- Nhi! – Tú la lên rồi quýnh quáng chạy vào phòng bệnh.
- Tú... - Nhi thều thào như mèo quào. Mới tỉnh dậy nên còn hơi yếu một chút.
- Tú nhớ giọng nói của em quá... - Lúc này lão đã bay lại ôm chầm lấy cô.
- Mới có một ngày thôi mà...
- Một ngày hay nửa ngày gì cũng vậy. Tú nhớ em muốn phát khùng đây...
- E hèm... - Dì Tám tằng hắng. – Thấy gái là tươm tướp à! Sao mày gặp tao mày chưa bao giờ mừng hết vậy hả Tú?
- Thôi mà Tám! Đừng có chọc con nữa mà.
- Ủa? Tao nói thiệt mà! Có chọc mày đâu? Nuôi mày tốn cơm tốn gạo cho đã rồi giờ mày có nhớ tao là ai nữa đâu. – Dì giả bộ dỗi.
- Thôi mà! Con thương Tám mà! – Tú nói rồi quàng một tay qua cổ dì.
- Có thằng khùng mới tin mày. Giờ mày chỉ biết thương cái con nhỏ này thôi. – Dì Tám nói rồi hất mặt về phía Nhi làm cô chưng hửng. Cô vẫn chưa quen với cách giỡn này của hai dì cháu.
- Tám này... Nay còn bày đặt đi ganh tị nữa. Mình là người một nhà hết mà! – Nghe câu này Nhi còn giật mình hơn nữa. Cái định nghĩa người một nhà từ đâu rớt xuống vậy trời?
- Thôi tao thua mày. Cái gì cũng nói được.
- Kệ đi dì ơi. Người ta bị điên đấy! – Chà! Mới tỉnh thôi mà đã khơi màn công kích rồi.
- Dám nói Tú điên hả? Em được lắm!
- Thôi thôi! Tao mệt hai tụi bây quá. Tao đi về.
- Ơ... Dì! Dì ở lại chơi một tí nữa đi! – Nhi níu tay dì Tám.
- Thôi! Ở lại nghe tụi bây nói chuyện cho nổi da gà chết sao? Tao già rồi. Tha cho tao đi!
- Nhưng mà...
- Với lại giờ người tao hôi rình à. Cho tao về tao tắm rửa nữa.
- Để Tám về đi em. Mai Tám lại đến thăm em nữa mà. Đúng không Tám? – Thấy Nhi không muốn dì Tám đi, Tú liền “dụ dỗ” cô. Thời bảo mẫu chăm bé đã trở lại rồi!
- Mai không lu bu thì tao ghé. Thôi tao về đây.
- Bye dì!
- Bye Tám!
Sau khi dì Tám vừa đi khỏi thì Nhi lập tức lộ nguyên hình hợi tinh, nũng nịu nằng nặc đòi ăn bánh tart dâu tây cho bằng được. Thế là lão Tú phải xách càng đi mua. Trong lúc đợi bánh thì con heo Nhi ngồi một mình rảnh rỗi sinh nông nổi, tự nhiên cái nghĩ đến dì Đan. Bả không hiểu tại sao mình và dì Đan không được vui vẻ như Tú và dì Tám. Chắc trước giờ cũng tại bản thân bả hết. Tại cái tính bướng bỉnh của bả mà mối quan hệ này chưa bao giờ tốt đẹp được hơn cả. Tính từ ngày đi Hà Nội về đến giờ, Nhi cũng chỉ nhắn được vài hỏi thăm sức khoẻ của dì chứ cũng chả tỏ ra thân thiết gì. Nhưng Nhi đâu biết, dì Đan mừng muốn chảy nước mắt khi thấy những tin nhắn đó. Dì coi đó là một bước chuyển biến khá lớn trong mối quan hệ này. Chỉ cần Nhi chịu mở lòng, dì nhất định sẽ còn yêu thương cô hơn trước.
”Mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời dì ghẻ lại thương con chồng“. Tính ra thì dì Đan là miếng “bánh đúc có xương” hiếm có khó tìm vào thời đại này rồi. Thế mà Nhi không chịu trân trọng mới đau chứ! Không biết khi nào cô mới bỏ được cái tính cố chấp của mình đây?
Đang cuốn vào trong những suy nghĩ của mình thì Nhi nghe có tiếng bước chân. Chắc là lão Tú nhà bả về. Nay đi bằng trực thăng hay sao mà nhanh dữ thần! Bà giả bộ nằm xuống rồi trùm mền như đang ngủ để hù Tú. Lâu lâu cũng phải chơi lầy xíu nó mới vui nhà vui cửa.
Tiếng bước chân ngày càng gần. Nhi chợt rùng mình. Đây đâu phải tiếng bước chân của Tú? Tú thường ngày thanh thoát, đi như lướt trên mây chứ có bao giờ phát ra tiếng nặng như vậy? Cô giở mền ra xem ai đang đi vào phòng.
- Chưa ngủ à?
- A! Bác sĩ! Tối rồi mà bác sĩ chưa về nhà ạ? – Thì ra là bác sĩ. Làm hú hồn à!
- Hôm nay tôi trực đêm. Sẵn tiện vào kiểm tra tình hình sức khoẻ của các bệnh nhân.
- À! Ra là thế ạ.
Bác sĩ im lặng. Tưởng sẽ tạm biệt rồi sang phòng khác nhưng ai ngờ lại tiến gần đến Nhi.
- Ờ... Bác... bác sĩ? – Cô run rẩy.
- Ngủ ngon! – Hắn nói rồi lấy một chiếc khăn mùi xoa úp vào mặt Nhi. Cô cố chống cự nhưng dần dần bị mất cảm giác. Đầu óc cô quay cuồng, xung quanh tối đen lại.
*************************
Tại căn nhà cũ ở ngoại ô.
- Nè! Tại sao cô ấy vẫn chưa tỉnh nữa?
- À... Xin lỗi. Lúc nãy tôi tẩm thuốc mê hơi quá liều.
- Mẹ khiếp! Điên à? Đã bảo phải nhẹ tay với cô ấy rồi mà!
- Bình tĩnh đi cậu trai trẻ. Tôi đã làm gì tổn thương người cậu yêu chưa nào?
Thái An đang nổi đoá thì im bặt. Cậu biết mình bị phụ thuộc nên không thể làm phật ý người ta được. Cậu ức lắm. Nhưng dù sao tính mạng Nhi được giữ an toàn nên cậu cũng bớt cảm thấy áy náy. Điều cần làm bây giờ là dụ Tú đến đây mà thôi. Đang suy nghĩ thì cậu nghe tiếng ú ớ.
”Tỉnh rồi đấy à?” – Thái An nghe tên mũ đen nói thì xoay đầu lại. Đúng là Nhi đã tỉnh rồi. Cậu cúi đầu xuống tránh ánh mắt của cô. Mặc dù không bị nhận ra nhưng cậu vẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ và không có mặt mũi nào dám đối diện với cô nữa.
- Cậu ra ngoài đi. Ở đây hết việc của cậu rồi.
- Tôi... - An chần chừ.
- Yên tâm. Tôi sẽ không làm hại Nhi của cậu đâu.
Thái An do dự nhưng vẫn phải đi. Theo kế hoạch, nhiệm vụ tiếp theo của cậu là chờ Tú đến rồi đánh lén cho Tú ngất xỉu. Còn phần sống chết của Tú thì do tên kia toàn quyền quyết định. Nhi thì đang hoang mang. Chẳng lẽ người vừa bỏ đi kia có quen với cô sao? Tại sao tay bác sĩ giả mạo này lại nói với hắn như vậy?
”Đến giờ gọi cho Lê Minh Tú rồi!” – Mũ đen nói rồi cười ranh mãnh, bấm số của Tú và bật chế độ loa. Nhi nghe đến đây thì hoảng hốt. Cô hiểu được có người đang muốn dùng cô làm công cụ hãm hại Tú.
