• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ chí kết thúc, Ôn Ngọc Chương luôn không có tinh thần. Mặc dù y đã quen ẩn nhẫn, dễ dàng khiến người ta không nhìn ra kẽ hở, nhưng y vẫn bị Tịch Chi phát hiện.

Tịch Chi mặt lạnh đi mời đại phu, Ôn Ngọc Chương kéo tay áo hắn cũng giả vờ không nhìn thấy, vừa quay lưng lại không yên lòng để y ở nhà một mình, sai Ôn Tiểu Thạch lên đường đi thỉnh đại phu.

Dỗ cũng dỗ không được, kiến thức Ôn đại nhân vô cùng dạt dào, mà hiện tại Tịch Chi cũng không tin lấy một câu. Đại phu và tiểu xà rất nhanh đã về, Ôn Ngọc Chương ngoan ngoãn đưa cổ tay ra để đại phu bắt mạch. Thời điểm đang chờ xem đại phu định nói gì, y kéo ống tay áo của Tịch Chi, bị đại xà lãnh đạm kéo trở lại.

Hắn giống như tiểu hài tử đang giận hờn y vậy.

Hiếm khi thấy hắn như thế, Ôn Ngọc Chương lấy tay áo che miệng cười trộm, không để ý lại cười đau cả bụng đến ho khan.

“Ngọc Chương?” Tịch Chi kinh hoảng, vội vàng xoay người lại kéo xuống tay áo đang che trên mặt y.

Ôn Ngọc Chương mới vừa tỉnh giấc còn chưa kịp buộc tóc, tóc dài mượt mà tản ra khắp khuôn mặt. Ngón tay Tịch Chi run run hất tóc y ra, lúc đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào cái trán chảy đầy mồ hôi của Ôn Ngọc Chương thì trong lòng hắn càng hoảng loạn, gần như nói không ra lời, bờ môi mấp máy hồi lâu mới nghe thấy giọng nói của mình.

“Làm sao vậy? Khó chịu chỗ nào?”

Tịch Chi khàn cổ họng, nói xong lời cuối cùng thì dần đè thấp giọng, gần như thở dài nói: “Em đừng lại làm ta sợ.”

Chờ ngón tay hắn run run vén xong hết tóc của Ôn Ngọc Chương, lại nhìn thấy khóe môi Ôn Ngọc Chương còn chưa tan đi ý cười trêu chọc, con ngươi vì cười quá mức mà mang theo tầng hơi nước mỏng, mặt mũi vừa dịu dàng vừa ôn nhu—— bộ dạng hiện giờ của Ôn công tử giống hệt những lần y đùa hắn trên giường, sau đó trốn ở trong lồng ngực hắn cười trộm.

Tịch Chi: “…”

Ôn Ngọc Chương thu lại ý cười trên mặt, nắm chặt ngón tay Tịch Chi ôn nhu nói: “Tướng công, em không sao, chàng đừng lo lắng.”

Ôn công tử, sắc mặt em thật sự tươi như vậy à?

“Buông tay.” Tịch Chi nhe răng: “Em đừng giả vờ nữa, ta đã thấy hết rồi.”

“Chàng thấy cái gì chứ?” Ôn Ngọc Chương ôm lấy vai Tịch Chi dựa trên người hắn, ý cười nồng đậm mà hôn vành tai hắn một cái. Giọng nói y vừa ngọt vừa nhu, rất dễ dỗ dành được tâm tư người khác, lập tức khiến hắn không biết phải nói cái gì.

Sắc mặt Tịch Chi đã hòa hoãn hơn nhiều, lại nghe thấy Ôn Tiểu Thạch lén lút cướp lời: “Con cũng thấy phụ thân lén cười xà phụ thân rồi nha!”

Ôn Ngọc Chương: “…”

Đại phu bị lãng quên hồi lâu rốt cuộc cũng tìm được cơ hội để chen miệng vào: “Trước đây công tử từng bị bệnh nặng phải không? Bây giờ mặc dù không có gì nghiêm trọng, nhưng mạch tượng còn hơi yếu, vẫn nên chú ý tịnh dưỡng một chút.”

