Nhi mở cửa ra đón những ánh nắng ban mai. Chỉ cần có thêm hai từ “hạnh phúc” trong tim thôi mà mặt trời hôm nay dường như chói chang hơn mọi ngày, cả làn không khí ngập ngụa khói bụi Sài Gòn cũng trở nên trong lành hơn hẳn. Hạnh phúc rõ là thuốc lắc mà! Làm con người ta hưng phấn, ảo tưởng hơn bao giờ hết. Nhưng ai mà chẳng muốn sống trong hạnh phúc chứ?
Đang “lắc” giữa “cơn” hạnh phúc thì bản mặt của bà hàng xóm siêu nhân gao diệt gian trừ bạo ở đâu ra chen vào. Thật là không thể nào chấp nhận được. Bộ bả “diệt” cô chưa đủ hay sao mà giờ còn đi ngó nghiêng ngó dọc canh me cô nữa. Kiểu như giờ chỉ cần hắt hơi một cái là bả bay lại chửi tới tấp, đập tới nắp cũng nên. Càng ngày càng quá quắc, riết rồi hơn phóng viên đi săn ảnh nữa. Tại sao? Tại sao vậy? Sao sáng nào cũng phải hít chung cái bầu không khí này với bả. Nếu hít cacbonic không chết thì Nhi cũng chuyển sang hít cho khỏi đụng bả. Nếu bả là Tú thì có phải tốt hơn không? Lúc đó thì có bao nhiêu không khí thì cô cũng sẽ hít lấy hít để.
Nhắc tới lão già đó làm Nhi nảy ra một ý tưởng. Cô sẽ làm một điều điên rồ. Điều điên rồ nhất trong cái tuổi 23 này.
Khu chung cư cao cấp Thảo Điền, tầng 14.
Lão Tú của Nhi đang ngủ, ngủ như chưa từng được ngủ. Hôm qua đang sốt mà còn còng lưng ra bơm hơn cả trăm cái bong bóng. Giờ cho ra ngã tư đứng chắc cũng thành hotboy bơm xe đạp. Thấy tội mà thôi cũng kệ. Ráng bơm vậy cho cơ tay cơ chân cơ bụng cơ đùi gì nó nở nang ra xíu. Đỡ mắc công tuần nào cũng tốn thời gian rồi tốn tiền để đi tập gym nữa. Mà mệt thì mệt, nhưng miệng cứ tủm tỉm cười hoài à. Trông cưng lắm! Chắc là đang mơ cái trái bơ gì đó.
Mà có là trái bơ hay trái mơ gì đi chăng nữa thì cũng đã hết rồi. Điện thoại reo lên. Và tất nhiên không ai khác ngoài bà thím Nhi nhà ổng. Không có sức nghe cũng phải nghe thôi. Mắc công bả lại mít ướt bảo bỏ rơi bả nữa. Khổ lắm cơ!
- Alô...?
- A... Tú!
- Tú nghe nè...
- Tú xuống đây đón em đi. Bác bảo vệ thấy em lạ nên không cho em vào trong.
- Vào cái gì...
- Vào chung cư ạ.
- Chung cư gì...
- Ơ hay? Chung cư nhà Tú chứ còn gì nữa?
- Hở...?
- Mau mau nào! Nặng quá! – Nhi hét vào điện thoại. Trên vai cô đang vác nguyên cái balô to chình ình nên cũng dễ cáu bẩn lắm.
- Ừ ừ. – Nghe bà hoàng léo nhéo trong điện thoại là tỉnh liền. Mặc dù chưa biết vụ gì nhưng cũng phải lật đật chạy xuống.
3 phút sau.
Tú có mặt tại hiện trường vụ án, đầu cổ tóc tai chờm bơm như mới bị giật điện. Cho đi casting phim “Vua sư tử” chỉ cần ló mặt ra là đảm bảo được nhận vai liền chứ không cần diễn nữa.
- Tú! Sao lâu thế? – Trời ạ! Có 180 giây thôi mà bảo lâu đó! Thôi thì kêu Tú mở cửa sổ ra phóng thẳng xuống dưới cho lẹ nha
- Bác! Cái này bạn con. – Lơ luôn cái con người lai thú kia, Tú nói với bác bảo vệ.
- Ừ. Thôi đưa bạn lên nhà chơi đi.
- Cảm ơn bác. – Tú lễ phép. – Đi nè. – Tú quay sang quắc tay ra hiệu cho Nhi rồi chạy đến thang máy trước.
- Tú! Tú! Tú! Khoan đã!
- Gì đấy?
- Xách hộ em cái balô với.
- Ừ. Đưa đây.
- Hihi.
”Phạch!” – Balô rớt xuống đất. Cái khoảnh khắc mà trao tay chiếc balô nó y như vớ nhầm phải cổ phiếu đang thua lỗ vậy. Rớt cái phịch xuống dưới tận âm tào địa phủ. Tú muốn sái cả cơ xụi cả tay luôn rồi. Cái tội mắt nhắm mắt mở dở hơi cầm có một tay nó vậy. Mà không hiểu để cái quái gì trong đó mà nặng dữ thần. Đã đang đau nhức mà còn gặp con bé này, số Tú quả là may mắn quá thôi! Chắc kiếp trước nợ nó cả căn biệt thự hay sao đó.
Cửa thang máy mở ra. Nhi thì hí ha hí hửng bước vào rồi bấm tầng 14 luôn. Còn Tú thì đang lê lết kéo cái balô vào. Sao lại lựa lúc Tú yếu đuối, bánh bèo nhất mà bắt Tú xách đồ nặng vậy? Mất mặt thật!
Hai người đã vào được căn hộ. Nãy giờ Tú vẫn chưa nói gì thêm. Lo vác cái balô thôi đã không có thời gian thở rồi huống chi là nói chuyện.
- Để ngay sofa là được rồi Tú. – Ơ? Tú chuyển sang làm nghề khuân vác hồi nào thế?
-...
- À mà này...
”Ầm!” – Nhi chưa kịp nói hết câu thì Tú đã phi thẳng vào phòng ngủ. Nhi rón rén theo mò rồi đẩy cửa phòng ra nhè nhẹ.
Trời ơi! Có ai bất lịch sự như lão già này không? Có khách tới chơi mà không nói không rằng cứ thản nhiên đi ngủ phì phò thế này? Mà hôm nay sao tự nhiên bạn Nhi của chúng ta không nhoi như mọi hôm, chỉ lại giường rồi ngồi kế bên ngắm bạn Tú ngủ. Mà không nhoi không có nghĩa là hiền. Mọi thứ còn diễn ra dữ dội hơn khi Nhi bỏ ý định ngồi kế bên và thay vào đó là nằm kế bên. May là cô còn vương vấn lại một chút sĩ diện, chứ không là ôm luôn cả người ta rồi.
12 giờ trưa.
Người ta mệt nên người ta ngủ đã đành, đằng này khoẻ mạnh cũng a dua ngủ theo. À mà quên nói. Ngủ thì cái dây thần kinh nhục của Nhi nó cũng tạm ngưng hoạt động nên cái sự sĩ diện lúc nãy nó bay đi hết rồi.
- Cái gì vậy hả? Hả? – Tú vung tay, lăn mình qua phía mép giường rồi ngồi bật dậy.
- Hờ...
- Trời ơi lại còn chảy ke nữa. Cái con bé này...
Chắc mọi người không hiểu vì sao Tú lại phản ứng thái hoá như vậy. Nhưng không ai hiểu được Tú vừa trải qua những chuyện gì đâu.
Hãy tưởng tượng xem, bạn mở mắt dậy và thấy nguyên cái đùi của ai đó đang đè lên bụng bạn rồi bạn chỉ thở được bằng một bên lỗ mũi vì có bàn tay đang ụp lên mặt, che hết ánh sáng chói loá của bạn thì xin trân trọng thông báo và chúc mừng rằng: bạn đang nằm kế Nguyễn Hạ Nhi. Tèn ten! À và cảnh báo thêm một điều nữa là bạn sẽ có nguy cơ bị sàm sỡ y như Tú lúc nãy. Ai đời nào ngủ mà lại đi đặt nguyên cái tay lên chổ sản xuất sữa của người ta vậy hả trời? Hỏng! Hỏng hết!
- Dậy! Dậy mau lên!
- Hờ... ơ...
- Dậy đi!
- Ư...
- Dậy đi em!
- Ngủ tí nữa... - Trời trời, qua nhà người ta mà làm như nhà mình kìa.
- Dậy đi ăn nè!
- Ăn hả? Ăn cái gì? – Lúc nào tuyệt chiêu cuối của Tú cũng hữu dụng.
- Chịu dậy rồi hả? Thôi đi rửa mặt đi rồi Tú dắt đi ăn.
- Vâng ạ! Hihi. – Nhi cười hề hề rồi bước vào nhà vệ sinh. Cô chưa biết rằng mình đã gây ra tổn hại về mặt tinh thần lẫn thể xác bé nhỏ của Tú. Hức...
Theo sự yêu cầu “nằng nặc đòi cho bằng được” từ ai kia thì hôm nay hai người sẽ đi ăn vịt quay.
- Em đến nhà Tú có việc gì không?
- Lát hãy nói đi. Em bận ăn rồi! – Nói rồi Nhi lại cúi xuống cặm cụi ăn.
-...
Tú còn nhớ cái lần đầu tiên đưa cô tới đây, cô ăn như đói khát mười năm làm Tú phát hoảng. Nghĩ lại mà thấy mắc cười. Nhưng không hiểu sao bây giờ lại thấy cách ăn đó có đôi chút đáng yêu. Nó làm người ta ấm lòng đến không ngờ. Và đôi khi ngẫm lại, nó cũng làm người ăn chung bàn thiếu thốn đến không ngờ luôn.
Sau một hồi càng quét thì đồ ăn cũng đã bay biến sạch sẽ. Cứ tưởng rằng sẽ được về nhà nghỉ ngơi nhưng “ông trời” Nhi nào để cho Tú toại nguyện. Lấy cớ lúc trước mê ngủ nên đã bỏ qua buổi đi chơi đúng nghĩa mà Tú dành cho mình, hôm nay Nhi nhất quyết muốn được bù lại một buổi chơi bời thác loạn khác. Khổ chưa? Bù có cần lựa đúng lúc vậy không? Ngay hôm Tú không được khoẻ khoắn thì lại đi bù, tất nhiên là Tú không chịu rồi. Nhưng không chịu cũng phải chịu. Tránh được bão lớn cũng không tránh được mưa phùn. Kế hoạch được giảm từ thác loạn xuống thành lành mạnh, Tú không còn cớ nào để từ chối buổi đi chơi này nữa. Tú không muốn Nhi biết mình đang bệnh, chính xác hơn là không muốn tự khai rằng: “Ờ, Tú không khoẻ, mình về nhà đi.“. Trông nó yểu điệu thục nữ lắm! Lúc trước sốt nằm la liệt trước mặt Nhi một lần là đã đủ rồi.
Nhi bảo muốn đi xem phim, mà phải là phim tình cảm lãng mạn đồ mới chịu nha. Thế là lão già bệnh tật kia cũng phải xách thân theo đi coi với cô.
- Hihihi. – Cái này ngộ à nha. Đi coi phim tình cảm mà như coi phim hài, cứ cười khúc khích miết. Đã vậy lâu lâu còn giả vờ đụng đụng tay Tú nữa. Gớm chưa!
-... - Còn Tú ngồi yên y chang một pho tượng tạc, vẻ mặt nhìn đăm chiêu tưởng chừng như coi phim hành động. Hai cái con người này, đi lộn rạp hết rồi!
.
.
.
- À Tú này... - Nhi quay qua nhìn Tú.
- Chờ một xíu. – Tú nói rồi đứng phắc dậy, chạy ra ngoài.
Và từ đó đến kết thúc bộ phim, Tú cũng không quay lại vào rạp. Nhi phải nói là tức muốn hộc máu. Một bên ghế thì trống, bên còn lại thì thi nhau hôn hít cháo lưỡi đến nỗi ngã ngớn sang chổ cô làm cô phải hét toáng lên. Đúng là không ra thể thống gì mà!
Nhưng người thảm hơn phải kể đến là Tú. Lão đang ói xanh mặt xanh mày trong toilet này đây chứ đâu có dễ chịu hơn gì mấy. Có lẽ con vịt hồi nãy có hơi mỡ màng so với thể trạng hiện tại của Tú. Tay chân Tú giờ nó run rẩy lẩy bẩy, lạnh ngắt như mới ướp trong ngăn đá tủ lạnh vậy. Tú hít một hơi sâu để lấy lại tinh thần rồi bước ra ngoài.
- Nè! Làm cái gì đó? – Nhìn từ đằng xa vừa thấy hai tên nhãi ranh đang bu lấy Nhi mà tán tỉnh thì Tú chỉ tay rồi la lên. Do lúc nãy ói khô cả cổ nên bây giờ có hiệu ứng giọng khàn khàn ồn ồn trông rất ngầu.
- A! Tú! – Nhi thấy Tú thì liền chạy lại núp sau lưng. May quá không phải chịu cảnh dây dưa với mấy tên choi choi này nữa rồi.
- Mình đi thôi. – Tú nắm cổ tay Nhi rồi kéo đi, không quên lườm hai tên kia một cách sắc bén. Thấy cảnh vừa rồi, Tú dường như ít nhiều gì cũng đã hồi phục được cả bảy phần công lực.
- Nãy giờ Tú ở đâu thế? Mà giọng bị làm sao thế kia?
- Đừng hỏi nhiều. Về thôi.
- Ơ? Không tính đi chơi nữa à?
- Không. Về nhà.
- Ơ... Tú bị làm sao thế?
- Về nhà rồi muốn chơi cái gì ở đó thì chơi.
- Ơ... - Nhi tính nói thêm nhưng thấy bộ mặt khó chịu của Tú nên đành thôi. Tính ra cô mới là người hiền nhất ở đây chứ bộ!
Rồi hai người lại vi va vi vu đi về trên chiếc cub. Nói chung thì hành động của Tú lúc nãy làm Nhi cũng bớt giận, có chút tan chảy nhẹ là đằng khác. Làm vậy kiểu như anh hùng cái thế vậy á. Khoảnh khắc đó làm Nhi cảm thấy chân Tú như dài ra thêm hai mét, cơ bắp nở ra thêm mười kí, vai rộng ra hơn hai thước sẵn sàng bảo vệ cô. Cao to, lực lưỡng y như Lý Đức. Nhi cảm thấy mình thật nhỏ bé, cảm thấy mình thật an toàn khi bên Tú.
- Ơ... Sao người Tú nóng thế này? – Mơ mộng một hồi, cô mới nhận ra thân nhiệt Tú đang toả ra hừng hực. Cô ôm Tú mà còn bị nóng lây nữa đây.
- Ủa vậy hả? – Tú nghe thấy thì ráng thở chậm lại. Làm như thở chậm là không toả nhiệt vậy ông nội?
- Ừ. Tú bị bệnh à? – Nhi lục đục với tay sờ lên trán Tú.
- Nè! Làm gì vậy? Đang chạy xe mà? – Tú bị choạng tay lái.
- Tú còn nói nữa! Bị sốt rồi này!
-... - Bị phát hiện rồi, nói được gì nữa bây giờ?
- Mau về nhà rồi còn uống thuốc nghỉ ngơi nữa!
- Ừ...
Kế hoạch gồng mình lên giữ thể diện bị thất bại. Chính cơ thể Tú đã làm cho Tú bị bại lộ. Thế là bây giờ Tú phải nằm bẹp trên giường mặc cho bà y tá nghiệp dư Hạ Nhi muốn làm gì thì làm. Thật là không cam tâm mà! Nhưng mà Tú cũng không địch nổi cơn buồn ngủ do thuốc gây ra, đành chợp mắt một tí. À không, “một tí” của Tú là tới tối luôn đó.
8 giờ tối.
- Tú ơi! Dậy đi!
-...
- Dậy đi! Tối rồi!
- Ưm...
- Dậy mau còn ăn rồi uống thuốc nữa này.
- Ừ... - Tú rướn người ngồi dậy, tựa lưng vào đầu giường.
- Tú cảm thấy thế nào rồi?
- Bớt mệt rồi. Em đã ăn gì chưa? – Nhìn lên đồng hồ thấy trễ, Tú liền hỏi.
- Em đói quá nên ăn burger trước rồi. Giờ để em đem đồ ăn vào cho Tú nhá!
- Ừ. – Thôi thì burger cũng tạm, không đến nỗi.
Mấy phút sau.
Nhi bưng một cái tô to được đậy nắp lại vào phòng là Tú thấy nó dị dị rồi đó. Ai đời nào lại ăn burger trong tô?
- Cẩn thận đó Tú! Còn nóng lắm.
-???
- Cẩn thận. Để em mở nắp cho.
- Hả? Burger đâu? – Và tất nhiên trong tô không phải điều mà Tú mong đợi.
- Ơ... Burger gì cơ?
- Burger của Tú!
- À... Em ra ngoài ăn chứ đâu có mua về!
- Cái gì Tú cũng mua cho em ăn mà em không mua cho Tú ăn là sao? – Tú bất bình.
- Tú bệnh mà đòi hỏi thế? Bệnh phải ăn cái này cơ!
Cái điều khiến Tú bất bình như vậy là tô cháo sườn chà bá lửa đang bốc khói nghi ngút kia. Cả cuộc đời Tú ghét ăn cháo còn hơn cả cà chua. Sao cứ hả bệnh là phải ăn cháo? Còn thiếu gì món dễ nuốt hơn sao không ai nghĩ tới?
- Tú không ăn cháo.
- Ăn đi!
- Không ăn!
- Ăn đi mà!
- Đã bảo không ăn mà!
- Ơ hay? Không ăn chứ bây giờ ăn cái gì? Tính nhịn đói à? Làm sao mà uống thuốc? – Nhi đã mất kiên nhẫn với con trâu lỳ này rồi. Người gì đâu mà cứng đầu thấy sợ. À mà hơi giống cô.
- Ăn hủ tiếu! – Tú nói rồi chồm người lấy cái điện thoại gọi cho bên quán dì Tám.
- Ơ thế cháo này thì làm sao?
- Em thích thì ăn đi! – Khó ưa! Đúng là khó ưa mà!
- Tú...
1-0 nghiêng về đội của Tú. Nhưng đó chỉ là tỉ số tạm thời thôi nhé! Hiệp 1 còn chưa kết thúc nữa mà.
.
.
.
- Mà em chưa nói vì sao em tới đây? – Tú vừa húp xì xà xì xụp tô hủ tiếu vừa hỏi.
- À thì... Hihi...
- Sao đấy?
- Hôm nay em đến để nói với Tú điều này.
- Điều gì?
Nhi nín thở một vài giây rồi dõng dạc đứng dậy nói một cách hùng hồn:
- Em muốn chuyển đến ở cùng Tú.
~