Giọng nam hài còn mang theo hơi sữa ngước đầu nhìn Ôn Ngọc Chương trong lồng ngực Tịch Chi, thì thào hỏi: “Phụ thân làm sao vậy? Tại sao bây giờ mới trở về? Con chờ đến sắp ngủ mất… Phụ thân phụ thân người này là ai?”
Tịch Chi cúi đầu đối mắt cùng nam hài kia, đồng tử màu mực pha một chút màu xanh. Nam hài này là nửa người nửa yêu, ở nhân gian trà trộn lâu ngày, nếu không để ý kĩ thì gần như không nhìn ra vết tích của yêu quái, xem ra Ngọc Chương đã nuôi hắn rất tốt.
Xà tộc vốn lãnh đạm tình thân, trước kia Tịch Chi nghe từ Giang Ly đã biết hắn, giờ khắc này tận mắt nhìn thấy, trong lòng cũng có chút hốt hoảng. Quả nhiên là hài tử của hắn, mặt mày cực kỳ giống hắn.
Ôn Ngọc Chương vỗ vỗ cánh tay Tịch Chi bảo hắn buông mình ra, sau đó ngồi xổm xuống xoa xoa đỉnh đầu tiểu nam hài, “Tiểu Thạch ngoan, đây là một phụ thân khác của con.”
Ôn Tiểu Thạch nhào lên ôm lấy cổ Ôn Ngọc Chương, trợn to hai mắt tò mò nhìn Tịch Chi, “Phụ thân?” Dứt lời hắn bỗng nhiên phản ứng lại, đôi mắt sáng lấp lánh mà nhìn Tịch Chi, kêu lớn: “Xà phụ thân!”
Ôn Ngọc Chương chưa bao giờ che giấu sự tồn tại của Tịch Chi, tiểu xà này rõ ràng biết rất nhiều, một tấc cũng không rời mà theo sát đại xà, cái gì cũng muốn hỏi. Hắn hỏi Tịch Chi trước đây ở nơi nào, lại hỏi Tịch Chi có thể biến thành xà cho hắn xem hay không.
Biểu tình lãnh đạm của đại xà dường như đã vứt ở nơi nào.
Ôn Tiểu Thạch ngồi trong lồng ngực phụ thân khoa tay múa chân với Tịch Chi, “Con đã dài như vậy, phụ thân nói người còn dài hơn con…” Hắn mở hai tay ra nỗ lực miêu tả lại lời nói của Ôn Ngọc Chương, miệng nhỏ bô bô mà nói không ngừng: “Trước đây phụ thân còn nói mang con đi tìm người, nhưng mà phải chờ con lớn lên mới được.”
“Phụ thân nói y rất nhớ người nên con đã lén lút chạy ra ngoài tìm người, có một đạo sĩ nói người ở Động Đình… Bên trong Động Đình có thật nhiều thật nhiều xà a… Còn có một bạch xà rất lớn, rất mập, thô to như vậy.” Tiểu xà vòng cánh tay mũm mĩm diễn tả bạch xà kia có bao nhiêu thô, còn nói: “Mấy ngày trước phụ thân mới vừa nói để đạo sĩ thúc thúc mang con đi tìm người, người sắp trở về!”
“Hả?” Làm sao Ngọc Chương biết hắn sẽ trở về.
Ôn Ngọc Chương mím môi lắc đầu với hắn, bất động thanh sắc nói: “Dỗ trẻ con thôi.”
Trước đây Tịch Chi chưa bao giờ nghĩ đến sinh tiểu xà sẽ như thế nào. Hắn và Giang Ly trời sinh đất dưỡng, xưa nay chưa từng thấy phụ thân mẫu thân. Nhưng vì Ôn Ngọc Chương, giờ khắc này hắn lại không ghét tiểu xà này.
Đêm qua Ôn Ngọc Chương ngủ không được ngon giấc, Ôn Tiểu Thạch giương nanh múa vuốt ngồi ở trong lồng ngực của y, nháo đến sắc mặt y có chút tái nhợt.
