Hiện tại là 11 giờ đêm.
- Ai ya... bài này làm thế nào đây? Combine two sentences using relative clause ( Nối hai câu sử dụng mệnh đề quan hệ), câu này dùng Who hay Whom. A.... điên mất thôi.
Trong đêm vắng tĩnh lặng, một cô bé đang ngồi vò đầu bứt tai bên chiếc đèn học và mấy quyển sách tiếng Anh. Bên cạnh giường là chú cún con đang tròn mắt nghếch đầu nhìn.
- Thôi thì điền bừa. – Nó vẫn đang hồn nhiên độc thoại một mình.
- Gâu...gâu... - Mic từ trên giường nhảy lên đùi nó nằm vẫy đuôi, cậu nhóc là đang đòi ăn khuya.
- Chị đang bực mình, em đừng có làm nũng được không a. – Nó thở dài bất lực nhìn xuống chú cún nhỏ đang thè cái lưỡi hồng đốm đen, cái đầu quả đu đủ ngẩng lên, vẻ mặt ngây thơ vô số tội nhìn nó.
- Gâu...gâu... - Mic vẫn không ngừng kêu.
- Haz... được rồi. – Đấu không lại được tiếng kêu của chú chó nhỏ, nó đành đặt bút xuống, vào bếp đổ sữa và thức ăn cho cún ra đĩa rồi đưa tới trước mặt cậu nhóc.
Có đồ ăn rồi, cậu nhóc nhí nhảnh quay mòng mòng xung quanh cái đĩa rồi mới ngoan ngoan thò đầu vào, lè lưỡi liếm liếm. Cậu nhóc thì vui vẻ rồi còn nó thì đang uể oải chạy về phòng chiến đấu với mấy bài tập tiếng Anh.
Một lúc lâu sau đó, nó đang cặm cúi làm bài tập liền thấy Mic kêu “ ẳng” lên một tiếng rồi im bặt. Lòng nó chợt dâng lên dự cảm không lành, nó tắt đèn học, cầm lấy cây chổi ở góc phòng, rón rén nhón chân đi ra ngoài. Nó đứng ở cửa phòng ngủ nhìn ra, phòng bếp vẫn sáng choang nhưng không thấy Mic nhỏ đâu. Nó vừa sợ lại vừa lo lắng cho cậu nhóc. Mic sẽ không bị gì chứ?
Nó tiến lên phía trước vài bước, bất thình lình một bàn tay nào đó chụp lấy miệng nó kéo nó vào phòng ngủ.
- Ưm...ưm... - Nó cố gắng kêu cùng dãy dụa muốn thoát.
- Suỵt... Suỵt... đừng động, Duy Phong đây. – Người bịt nó là Duy Phong, anh thôi không bịt miệng nó nữa, tha tay ra rồi trấn an nó.
- Là Duy Phong sao? Anh tới đây làm gì? – Thoát ra khỏi bàn tay của Duy Phong, nó tranh thủ cướp lấy không khí rồi giảm giọng tới mức nhỏ nhất hỏi anh.
- Suỵt...
Duy phong vừa kêu nó im lặng xong liền có một tiếng động lạ nào đó truyền tới. Duy Phong và nó im lặng nghe ngóng động tĩnh. Một bóng đen xuất hiện ngay trước của phòng nó, nó giật thót mình, chỉ thiếu chút nữa liền hét lên, nó nhanh tay chụp lấy miệng của chính mình, không để cho bản thân vì quá sợ hãi mà phát ra thanh âm.
Bóng đen đó bước vào trong phòng, đi tới giường của nó. Tim nó đập thình thịch khi thấy bóng đen kia tới gần, hiện tại nó đang ngồi thu một góc bên cạnh giường.
” Tinh...” Đèn bật, cả căn phòng sáng bừng lên.
Duy Phong đã bật công tắc đèn rồi lao nhanh tới chế ngự kẻ lạ mặt. Anh rất nhanh nhẹn và khéo léo hạ gục tên kia chỉ trong nháy mắt, cuối cùng không quên tặng tên kia một chiếc còng tay.
- Nói, ai phái ngươi tới đây? – Lật chiếc băng khẩu đen trên mặt tên kia, Duy Phong ép đầu tên kia xuống mặt sàn. Gằn lên từng chữ với kẻ lạ mặt xấu số.
- Ư...Ư...Ư... - Tên đó khó khăn lắm mới mở miệng phát ra những tiếng kêu lí nhí. Mặt đỏ gắt lên cố chống cự lại anh.
- Mau nói. – Duy Phong thưởng cho tên kia một cú đấm rồi nhấc kẻ kia lên ném vào tường.
Tên kia bị va đập mạnh, đầu ong ong, người liêu xiêu ròi ngã gục xuống đất. Hắn vẫn không nói ra lời nào chỉ cố gắng lắc đầu rồi phát ra những âm thanh “ ư.. ư.. ư..”
- Hình như tên này không nói được. – Nó rất nhanh liền phát hiện ra vấn đề.
-
- Không nói được, ok, vậy hẳn là viết được chứ. – Nói rồi Duy Phong ném tới trước mặt kẻ kia một tờ giấy và một cây bút.
- Mau viết tên thủ lĩnh của bọn mày nếu như ngày mai muốn nhìn thấy ánh mặt trời.
Tên kia nhìn giấy bút trước mặt rồi nhìn anh, hắn ta tiếp tục lắc đầu.
- Không muốn viết? Được... Mày muốn thiếu tay hay thiếu chân? Tay được không?
Bây giờ nhìn Duy Phong cao ngạo như một mãnh thú đang chuẩn bị xé thịt con mồi. Anh rút bên hông ra một cây dao găm. Đi tới trước mặt kẻ lạ kia, dùng dao vẽ lên mặt hắn một đường nhỏ, máu từ vết cắt rỉ ra chảy xuống trông thật khủng khiếp.
- Duy... Duy... Phòng, anh làm cái gì vậy? – Mỹ Duyên đứng bênh cạnh chứng kiến toàn bộ sự việc, nó sợ hãi nhìn anh rồi nhìn vết thương trên khuôn mặt tên kia, thật đáng sợ. Nó rất sợ máu, cứ thấy máu là tay chân nó đã run rẩy lên, cả người lạnh toát.
- Sợ thì đừng có nhìn. – Duy Phong liếc mặt nhìn nó rồi lạnh nhạt đáp lại. Giờ trông anh thật khác, giống như biến thành một con người hoàn toàn mới vậy. Nó không hề biết rằng Duy Phong khi đã chuyên tâm làm nhiệm vụ hoặc tức giận một cái gì đó liền không thể khống chế được bản thân mình.
- Mau viết. – Anh trừng mắt với tên kia, tay cầm dao lượn qua lượn lại trước mặt hắn ta.
Nhanh như chớp, tên đó cầm lấy bút vên lên giấy hai chữ “ Phi Hổ”.
- Người đứng đằng sao Phi Hổ là ai?
Tên đó liền viết hai chữ “ Không biết”
- Vô dụng.- Dứt lời anh không quên tặng cho hắn một đòn vào gáy, tên kia gục xuống đất ngất lịm.
- Mau đến số nhà X đường Y. – Duy Phong rút điện thoại bấm gọi cho đàn em của mình.
Xong xuôi mọi việc anh mới ngồi xuống giường thở hắt ra. Cũng may anh tới kịp không thì xong cái cuộc đời.
- Bây giờ thì có thể nói rõ cho tôi chuyện gì đang sảy ra rồi chứ? – Nó kéo ghế, ngồi vắt chân, tay khoanh để trước ngực, mặt đối mặt với anh.
- Cho tôi thở cái đã... Được rồi, chuyện là như thế này... 1 tiếng trước người của tôi phát hiện có kẻ đột nhạp vào phòng bệnh của Mẫn Kỳ, bọn chúng cầm theo một loại thuốc gây mê halothane, đây là loại thuốc gây tê liệt cơ và mất trí nhớ...
- Mẫn Kỳ, anh ấy có làm sao không? – Nó giật nảy mình khi nghe Duy Phong nói có kẻ xấu đột nhập vào phòng hắn. Nó đang lo lắng cực độ.
- Để yên cho tôi nói hết đã, cậu ta không có vấn đề gì, người của tôi luôn túc trực xung quanh cái bệnh viện đó, làm sao có thể để cậu ta có vấn đề gì. Ngay sau khi tóm được tên kia tôi đã phải chạy nhanh đến đây, cũng may là tới kịp không thì cái mạng nhỏ này của tôi cũng xong rồi.
Nhớ trước khi anh tới nhà nó, Mẫn Kỳ đã đe dọa anh như thế nào. Nếu cô gái nhỏ này có mệnh hệ gì thì cả anh lẫn dòng họ Trần này cũng coi như chấm hết. Lúc đó Mẫn Kỳ khẩn trường đến nỗi còn ngồi dậy túm cổ anh mà gằn từng chữ “ Phải bảo vệ cô ấy“. Vậy mà lúc anh hỏi Mẫn Kỳ thì hắn ta liền chối không có tình cảm với cô gái nhỏ này, đúng là người trong cuộc thì mù quáng.
- Vậy sao? Anh ấy ổn chứ? – Nghe nói hắn không có vấn đề gì nó mới thả lỏng được cơ thể.
- Đúng vậy, vốn không định nói cho cô biết nhưng đến nước này thì bắt buộc phải nói thôi. Cô đang bị một nhóm người, à không phỉa nói là hai nhóm mới đúng, hai nhóm này đang liên tục theo dõi cô. Chúng tôi mới chỉ điều tra được nhóm thứ nhất hiện đang ra mặt là Phi Hổ còn nhóm thứ hai chưa thể điều tra được, chúng tôi còn không phân biệt được nhóm người đó là địch hay bạn vì rất lâu không hề thấy chúng có hành động gì. Vì sự an toàn của cô cũng như cái mạng nhỏ của tôi, trước hết cô đến biệt thự nhà họ Thôi ở tạm đi, chúng tôi không thể chia nhỏ lực lượng ra để bảo vệ quá nhiều nơi được, tập chung một chỗ sẽ dễ làm việc hơn.
- Không thể được – Nó phản ứng rất nhanh, bảo nó tới nhà hắn ở sao? Làm sao có thể làm vậy được, nó với hắn cũng không phải là gì mà cho dù có là gì đi nữa thì con gái đến ở nhờ nhà người ta đã làm mất thể diện lắm rồi. Lại nói ba của nó nữa, ông rất coi trọng lễ nghĩa nên nó cũng không dám làm cái gì trái với phép lễ nghĩa.
- Không được cũng phải được, hay cô muốn tôi báo cho ba cô biết, vậy cũng tốt, gia đình nhà họ Bùi cô rất có tiếng tăm, ắt hẳn sẽ bảo vệ cô tốt hơn chúng tôi nhiều lắm. – Duy Phong trừng mắt lên nhìn nó, giọng như đang uy hiếp nó.
- Không được để ba tôi biết chuyện này, ông đã rất bận rồi, tôi không muốn phiền tới ông. – Nếu ba nó mà biết chuyện này thì chắc ông sẽ lo lắng lắm.
- Vậy làm sao?
Nó không biết phải làm sao nữa, không muốn làm phiền tới ba nhưng cũng không thể tới nhà hắn ở. Nó ngồi bắt rứt một lúc lâu đành nuốt một ngụm khí mà đưa ra quyết định của mình. Nó đành âm thầm xin lỗi ba nó vậy.
- Tôi đi với anh.