Tính mạng của Ôn Ngọc Chương tuy rằng đã không còn gì đáng ngại, mà những năm trước đây thân thể bị hao tổn quá mức, đã vậy còn không có tịnh dưỡng tốt (ý là giường chiếu hơi tích cực). Lần này lại mắc một trận ốm vặt, Tịch Chi do dự hồi lâu, liền cho y ăn một viên châu quả.

Sớm kia Ôn Ngọc Chương nói chuyện dỗ dành Tịch Chi có nhắc đến chuyện sinh tiểu xà, Tịch Chi có lúc đã rất ghét bỏ Ôn Tiểu Thạch, xác thực không có ý định muốn sinh thêm hài tử. Mặc dù Ôn Ngọc Chương cảm thấy Ôn Tiểu Thạch nên có thêm vài đệ đệ muội muội chơi cùng mới tốt, nhưng mà trong lòng y đại xà đương nhiên quan trọng hơn, cho nên y cũng không nhắc đến chuyện này nữa.

Nhưng mà thời kỳ phát tình sau của Tịch Chi còn chưa kết thúc, Tịch Chi liền nhận ra Ôn Ngọc Chương đã mang thai tiểu xà.

Lần này có Tịch Chi bên cạnh bồi y, Ôn Ngọc Chương mang thai cũng an ổn hơn ngày xưa. Đến giai đoạn cuối, Ôn Ngọc Chương phát hiện bụng y lớn hơn rất nhiều so với lúc trước mang thai Tiểu Thạch, bên trong giống như chứa ba cái trứng xà.

Sắc mặt Tịch Chi ủ dột mấy ngày, lại không tiện nổi nóng với Ôn Ngọc Chương, dù gì châu quả cũng là hắn tự mình đưa cho y. Mỗi ngày hắn chỉ quấn lấy Ôn Ngọc Chương, không giao phối cũng quấn lấy y.

Ôn Ngọc Chương biết hắn biệt nữu, cũng muốn hồ đồ theo hắn.

Xà tộc mang thai tám tháng sẽ đẻ trứng, Ôn Ngọc Chương mới mang thai sáu tháng mà bụng đã lớn hơn cả thai phụ tám tháng. Y lại gầy, thịt trên thân thể đều dồn ở hai vú và mông, cho nên bụng nhìn ra rõ ràng rất lớn.

Đến ngày xuân Ôn Ngọc Chương thay đổi áo lót mỏng, y mang thai nên tính dục cũng tăng, đại xà lại luôn quấn lấy y. Ôn Ngọc Chương đành đuổi Ôn Tiểu Thạch về nhà phụ mẫu, một mình cùng Tịch Chi ở nhà, đơn giản cũng không mặc tiết khố, mỗi ngày chỉ khoác một cái áo ngắn. Áo ngắn chỉ che đến đùi, bụng của y lại lớn, thỉnh thoảng ngồi nằm lại lộ ra một đôi huyệt ướt đẫm bên dưới. Tịch Chi nhìn thấy, không thể không đem y đặt lên bàn, lên giường mà thao một trận.Ánh nắng rất tốt, Ôn Ngọc Chương đặt một cái ghế nằm trong sân, che kín chăn ngủ cả buổi sáng. Tỉnh rồi cũng lười nhúc nhích, Tịch Chi không biết đi đâu mất rồi, Ôn Ngọc Chương cảm thấy bên trong hoa huy*t đã ướt nhẹp, lúc ngủ cũng chảy nước. Y nằm vùi vào ghế, một tay che chở bụng, hai chân kẹp chăn mà cọ cọ.

Áo ngắn chỉ phủ lên ngọc hành của y, hơn nửa cái mông trắng mịn bị phơi dưới ánh mặt trời. Y hơi nâng đùi lên, trong tay siết thảm mài hạt đậu của chính mình.

