giáo chủ dù đang ngồi ở trên đài cao không ngừng rơi lệ, nhưng thần sắc trang nghiêm khi trách trời thương dân đã sớm biến mất không thấy, chỉ có gương mặt vô biểu tình nhìn nàng chằm chằm, thi thoảng phát ra than thở đầy sự khẳng định.
" Đúng thật là rất đáng thương."
Hai đạo âm thanh hoàn toàn khác biệt va chạm vào nhau, giáo chủ đang ngồi trên tòa hoa sen bỗng nhiên ngẩng đầu, nước mắt không còn gì cách trở liền không ngừng trào ra từ con ngươi lưu ly bảy màu mĩ lệ. Dù nước mắt khiến cho mọi vật trở nên vặn vẹo đến thành một loại hình dạng kì quái, nhưng hắn vẫn có thể xuyên qua nó, chuẩn xác bắt được thân ảnh màu đen đang đứng ở trước cửa.
Dazai Osamu đứng ngược hướng ánh sáng, áo gió màu đen thuận theo mà rũ ở sau lưng, trang phục toàn thân cùng với sắc thái nhiệt liệt trong phòng cực kì không hợp nhau, giống như hai thế giới tách biệt. Một bên là hình ảnh đầy nhiệt tình đẹp đẽ, một bên là hình ảnh vắng lặng không tiếng động.
Nhưng vừa rồi quả thật anh đã phát ra âm thanh không thuộc về kịch câm u ám, cảm thán vận mệnh bất hạnh. Nữ nhân trẻ tuổi đang khóc đến không thể ngừng lại quay đầu, muốn nhìn người nam nhân vừa tùy tiện đánh giá những gì mình đã trải qua là ai, nhưng Dazai không để nàng có thời gian phỏng đoán xem mình là ai.
" Tại sao cuộc đời lại gian nan khổ sở như thế!" Dazai vô cùng đau đớn mà lớn tiếng nói, " Trời ạ, cái thế giới tàn khốc này, sao lại có thể để cho một vị tiểu thư mĩ lệ như thế yên lặng rơi lệ, thật không thể chấp nhận, đủ khiến người ta tức giận! Vị tiểu thư mĩ lệ này, mong nàng hãy cùng ta đi tự tử đôi...."
Chữ " đi " đầy hữu lực kia còn chưa kịp xuất ra khỏi miệng, đã nghe thấy một tiếng ' bang ' giòn tan. Nữ tín đồ hung hăng tát Dazai một cái, sau đó che mặt khóc lóc chạy đi.
" Thật sự xin lỗi, " Dazai xin lỗi một cách không hề có thành ý, " Quá đáng thương, Douma - kun, cơm trưa chạy mất rồi. "
" Thật đáng thương, Dazai - kun, ngươi vẫn chưa tìm được người con gái xinh đẹp nào chịu tự tử đôi cùng ngươi sao?" Douma một tay chống cằm, nghiêng người nhìn về phía đồng bọn đang đi tới, nước mắt trên mặt vẫn chưa khô, nhưng cho dù là ai cũng không thể thấy được bất cứ quan hệ nào trước độ cong nơi khóe miệng với sự bi thương thương hại.
Trên thực tế, loại tươi cười trống rỗng không mang theo bất cứ tình cảm gì, chỉ sợ ai muốn đem người này giao cho thế lực đầy ác ý nào đó cũng không thể nào ra tay. Biểu tình của Dazai giống như một chiếc gương hoàn mĩ, phản xạ ra nụ cười hoàn toàn trống rỗng đó.
Bọn họ từ lần đầu tiên gặp mặt nhìn thấy nhau, liền nhận ra trong cơ thể của đối phương cũng có cùng loại yêu ma vô hỉ vô bi, có lẽ bởi vì duyên cớ là đồng loại thường có hình dáng giống nhau, bọn họ cũng phá lệ chán ghét lẫn nhau.
"Tại sao ngươi lại đến nơi này thế Dazai - kun? Vị đại nhân kia không lúc nào là không tìm kiếm ngươi đó. " Douma hỏi.
"Nói đến lại đúng thật là quá xấu hổ," Dazai giống như thật sự hổ thẹn mà rũ mi mắt xuống, " Bởi vì ta cũng không tìm thấy cửa vào mới của Vô Hạn Thành, Kokushibo - dono cùng Akaza - kun đều không có chỗ ở cố định, bên phía tiểu thư Daki thì lại không tiện lắm, nên ta chỉ có thể đến đây nha."
Tưởng tượng một chút, nếu Dazai Osamu xuất hiện ở trên đường đi của phố hoa Yoshiwara gặp hoa khôi Daki —— Thượng Huyền Lục đang che giấu tung tích, kia chắc chắn sẽ tạo ra oanh động phi thường không cần thiết đi. Cho dù tính cách có thật sự khiến người ta chán chét, cũng không thể phủ nhận diện mạo của người Dazai Osamu này hoàn mỹ tới mức ngay cả bản thân Daki cũng khó phân cao thấp.