Tiểu xà giang hai cánh tay ra hiệu Tịch Chi ôm hắn, đứa nhỏ này vô cùng tự nhiên mà tiếp nhận Tịch Chi vừa trở về làm phụ thân của hắn. Mấy câu nói qua, bắt đầu lải nhải gọi “Xà phụ thân”, thật giống như không hề có khoảng thời gian hắn rời đi.
Dễ thương như vậy, đúng là có nhiều điểm giống như Ôn Ngọc Chương.
Nâng tay tiếp nhận Ôn Tiểu Thạch, tiểu xà ôm vai Tịch Chi cao hứng kêu: “Chúng ta mau bay lên trời!”
Lúc này thị nữ bước vào nói nước nóng đã chuẩn bị xong, Ôn Tiểu Thạch không muốn đi, quấn lấy Ôn Ngọc Chương nói hắn muốn chơi ở gian ngoài, tuyệt đối không quấy rầy bọn họ.
“Không được.” Ôn Ngọc Chương đen mặt.
Vật nhỏ này thường thường vào lúc Ôn Ngọc Chương tắm rửa chỉ cách bức bình phong chơi đùa. Chỉ là lúc này không giống ngày xưa, đã có Tịch Chi, bọn họ ở bên trong phải làm những gì, tên tiểu tử này đều sẽ nghe được.
Có thể Ôn Tiểu Thạch nói không được, làm sao cũng không chịu đi, nắm ống tay áo Tịch Chi khóc thút thít nghẹn ngào nói: “Xà phụ thân chạy mất thì làm sao bây giờ, vậy con chỉ còn lại một phụ thân.”
Ôn Ngọc Chương: “…”
Thôi ở lại thì ở lại đi.
Ôn Tiểu Thạch cách một bức bình phong nằm nhoài trên giường nhỏ chơi mấy con châu chấu đan bằng lá tre. Ôn Ngọc Chương đang cởi quần áo, lão yêu quái chuẩn bị biến phép, y liền ngăn cản hắn, dùng cằm chỉ chỉ bức bình phong: “Con nghe không thấy động tĩnh sẽ cuống lên. Không sao đâu, con tự mình chơi, sẽ không nhìn lén bên này.”
“Cái này phải quản con, em thật nhẹ dạ với con ruột của mình.” Đại xà trưng bộ mặt kiêu ngạo cười nhạo Ôn người phàm nhẹ dạ.
Ôn người phàm cúi đầu thử nước, nhàn nhã mà trả lời: “Em cũng sợ chàng chạy.”
Tịch Chi: “…”
Bức bình phong ở ngoài: “Phụ thân? Xà phụ thân?”
Hồi lâu không nghe thấy động tĩnh bên trong, Ôn Tiểu Thạch liền chống đầu gọi y.
“Ừm.” Ôn Ngọc Chương không nhanh không chậm đáp con một tiếng, Ôn tiểu xà mới tiếp tục chơi châu chấu.
“…” Tịch Chi triệt để không còn lời nào để nói.
Tịch Chi thích nhiệt độ lạnh, cực kỳ không thích nước nóng. Thường ngày Ôn Ngọc Chương tắm rửa hắn chưa bao giờ ở bên cạnh giúp đỡ, bây giờ không hiểu được tại sao cứ không muốn rời khỏi Ôn Ngọc Chương nửa bước, tự mình tìm một cái ghế tựa, an vị bên cạnh bồn tắm nói chuyện cùng Ôn Ngọc Chương.
Nếu không nói đến những thứ khác, hắn cũng giống hệt như Ôn Tiểu Thạch canh giữ bên ngoài.
Tịch Chi nói rất ít, hơn nửa là Ôn Ngọc Chương kể lại chuyện phát sinh trong năm năm này. Ban đầu hắn còn chú ý nghe, nhưng dần dần Ôn Ngọc Chương tẩy đến giữa hai đùi, tách ra đầu gối quỳ bên trong mộc dũng, nâng tay lấy ra tinh dịch bên trong huyệt, tâm trí của hắn liền trôi dạt đến trên thân thể Ôn Ngọc Chương.
Bên trong mộc dũng trong suốt thấy đáy, động tác của Ôn Ngọc Chương in trên bóng nước, đối với đại xà mà nói thì nhìn vô cùng rõ ràng.
Trong bụng tràn đầy xà tinh, Ôn Ngọc Chương cúi đầu móc một hồi lâu cũng không lấy ra được nhiều, mà hai vú đặt ở thành mộc dũng đã in một đạo hồng vết.
Từ phía trên nhìn xuống, vừa vặn có thể nhìn thấy ngón tay Ôn Ngọc Chương cắm bên trong cái mông của chính mình quấy làm. Một luồng lại một luồng gợn nước đẩy ra, ngón tay của y kéo ra bạch trọc phân tán ở trong nước.
Ôn Ngọc Chương nằm nhoài trong mộc dũng cong lên cái mông to, không ngừng mà lấy tay xoa bụng của mình. Bụng căng tròn chậm rãi bằng phẳng xuống, càng ngày càng nhiều tinh dịch bị y móc ra.
Tinh dịch đi ra, nước nóng liền rót vào bên trong huyệt. Ôn Ngọc Chương lại co rút dâm huyệt ép nước nóng ra ngoài, vì tư thế quỳ không tiện, y chỉ có thể nửa ngồi nửa quỳ bên trong mộc dũng. Ngồi xổm bất ổn, thân thể loạng choà loạng choạng mà nằm nhoài trên vách mộc dũng, một đôi vú to bị đè bẹp ở phía trên.
Đợi đến khi tẩy rửa sạch sẽ trong hậu huyệt, đầu Ôn Ngọc Chương đã đầy mồ hôi. Y lấy khăn vuông trên giá bên cạnh lau mặt, nhìn thấy Tịch Chi đang theo dõi y, mới nhớ tới hai người vốn đang nói chuyện.
Cũng không nhớ đã nói đến chỗ nào, Ôn Ngọc Chương một bên hỏi những năm qua Tịch Chi đã đi đâu.
Đại xà đường hoàng mà nói đi ngủ.
Ôn Ngọc Chương cười rộ lên, bộ dạng không có chút nào bất ngờ. Y làm ẩm ướt khăn vuông sau đó nhấc lên một chân đặt trên vách một dũng, dùng khăn vuông đẩy ra hai mép thịt múp mà lau nước bên trong. Tinh dịch đã hấp thu hết, bên trong hơn nửa là d*m thủy của y, hoa môi nhăn nheo dính nhơm nhớp.
Y không nói lời nào, Tịch Chi không thể làm gì khác hơn là nói tiếp. Kỳ thật cũng không gì để nói, hắn nhớ cái gì thì nói cái đó, liền nói rằng hắn đang tính khi nào thì sen trường sinh nở, đột nhiên nhìn thấy Ôn Ngọc Chương đem khăn vuông rút ra nhét vào bên trong hoa huy*t.
Ôn Ngọc Chương thấp giọng thở nhẹ một tiếng, trên mặt hồng hồng, thân thể cũng không biết là bởi vì tình dục hay là nước nóng mà biến thành màu hồng phấn.
“Hình dáng trường sinh sen ra sao, a… Em còn chưa từng nhìn qua.” Ôn Ngọc Chương duỗi tay vịn Tịch Chi bước ra mộc dũng. Có lẽ là bận tâm Ôn Tiểu Thạch ở bên ngoài bức bình phong, rõ ràng đã động tình, y vẫn xoay người đi lấy quần áo.
Tịch Chi đứng lên đi theo phía sau y, “Đó là loài sen nhiều cánh, một năm chỉ nở một cánh, khi nào nó nở toàn bộ ta sẽ mang cho em xem một chút.”
Vừa nãy Tịch Chi nhắc tới sen trường sinh nở phải chờ đến trăm năm, Ôn Ngọc Chương khom lưng cầm một cái áo mỏng khoác lên người, lúc này mới ôn nhu cười nói: “Em nào có nhiều thời gian như vậy chờ nó nở.”
“Vậy qua ít ngày nữa ta lấy cho em xem.”
Ôn Ngọc Chương ngồi trên băng ghế mặc áo, y cài khuy áo từ dưới lên, vú to trắng như tuyết chậm rãi thu vào bên trong quần áo. Vì bên trong không có mặc yếm, có thể nhìn thấy núm vú hồng nhạt vểnh lên, dán chặt quần áo. Khuy áo trên cùng thật sự cài không được, Ôn Ngọc Chương không thể làm gì khác hơn là tùy ý để lồng ngực lộ ở bên ngoài.
Áo khoác chỉ dài tới đùi Ôn Ngọc Chương, hai chân y không đóng lại được, không thể không chuyển hướng hai chân ngồi trên băng ghế. Một nửa huyệt dán lên mặt ghế, theo động tác mặc quần áo của Ôn Ngọc Chương mà hai mép thịt sưng lên cọ sát vào ghế. Khe thịt dần dần ướt át, âm đ*o đỏ tươi hơi co rút lại phun ra một luồng d*m thủy.
Ôn Ngọc Chương cắn môi hơi thở dốc, đứng lên chuẩn bị mặc tiết khố, nghĩ động tình nhẫn nại một chút sẽ thôi, cũng không quan tâm có chọc đến lão yêu quái hay không. Dù sao trước kia chưa đến thời kỳ phát tình, y có trương cái mông chủ động quấn lấy, Tịch Chi cũng gần như không để ý tới.
Ai ngờ mới vừa khom lưng, Tịch Chi liền mò vú y. Da thịt vừa ngâm trong nước nóng mềm mại ấm áp, thân thể đẫy đà vừa kiều vừa mị, Tịch Chi ôm ở trong tay không nỡ lòng buông ra. Vòng eo Ôn Ngọc Chương run rẩy, hoảng hốt chốc lát, quay đầu lại hỏi Tịch Chi: “Làm sao vậy?”
“Ta giúp em xoa xoa.” Tịch Chi cắn gáy y, một tay xoa cái vú, một cái tay khác tách ra hai chân Ôn Ngọc Chương sờ đến khe thịt ướt át.
Ôn Ngọc Chương thả lỏng thân thể, nhẹ giọng oán giận: “Em rất vất vả mới tẩy sạch được.”
Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, làm gì có ai cam lòng buông tay. Vò ra lượng lớn d*m thủy, trên núm vú cũng để lại dấu răng, Ôn Ngọc Chương là người không chịu nổi trước.
Đại xà ngược lại nói được là làm được, chỉ lấy bàn tay xoa xoa nắn nắn thân thể Ôn Ngọc Chương.
Ôn Ngọc Chương dùng cả tay chân mà bò lên trên bàn, tự mình nhổng lên cái mông cho đại xà tiến vào. Y lấy ngón tay mở ra miệng huyệt, hai mép thịt đầy đặn bao bọc ngón tay của y tạo thành cái miệng nhỏ, lộ ra huyệt thịt bên trong ướt nhẹp mềm nhũn đang rung động.
Lúc này Tịch Chi mới dùng tư thế tiến vào phía sau. Đặt ở trên bàn thao hồi lâu, Tịch Chi cảm thấy rất không vừa lòng, ôm Ôn Ngọc Chương vào trong ngực đứng thao.
Ôn Ngọc Chương ôm cổ hắn không dám kêu lên, gần như sắp bị thao ngất đi.
Liên tiếp mấy tràng tính sự đã quét sạch thể lực của Ôn Ngọc Chương. Lúc này thật sự không thể tiếp tục kiên trì được, thân thể y không ngừng co giật, sắc mặt tái nhợt, chỉ có hai má hồng hồng không bình thường.
Lão yêu quái đến cùng cũng biết đau lòng y, rút ra côn th*t ôm người ôm vào trong lòng dỗ dành. Một mặt ôn nhu hôn y, mặt khác mò xuống hoa huy*t, tinh tế xoa hạt đậu.