- Alô? – Tú bắt máy trong vòng một nốt nhạc.
- Xin chào. Hình như cô đang bị mất đồ nhỉ?
- Xin hỏi ai vậy?
- Hahahahaha. – Chỉ có tiếng cười dài đáp lại lời Tú.
- Xin hỏi là ai vậy? – Tú cọc cằn. Đang cuống cuồng vì từ bệnh viện về đến nhà đều không thấy Nhi đâu còn gặp phải cái tên dám vờn tới vờn lui như vậy nữa.
- Bớt nóng nào. Tôi muốn cho cô nghe cái này.
Tên đó nói rồi tiến về phía Nhi, mở miếng băng keo bịt miệng của cô ra. Cô cố giữ bình tĩnh để không la lên. Cô biết chỉ cần mình lên tiếng thì Tú sẽ đến đây và gặp nguy hiểm.
- Nói vài lời nào. – Mũ đen nói rồi dùng tay bóp chặt lấy xương hàm của Nhi.
-... - Cô kiềm cơn đau xuống, vẫn nhất quyết không lên tiếng.
- Alô? – Tú vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Nói! – Tên đó nói rồi dùng chân đạp thẳng vào bụng Nhi.
- Aaaaa! – Cô la lên theo phản xạ. Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ.
- Nhi!
- Hahaha. Khả năng nhận diện tốt lắm.
- Mày là ai? Sao lại bắt Nhi? Mày không được làm hại đến cô ấy!
- Hahaha.
- Mày muốn gì? Nói mau đi!
- Đến đây đi Tú. - Giọng mũ đen thì thầm khiêu khích. - Nếu muốn cô ta còn nguyên vẹn thì nhớ phải đi một mình đấy.
Tút... tút... tút...
Tú gào vào trong điện thoại. Biết người mình yêu bị bắt nhưng Tú không có một manh mối nào để tìm ra cô. Đang tính bấm gọi lại cho số điện thoại kia thì Tú nhận được một tin nhắn. Trong đó để lại một địa chỉ cùng lời nhắn “Cô có 15 phút. Thời gian bắt đầu!”
Tú hối hả chạy xuống hầm lấy chiếc Kawasaki và phóng đi. Lâu rồi mới đụng vào chiếc môtô này. Từ ngày biết Nhi sợ ngồi môtô, Tú đã dẹp nó sang một góc. Và giờ cũng vì Nhi, Tú lại lấy nó ra chạy.
10 phút sau.
Tú dừng xe trước một căn nhà cũ. Cổng đã mở ra sẵn. Tú cởi nón bảo hiểm và bước vào trong sân nhà. Khắp nơi âm u không một bóng đèn, không khí quanh đây lạnh tanh đến sởn tóc gáy.
Tú ngó nghiêng xung quanh, tính bước đến gần cửa thì nghe có tiếng xột xoạt. Chưa kịp quay lưng lại thì có một vật cứng giáng xuống ngay đầu...
****************************
Nhi nheo mắt lại nhìn chằm chằm vào tên bác sĩ giả mạo đang thản nhiên ngồi chẽm chệ trên bàn máy tính. Dáng người trông rất quen, dường như đã gặp ở đâu đó rồi. Cô đang chăm chú thì cửa phòng mở ra. Là người lúc nãy vừa bỏ ra ngoài. Hắn quay lại không chỉ một mình mà còn có cả Tú. Tú đã bất tỉnh và bị trói hết tay chân. Nhi cố gọi tên Tú nhưng vô ích, miếng băng keo trên miệng làm cho những gì cô nói chỉ còn là âm thanh rời rạc.
- Làm tốt lắm.
- Thả Nhi ra.
- Bình tĩnh! Đây mới chỉ là bắt đầu thôi.