Truyền bá không biết bao nhiêu câu chuyện tình yêu thê lương mĩ lệ không rõ thật giả chính là việc mọi người thích làm nhất ở chốn phong nguyệt(*). Daki vẫn luôn lợi dụng những lời đồn đại này để che giấu việc bản thân thịt người, nếu lời đồn đại giống như lưỡi dao sắc bén này bị đảo ngược, xúc phạm tới bản thân nàng, Thượng Huyền Lục có tình tình cực kém không biết sẽ làm ra động tĩnh lớn đến đâu.
(*)chốn phong nguyệt: chốn lầu xanh
Không thể không nói, chỉ cần suy nghĩ đến cảnh tượng đó một chút, liền cảm thấy cực kì thú vị. Douma tiếc nuối mà nghĩ thầm, Dazai thoạt nhìn quả thật không giống một kẻ ngu dốt sẽ làm ra chuyện như vậy.
" Ôi chao, hóa ra mọi chuyện là như thế," quạt sắt sắc bén xoát một cái liền mở rộng, che lại một nửa khóe miệng của Douma, " Khó khăn lắm mới có đồng liêu tới cửa thăm viếng! Ngay cả Akaza cũng không muốn đến nơi này của ta, thật sự khiến ta đau lòng, hoan nghênh hoan nghênh."
Cái kia có lẽ hoàn toàn là vì thực đơn không hợp đi. Mời Thượng Huyền Tam không ăn nữ nhân đến nhà Thượng Huyền Nhị chỉ ăn nữ nhân làm khách, vậy khác gì mời một người ăn chay vào nhà một người toàn ăn thịt để làm khách đâu?
Thật là một thời cơ thích hợp để phun tào(*), nhưng hai người ở đây giống như hoàn toàn không có ý tứ muốn chọc thủng tầng giấy cửa sổ này, tựa muốn nâng đỡ không khí hòa hợp mà ở chung với đồng liêu.
(*) phun tào: hành vi lập luận phản bác từ một lỗ hổng lập luận, ngữ nghĩa của người bị phản bác; thường mang ý nghĩa trêu chọc. Về sau khi được sử dụng nhiều, hàm nghĩa của từ này được mở rộng ra hành vi trào phúng, oán giận.
" Như vậy đúng thật là quá tốt rồi, không nghĩ tới Douma - kun lại hiếu khách như vậy, lần sau có lẽ ta sẽ kêu thêm vài người đi cùng để đến đây nha." Dazai vỗ tay cười nói, " Nhưng mà ngươi vẫn không chịu đứng dậy khỏi hoa sen mà xuống dưới này sao?"
" Không lại gần để nói chuyện, liền không có biện pháp chạm đến ta đi?" Douma cũng không vì thế mà cử động, biên độ tươi cười của hắn cũng từ lễ phép mỉm cười biến thành rộng rãi tươi cười, ngay cả đôi mắt cũng nheo lại. Nhưng nụ cười này lại không khiến người ta cảm nhận được một tia độ ấm nào, " Huyết Quỷ Thuật của Dazai - kun rất lợi hại nha, nhưng mà tạm thời ta không có suy nghĩ muốn biến lại thành người. "
" Sau này Douma - kun muốn phơi nắng ở bất cứ thời điểm nào, đều có thể tới tìm ta." Dazai cực kì hữu hảo mà trả lời.
Hai con quái vật khoác da người đối mặt với nhau cười rộ lên, không khí này không thể coi là vui sướng, cũng không thể coi là giương cung bạt kiếm. Rốt cuộc bọn họ cũng là những người không có tình cảm chân thật, vô luận là hỉ nộ ai nhạc hay vẫn là ái dục cùng căm ghét, bất quá chỉ là những gương mặt giả ngày càng hoàn mỹ mà thôi.
——————
Tác giả có lời muốn nói:
Ứng đại cua đồng yêu cầu, bổn văn vai chính tích cực hướng về phía trước, tính cách rộng rãi lạc quan.
Tể đã từng có đoạn thời gian đại khái so Douma hảo không bao nhiêu đi.
Đương nhiên hắn tìm được rồi Chuuya cùng Odasaku, sau lại còn có võ trinh đại gia, khẳng định so giáo tổ bệnh đến nhẹ.
Nhưng nếu muốn trang hắc khi, kỹ thuật diễn tuyệt bích nhất lưu.
Cất chứa bốn vị đếm, cảm tạ các vị hậu ái! Tin tức tốt là ta tồn cảo đệ nhất tiểu bộ phận cùng đệ nhị tiểu bộ phận ở ta bạo gan dưới liền lên, trước mắt tồn cảo có mười ba chương
————
Ain: lười dịch nhưng lại có thông tin có lẽ có người muốn biết, chứ với tôi mấy thông tin này có cũng được, không có cũng không ảnh hưởng nên cứ để đó 🌚