Ôn Tiểu Thạch nằm trên giường nhỏ ở bên ngoài bức bình phong vừa ngủ qua, sau khi tỉnh lại nghe thấy bên trong không có động tĩnh, ngốc lăng lăng ngồi ở trên giường gọi phụ thân.
Ôn đại nhân mê mê trầm trầm không nghe thấy Ôn Tiểu Thạch gọi y.
Ôn Tiểu Thạch hoảng hốt, cuống quít trèo xuống giường: “Phụ thân tắm xong chưa? Phụ thân…”
“Phụ thân ơi, xà phụ thân…” Ôn Tiểu Thạch tưởng mình bị bỏ lại, giày cũng không mang đã vội vàng chạy vào bên trong, “Phụ thân con vào đây…”
Câu cuối cùng Ôn Ngọc Chương rốt cuộc nghe được, dọa đến đầu óc trống rỗng, hô lớn: “Đừng… Đừng vào!”
Đáng tiếc đã chậm, khóe mắt thấy thân ảnh của Ôn Tiểu Thạch, Tịch Chi liền lấy quần áo che trên người Ôn Ngọc Chương. Ôn Ngọc Chương trong cơn kinh hoảng, toàn thân run rẩy đạt triều thổi, một chữ cũng không nói ra được.
“Phụ thân?”
Tịch Chi ngẩng đầu liếc mắt Ôn Tiểu Thạch một cái, thấy Ôn tiểu xà che kín đôi mắt của chính mình, “…”
Ôn Ngọc Chương bị dọa chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, lúc này mới chậm rãi thanh tĩnh lại.
“Phụ thân còn chưa khỏe sao?” Ôn Tiểu Thạch lẩm bẩm nói, “Con không có nhìn lén, là phụ thân quá chậm.”
Ôn Ngọc Chương đi đứng như nhũn ra mà ngã vào lồng ngực Tịch Chi.
Việc này trêu đến Tịch Chi cười ra tiếng. Chờ tiểu xà ra ngoài, hắn mặc quần áo cho Ôn Ngọc Chương, một bên trêu chọc y: “Lá gan của Ôn đại nhân càng ngày càng nhỏ.”
Ôn Ngọc Chương mệt mỏi nói: “Đó là nhi tử của chàng, chàng nhận lại hắn mà nuôi đi, em không nuôi nữa.”
“Không muốn. Yêu quái chúng ta đều là trời sinh đất dưỡng, độc lai độc vãng quen rồi, sẽ không yêu thương nhi tử.”
Đại xà vô tình ngáp một cái, thật khó hắn mới hiểu được tâm tư của Ôn Ngọc Chương, liền nói ra một câu tâm tình: “Ta chỉ yêu thương em.”
Ôn Ngọc Chương nằm nhoài trong ngực Tịch Chi cười nói: “Vậy coi như nể mặt em đi.”
Tịch Chi ôm y ngã xuống giường, cười giỡn nói: “Cái này còn phải xem thành ý của Ôn đại nhân.”
Cười đùa rồi lại cười đùa, một người một xà nằm trên giường, ngược lại là không làm cái gì.
Cửu biệt trùng phùng, lúc này không khí dần lắng xuống, Ôn Ngọc Chương nghiêng đầu nhìn hắn, trong lòng chìm chìm nổi nổi chỉ còn yên ổn cùng vui sướng. Hắn vẫn như cũ không hiểu, nhưng cũng may rằng tuy hắn không hiểu nhưng vẫn trở lại.
“Ta sẽ không đi.” Cảm giác được ánh mắt của Ôn Ngọc Chương đặt trên người hắn, Tịch Chi lục lọi tay y nắm chặt, “Ngọc Chương, em phải cho ta thời gian chậm rãi học.”
Ôn Ngọc Chương lắc đầu một cái, chân tâm thật lòng mà cười rộ lên: “Như vậy là tốt rồi.”
Ôn Ngọc Chương vùi vào lồng ngực đại xà, bên môi mang theo ý cười từ từ thiếp đi, khẽ thở dài nói: “Thanh Quy, chàng thật tốt.”