- Bắt đầu con m* mày! – An nổi nóng, la lên và đổi cách xưng hô. - Thứ mày muốn đã có rồi. Mau thả Nhi ra! – Cậu tiến lại gần phía của Nhi, tính cởi trói cho cô.
- Cậu tính làm gì đó Thái An? Cậu không muốn đi Anh à? – Nhưng mũ đen đã nhanh hơn cậu một bước, lấy điểm yếu của cậu ra uy hiếp.
Nhi trừng mắt lên. Cô vừa nghe thấy cái gì vậy? Thái An? Là Thái An thật ư? Cô không tin vào tai mình được nữa. Từ một người em trai hiền lành, một người trợ thủ đắc lực của cô mà nay lại thành một kẻ bắt cóc. Cậu trai của ngày xưa đâu rồi? Cậu đang biến thành cái thể loại gì thế này?
- Tôi... tôi... – An lắp bắp. Cậu lúng túng khó xử khi biết Nhi đã nhận ra mình.
- Ra ngoài đi.
-...
- Ra ngoài! – Mũ đen hét lên. - Còn không thì những bức hình đó sẽ được lập tức được gửi đến công ty ở Anh.
- Đừng... đừng! Tôi đi. – An nói rồi bước thụt lùi ra cửa.
- Từ đầu hợp tác như vậy thì có phải tốt hơn không? – Mũ đen hạ giọng xuống, nói chuyện ngọt ngào nhưng đậm vẻ biến thái.
- Nhớ là không được làm hại cô ấy.
- Tôi biết rồi. Không cần nhiều lời thế đâu.
An ngậm ngùi đóng cửa lại. Lòng cậu bồn chồn vô cùng. Không nghe theo lời của tên ấy thì cậu sẽ mất hết tất cả. Mà nghe lời tên ấy rồi, liệu Nhi có được bình yên hay không? Có vẻ cậu đã sai ngay từ đầu khi bị cám dỗ bởi những lời dụ ngọt khiến cậu sa ngã kia.
”Thứ cặn bã.” – Tên đó lại gần rồi đá vào vai Tú một cái. Nhi lập tức vùng vẫy. Mắt cô đã có chút ươn ướt vì hành động cũng lời nói mà kẻ đó dành cho người mình yêu thương. Hắn thấy thế thì cười khoái chí rồi quay sang cô, ném một ánh nhìn xảo trá.
”Chắc em cũng muốn biết tôi là ai.” – Hắn tiến lại gần Nhi rồi lần lượt tháo nón và khẩu trang ra. Thật không thể ngờ nổi. Nhi một lần nữa shock đến tận óc khi khuôn mặt của một người quen thuộc lại hiện ra trước mắt mình.
Khoảng hai tháng trước.
- Đừng theo em nữa! Em đã nói rõ với anh rồi mà!
- Anh không tin! Em nói em có người yêu mà người yêu em đâu? Sao anh chưa bao giờ thấy hả?
- Là tao nè.
- A! Tú!
- Mình về thôi em.
Tuấn như chết lặng. Gã không dám tin vào sự thật này nữa. Nhi từ chối gã, gã không trách. Nhưng cô từ chối gã để đi yêu một kẻ bán nam bán nữ như thế thì không thể chấp nhận được! Chính Tú đã dụ dỗ Nhi! Chính Tú đã biến cô trở thành người đồng tính. Tuấn phải thay trời hành đạo trừng trị kẻ làm Nhi ra thế này. Tuấn phải thay trời ngăn cản những kẻ đồng tính như họ đến với nhau.
2
******************
- Bất ngờ lắm phải không? – Gã cười gian xảo.
-... - Nhi thở dài rồi nhắm mắt lại.
- Sao? Muốn nói gì à? – Tuấn lại gần rồi xé miếng băng keo trên miệng cô.
- Tại sao anh lại làm như thế?
- Tại vì nó. – Gã nói rồi chỉ tay về phía Tú. – Chính nó đã lây bệnh cho em. Chính nó đã khiến em trở thành một người đồng tính. Em không thấy mọi thứ hoàn toàn sai sao?
- Yêu một người là sai hả anh? Thế em phải làm thế như nào thì mới đúng đây hả anh?
- Yêu một người không sai. Nhưng em yêu nó thì sai! Sai! Sai hết! – Gã Tuấn thét lên. – Nó là đồ bệnh hoạn! Em không thể giống nó được!
- Tuấn...
- Em không cần nói nhiều. Giờ em chỉ cần trả lời một câu thôi. Em chấp nhận yêu một kẻ trời đất không dung túng giống nó đúng không? Đúng không?
- Anh điên rồi Tuấn... Tình yêu không có lỗi!
Tuấn cười đau khổ. Gã mong một câu trả lời khác từ cô.
- Người đàn bà đó đã như vậy, sao đến cả em cũng vậy? Tôi còn tưởng em khác chứ...
- Anh điên rồi! – Nhi hét lên.
Nét mặt Tuấn lặp tức có sự biến đổi. Đôi mắt nheo lại rồi cười nhếch mép.
- Được. Nếu em không chịu quay đầu thì tôi sẽ trừng phạt luôn cả em.
- Dừng tay lại đi! Anh còn muốn làm gì nữa?
- Câm mồm!
Tuấn nói rồi lại ngồi chồm hổm xuống kế bên Tú đang nằm bất động dưới sàn và gỡ trói tay cho Tú.
- Đẹp quá nhỉ? – Gã cầm bàn tay Tú lên lật qua lật lại soi. – Đúng là đôi tay của nghệ sĩ.
-... - Nhi im lặng. Cô đang theo dõi coi Tuấn muốn làm gì tiếp theo.
- Mất đi vài ngón, chắc đánh đàn nghe lạ lắm nhỉ? – Gã nói rồi khứa vào ngón cái của Tú.
- Tuấn! Anh không được đụng đến cô ý! – Nhi vừa hét toáng lên vừa vùng vẫy.
- Sao? – Gã dừng lại. - Xót lắm à? – Rồi lại tiếp tục khứa.
- Tuấn! Đừng mà!
- Hahahahaha... - Gã vui sướng khi nhìn thấy những giọt máu nhỏ ra từ ngón tay Tú.
- Tuấn! Đừng! Tuấn! Em xin anh... - Nhi mếu máo nói. Cô không thể làm gì trước những hành động tàn nhẫn của gã.
Tú mơ màng mở mắt ra. Tú nhìn qua bàn tay phải khi cảm nhận được có chút ran rát. Thấy Tuấn đang cặm cụi lướt dao trên ngón tay mình, Tú căng mắt ra nhìn rồi co chân đạp thẳng vào xương sườn của gã. Gã buông con dao xuống, ôm mình co rúm người lại.
- Nhi! – Tú thốt lên khi thấy cô đang bị trói.
- Tú! – Cô mừng rỡ khi nghe được tiếng người yêu của mình.
- Chờ một xíu. – Tú nói rồi cúi xuống tháo trói chân.
- Tú ơi! Tay Tú kìa! – Nhi hoảng loạn dậm chân bành bạch. Ngón cái của Tú đang chảy máu không ngừng. Gã Tuấn đã khứa vào nó rất sâu rồi.
- Kệ đi. – Vừa nói dứt câu thì Tú cũng đã cởi trói xong và đứng dậy.
- Coi chừng!
”Mày tưởng mày thoát được hả?” - Tính chạy lại bên Nhi thì có lưỡi dao từ đằng sau kề lên cổ Tú.
- Đừng Tuấn! – Nhi lại phát hoảng. Tại sao ông trời không cho cô một giây nào dễ thở hết vậy?
- Không sao đâu em. – Tú nhìn Nhi rồi nở một nụ cười trấn an cô. Nhưng thật ra trong lòng Tú cũng đang không biết phải xử lý như thế nào.
- Mày nghĩ là mày sẽ không sao à?
- Mày muốn gì?
- Tao muốn cái mạng của mày! – Gã Tuấn nói rồi ấn dao mạnh vào cổ Tú.
- Đừngggggggg!
”Ầm!” – Cánh cửa ngã xuống. Thái An cùng năm cán bộ công an xông vào vây quanh căn phòng.
- Giơ tay lên! Anh đã bị bắt. – Năm đầu súng lần lượt chỉa thẳng vào mặt Tuấn.
- Mày dám phản bội tao sao Thái An? – Tuấn không quan tâm đến lời nói kia, chỉ chăm chăm nhìn vào An.
- Tôi không thể để anh làm hại người khác được nữa.
- Khốn khiếp!
- Lập tức bỏ dao xuống và thả con tin ra! – Một người cán bộ ra lệnh.
- Bỏ súng xuống và đá qua đây. Không thì con nhãi ranh này sẽ chết. – Tuấn vẫn ghì chặt dao. Đã có chút máu rướm ra từ cổ Tú.
-... - Mấy anh công an đều nhìn nhau.
- Mau lên!
Năm người bỏ súng xuống, đá qua chổ Tuấn và dạt ra một bên cho hắn đi. Tú cũng thuận theo mà bước cùng gã. Tú sợ sơ suất một tí thì tất cả mọi người ở đây sẽ đều gặp nguy hiểm giống mình.
Tuấn khẽ cười đắc ý rồi thản nhiên bước ra ngoài. Tú thì ôm lấy ngón tay đang nhuốm máu của mình, mắt đảo qua lại tìm thời cơ hạ gục tên này.
”Tuấn!” – Một người phụ nữ tuổi trung niên vội vã chạy vào sân nhà. Tuấn hơi nới lỏng tay. Đầu gã như có một thước phim chiếu chậm đang được tua lại.
Mười năm trước.
Tuấn vừa đi học về. Cậu rất háo hức để đón sinh nhật lần thứ 15 cùng với ba mẹ mình. Lâu rồi ba cậu mới có dịp rảnh rỗi như thế này. Nhìn quanh quẩn không thấy ba mẹ đâu, Tuấn liền chạy lên lầu xem thử. Tính gõ cửa phòng thì cậu khựng lại.
- Anh buông tha cho tôi đi! Anh cũng biết cuộc hôn nhân này nó không đi đến đâu rồi mà!
- Cô nói vậy mà nghe lọt lỗ tai à? Cô không nghĩ tới thằng Tuấn sao?
- Con nó sẽ hiểu mà.
- Hiểu? Ai sẽ hiểu cho một người mẹ muốn bỏ bê con mình chứ?
Tuấn giật mình. Ba đang nói gì thế? Mẹ muốn bỏ cậu? Không thể được!
- Bao nhiêu năm nay người chăm sóc con đều là tôi. Người bỏ bê con mới là anh!
- Tôi không có thời gian dành cho con cũng là vì kiếm tiền về cho cái gia đình này. Còn đỡ hơn cô thấy con bây giờ bắt đầu khôn lớn thì lại tính bỏ mặc đi theo người tình đồng giới của cô!
- Còn tôi thì đã vì cái gia đình này quá nhiều rồi! Tôi cũng có quyền được hạnh phúc mà!
Họ vẫn tiếp tục cuộc tranh cãi. Mọi thứ đều lùng bùng bên tai Tuấn. Những điều bây giờ cậu có thể nhớ là: mẹ vì yêu một người phụ nữ khác mà chấp nhận từ bỏ cậu.
Họ bắt đầu lớn tiếng với nhau. Mọi thứ đang được đẩy lên đến đỉnh điểm.
- Giờ một là tôi và con, hai là người tình đồng giới của cô. Cô chọn đi.
-... - Tuấn đứng lặng thinh ở ngoài. Cậu mong mẹ sẽ vì cậu mà suy nghĩ lại.
- Mình ly dị đi. – Mẹ Tuấn đắng đo một hồi thì nói. - Quyền nuôi dưỡng con tôi sẽ nhường cho anh. Tài sản tôi cũng sẽ không lấy một đồng nào.
Vài tháng sau, ba mẹ Tuấn chính thức ly dị. Họ nói với cậu rằng mẹ phải đi công tác nước ngoài nên không ở chung nhà nữa, lâu lâu có dịp sẽ về thăm cậu. Tuấn chỉ biết cười nhạt nhẽo. Trong hai người họ không một ai biết rằng hôm đó Tuấn đã nghe hết được toàn bộ câu chuyện. Và họ cũng không biết rằng từ đó mà Tuấn hình thành một nhận thức khác về người đồng tính. Cậu cho rằng họ là những kẻ dụ dỗ, phá hoại gia đình người khác, là cặn bã của xã hội, là tội đồ của thế gian này. Và từ ngày mẹ cậu không còn đến thăm cậu nữa, sự căm thù của Tuấn đối với người đồng tính ngày càng không ngớt.
**********************************
- Bà đến đây làm gì?
- Mẹ đến tìm con.
- Tìm tôi? – Tuấn cười khẩy. – Vứt bỏ cho đã rồi đi tìm lại à?
- Mẹ không muốn như vậy đâu Tuấn à...
- Không muốn? Bà nghĩ là tôi không biết lý do thật sự mà bà bỏ đi là gì sao?
-...
- Là vì những kẻ bại hoại như con nhỏ này! – Tuấn siết chặt tay mình.
- Mẹ thương con nhiều lắm Tuấn à...
- Bà nói dối! Nếu thương tôi thì bà đâu có đi theo người tình của bà? Nếu thương tôi thì bà đâu có bỏ mặc tôi cả mấy năm trời không một câu hỏi thăm?
- Mẹ xin lỗi... Mẹ đã cố liên lạc với con nhưng không được...
- Bà nói dối!
- Gia đình bên nội ngăn cấm không cho mẹ gặp con. Họ nói mẹ là nỗi nhục của gia đình họ. Họ không muốn con tiếp xúc với mẹ. Họ uy hiếp mẹ, họ thuê người đánh mẹ, họ tìm mọi cách để ngăn cản mẹ tìm con.
- Bà nói dối! Bà nghĩ ai cũng xấu xa như bà à? – Tuấn nói trong tức tưởi.
- Mẹ không có! Mẹ muốn gặp con lắm... Mẹ nhớ con nhiều lắm... Mẹ ước gì mình chưa từng vì hạnh phúc cá nhân mà bỏ rơi con...
- Bà nói dối! Bà nói dối! Bà nói dối! – Tuấn vừa lắc đầu vừa vô thức cà lưỡi dao vào cổ Tú. Tú khẽ rên lên đau đớn.
- Đừng mà Tuấn! Dừng tay lại đi con. Về đây với mẹ đi. – Có những giọt nước mắt khẽ lăn dài trên má của bà.
- Tôi không thể dừng lại được nữa rồi. Tất cả là vì bà! Là vì bà!
- Quay đầu vẫn còn kịp mà con. Rồi con sẽ vẫn mãi là con ngoan của mẹ mà...
- Không kịp. Không còn kịp nữa rồi...
- Không bao giờ là trễ để hối cãi đâu con. Về đây làm con ngoan của mẹ đi Tuấn ơi! Mẹ xin con...
- Mẹ...
Tuấn chợt buông dao và ngã quỵ xuống. Các anh công an ùa ra còng tay gã lại. Tú thì thở phào nhẹ nhõm và nhìn về phía Nhi đang đứng, cười hiền rồi... ngất xỉu. 2
Tình mẹ con là thứ thiêng liêng nhất trên đời này. Kẻ biến thái, hung hăng, tâm lý có chút kích động như Tuấn mà vẫn không tài nào thắng được thứ tình cảm thiêng liêng ấy. Nó đã cảm hoá những phần tối đang hiện hữu và lớn dần trong gã. Nhưng lần này cũng phải cảm ơn Thái An. Không nhờ cậu tìm ra được mẹ Tuấn thì giờ này chắc dã tâm của gã vẫn chưa được nguôi ngoai.