Hai mép thịt tách lộ ra hoa môi phì nộn, chăn làm bằng da lông cao cấp chậm rãi nghiền vào thịt đậu khiến huyệt đạo tuôn ra từng cỗ nước ấm. Ôn Ngọc Chương nhắm mắt thở dốc, nhét chăn càng sâu hơn.

Không lâu sau, chăn đã bị Ôn Ngọc Chương làm ướt đẫm, bên trong tao bức càng ngày càng ngứa. Ôn Ngọc Chương cau mày ngồi xuống, hai chân kẹp hai bên tay vịn, ánh nắng sáng ngời chiếu trên hạt đậu sưng tấy đầy nước, thậm chí còn có thể nhìn thấy mị thị đỏ au co rút bên trong.

Hai vú vểnh cao, bụng lớn nằm dưới hai vú lại bị áo bao lấy chặt chẽ. Ôn Ngọc Chương vuốt ve bụng trấn an đám tiểu xà bên trong, ngón tay lại quấn lấy chăn len đi kiếm hoa huy*t của chính mình.

Tư thế này có chút vất vả, Ôn Ngọc Chương đơn giản rút chăn ra, nhắm mắt lại gọi Tịch Chi. Lúc Tịch Chi xuất hiện, đối diện hắn chính là hai huyệt của Ôn Ngọc Chương, chỉ thấy hậu huyệt ướt đẫm đóng chặt, mà hoa huy*t đã mở ra, một nửa miệng huyệt bị quần áo che khuất, nửa kia bị ánh nắng chiếu rọi, da thịt nhăn nheo phấn hồng được thủy quang chiếu đến lấp lánh.

Chân Ôn Ngọc Chương còn đang kẹt ở tay vịn, y vuốt ve bụng lớn tròn trịa, mà không phải chỉ có bên trong huyệt ướt đẫm, mảnh áo trước ngực cũng bị sữa làm ẩm ướt.

Nghe thấy tiếng bước chân của Tịch Chi, Ôn Ngọc Chương cũng không thèm nhìn sang, chỉ vươn hai cánh tay về phía hắn. Tịch Chi tiến lên ôm y vào trong lòng, không đợi Ôn Ngọc Chương nói đã chậm rãi đem dương v*t chính mình chôn vào bên trong hoa huy*t của y.

Thịt huyệt bên trong vừa ướt vừa mềm, vì sắp sinh mà âm đ*o của Ôn Ngọc Chương càng mềm mại nhẵn nhụi hơn so với ngày thường. Tịch Chi hơi dùng sức, toàn bộ côn th*t liền bị nuốt vào.

“Chàng đang làm gì vậy.” Ôn Ngọc Chương dù hơi oán giận, nhưng sắc mặt lại rất nhu hòa, hai gò má ửng đỏ ôm cổ Tịch Chi nhẹ nhàng lay động.

“Chuẩn bị đệm chăn cho em đẻ trứng.”

“Còn sớm mà, tháng sau mới sinh.” Ôn Ngọc Chương cười rộ lên, lôi kéo tay Tịch Chi sờ vào bụng mình, đón ý hùa theo đại xà rút ra cắm vào, đem mông thịt đầy đặn ma sát hai chân của Tịch Chi đến đỏ ửng.

Trước đây lúc sinh Ôn Tiểu Thạch thì Tịch Chi không có ở đó, lúc này bộ dạng lại như lần đầu tiên làm phụ thân. Kỳ sinh của Ôn Ngọc Chương càng gần, hắn lại càng căng thẳng.

Thời điểm Tịch Chi thao y, bụng to của Ôn Ngọc Chương cũng lay động lên xuống. Tịch Chi vội ôm eo y, cùng Ôn Ngọc Chương đồng thời bảo vệ bụng.