*******************
”Bị cáo Hoàng Thái An, tội danh đánh cắp dữ liệu, bắt giữ người trái phép và gây thiệt hại tài sản của người khác được thành lập. Do bị cáo tự thú, có hợp tác với chính quyền và được người bị hại xin giảm hình phạt nên quan toà khoan hồng, lãnh án hai năm tù giam.”
”Bị cáo Trần Thanh Tuấn, tội danh trộm cắp, bắt giữ người trái phép, cố ý gây thương tích và xúi giục người khác phạm tội được thành lập. Do bị cáo ăn năn hối lỗi và được người bị hại xin giảm hình phạt nên quan toà khoan hồng, lãnh án năm năm tù giam.”
- Em xin lỗi chị. Em thật tệ quá... - Trước khi đi, An xin nán lại nói với Nhi.
- Chị mới phải xin lỗi em. Đáng lẽ chị không nên quá thẳng thắng trong chuyện của chị và Tú. Không phải do chị thì em đã ở Anh rồi...
- Chị đâu có lỗi. Do em là người xấu mà thôi.
- Đừng nói như thế chứ! Trong lòng chị em mãi là cậu Thái tốt bụng và đáng yêu nhất!
- Cảm ơn chị. Nhớ gửi lời xin lỗi của em đến chị Tú nữa nha.
- Yên tâm! Chị sẽ nhắn với Tú mà! Em đừng lo.
- Tạm biệt chị. Hẹn chị hai năm sau.
- Bye Thái!
Thái An được áp giải đi. Cậu biết mình sắp đánh mất ba năm tuổi thanh xuân, đánh mất cơ hội được làm việc ở Anh nhưng cậu không hề hối tiếc. Vì đến phút cuối cùng, cậu vẫn kịp quay đầu lại để bảo vệ người mà cậu yêu thương. Và hơn cả, người đó vẫn còn coi cậu là người tốt là cậu đã mãn nguyện lắm rồi.
Kế bên là Tuấn. Gã biết mình đã đánh mất tương lai, đánh mất những gì mình đang có nhưng gã vẫn dũng cảm đối mặt, vì gã biết rằng mình không cô đơn, rằng vẫn còn gia đình luôn chờ đợi và dang tay chào đón mình trở về.
Phiên toà hôm ấy được kết thúc như vậy. Nhi bước ra ngoài rồi thở dài. Đúng là trên đời này có nhiều chuyện mà không ai đoán trước được. Nhưng dù sao thì cô cũng thật tâm cầu mong cho hai người bạn này của cô có đoạn quãng đời còn lại suôn sẻ hơn. Chỉ cần còn một hy vọng nhỏ, họ nhất định sẽ vực dậy bằng niềm tin của mình.
~
Note: Không phải Linh, cũng chẳng phải Hân:))) Các bạn đoán sai rồi nha ;)
Từ đầu mình đã nhắm đến Tuấn và không có ý định cho hai cô gái này là chủ mưu rồi:)) vì trong lòng mình họ vẫn luôn là người tốt:3
Vì 3 chap gần đây nhất (27,28,29) mà mình và bạn editor đã cãi nhau một chập:)) Lý do là mình cố chấp muốn nhân vật An là người tốt, còn bạn ấy bảo An phải xấu cùng Tuấn:)) (tác giả tên An, nên muốn ai tên An cũng tốt:))) nên cuối cùng mình đã cho An làm “lãng tử hồi đầu” ;)
Nói về nv Thái An, cậu ta cũng sẽ quay lại vào một ngày không xa giống như nv Nhã Linh:)) mà mình cũng không biết “không xa” là bao xa nữa:)) Nên các bạn cứ chờ nhé!
Giờ thì tạm biệt và hẹn gặp lại vào tuần sau:)))