Cách quần áo trong suốt cũng có thể nhìn thấy cái bụng của Ôn Ngọc Chương. Tịch Chi vuốt ve bụng của y, trong bụng rõ ràng đã thấy ba cái trứng xà, tuy rằng vỏ trứng trong tử cung còn tương đối mềm mại, nhưng vẫn có thể phát hiện bụng Ôn Ngọc Chương có ba chỗ bị gồ lên.

Ôn Ngọc Chương nhắm mắt lại lãng gọi, dưới thân thể vừa ẩm ướt vừa trơn trợt, đặc biệt là trên cái mông dính đầy d*m thủy. Cho dù có dương v*t Tịch Chi chống đỡ trọng lượng của y, Ôn Ngọc Chương cũng không thể không ôm sát hắn.

Sau đó ôm quá chặt, bụng của y liền bị đè ép tàn nhẫn, không biết những phụ nhân khác mang thai là bộ dạng gì, còn Ôn Ngọc Chương đại khái là vì trong bụng chứa trứng xà, luôn cảm thấy nhẹ nhàng chạm thử sẽ nát tan, lúc này sốt sắng mà bảo vệ bụng, rầm rì muốn Tịch Chi đặt y lên ghế rồi lại thao.

Tịch Chi vốn đang cao hứng, đành phải dừng lại để Ôn Ngọc Chương nằm lên ghế, từ phía sau ôm y thao. Tư thế nằm nghiêng khiến vòng eo của Ôn Ngọc Chương lộ ra đặc biệt tinh tế, Tịch Chi vuốt ve vòng eo, ngón tay tiến vào trong quần áo xoa xoa bụng của y.

Trên ngón tay của hắn còn dính d*m thủy của Ôn Ngọc Chương, d*m thủy nhơm nhớp được bôi lên bụng Ôn Ngọc Chương lại còn được vuốt ve, Ôn Ngọc Chương sảng khoái mà lãng gọi không ngừng, tự mình mở vạt áo, kéo tay Tịch Chi đi bóp cái vú.

Dưới ánh nắng sáng chói, Ôn Ngọc Chương ôm cái bụng lớn chứa trứng xà, hai chân mở ra để dương v*t đại xà cắm sâu vào trong miệng tử cung mà bắn ra cỗ tinh dịch lớn.

Được tinh dịch của xà phụ thân tẩm bổ, ba viên trứng xà lớn lên nhanh chóng. Lúc đã tám tháng gần kỳ sinh, bụng Ôn Ngọc Chương đã lớn vô cùng, nhưng y đã có kinh nghiệm khi sinh Ôn Tiểu Thạch nên không có chút sợ sệt nào.

Trái lại Tịch Chi mỗi ngày mặt mày ủ dột mà nhìn chằm chằm bụng của y, Ôn Ngọc Chương còn phải dỗ hắn thả lỏng một chút.

Ôn Ngọc Chương để mông trần ngồi lên dương v*t đại xà, một bên thủ dâm cho hắn, một bên trêu ghẹo: “Ngày hôm nay có muốn không? Bên trong tao bức của em đã ướt rồi.”

Tịch Chi lắc đầu.

Ôn Ngọc Chương nắm quy đầu hắn cười nói: “Tướng công thả lỏng một chút, chàng cứ xem em như xà cái đẻ trứng là được.”

“Em không phải xà.” Tịch Chi tức giận nói, bỗng nhiên thấy sắc mặt Ôn Ngọc Chương không đúng lắm, hắn lập tức sốt sắng hỏi: “Làm sao vậy? Làm sao vậy?”

Ôn Ngọc Chương nhìn hắn: “Chắc là sắp sinh.”

Một hồi binh hoang mã loạn, Ôn Ngọc Chương đã sinh hạ ba viên trứng xà trắng mập.

Tịch Chi rõ ràng vẫn còn sững sờ, Ôn Ngọc Chương đầu đầy mồ hôi thở phào nhẹ nhõm, hôn khóe môi Tịch Chi cười khẽ: “Tướng công, chàng nhìn trứng xà của chúng ta kìa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK