• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tại sao... lại là cháu?”

Cao Phong không trả lời, cậu chỉ dùng đôi mắt trắng dã nhìn ông Phúc vẫn còn đang nằm thoi thóp.

Chủ nhân không còn sống bao lâu, âm binh Bình Lệ Nguyên cũng dần dần biến mất, âm binh phương Bắc không còn cản trở lui về tập trung sau lưng Trường Giang. Trường Giang bật cười bước lại gần hai ông cháu.

“Nguyễn Phúc ơi Nguyễn Phúc, ngươi đúng là cứng đầu cứng cổ, bị moi tim mà vẫn còn chưa chịu chết. Cảm giác bị cháu mình gϊếŧ chết thế nào? Có đau không? Ngươi nói đau đi! Nói đi! Nói đi! Tại sao ngươi không nói?”

Ông Phúc nghiến răng nhìn Trường Giang, ông cuối cùng cũng đánh mất bình tĩnh, ông gào lớn:

“Đồ ma quỷ, mày đã làm gì cháu trai của tao? Mày dám hại nó tao làm quỷ cũng không tha cho ngươi! Nhất định!”

Ông Phúc dù đối mặt với muôn ngàn yêu ma quỷ quái mặt cũng không đổi sắc nhưng người thân bị hại thì ông khó mà giữ bình tĩnh.

Trường Giang nhún vai, cười khẩy:

“Cũng không có gì đặc biệt, ta chỉ dùng một linh hồn trẻ con nhập vào cháu trai ngươi rồi điều khiển nó thôi!”

Ông Phúc mím môi, cố gắng gom chút hơi tàn mà làm rõ trắng đen:

“Thằng bé có bùa Sừng Kì Lân bảo vệ, hơn nữa ta còn yểm lên người nó thần chú “tịch tà”, không một hồn ma nào có thể nhập vào nó... Dù nhập vào được cũng không qua được mắt âm dương của ta... Không lẽ ngươi... ngươi...”

Trường Giang bật cười khanh khách, ông ta càng lúc càng khoái chí:

“Ngươi đoán đúng rồi, ta đã dùng một linh hồn cùng giờ cùng phút cùng giây cùng ngày cùng tháng cùng năm sinh với cháu trai ngươi. Ái chà mà cháu trai ngươi sinh vào ngày trời trăng cùng hiện, ta tìm suốt mấy ngàn năm cũng chẳng có đứa bé nào như thế đành phải dùng linh hồn của ba ngàn sáu trăm đứa trẻ cùng giờ, sáu trăm đứa trẻ cùng giờ, sáu mươi đứa trẻ cùng giây, ba ngàn sáu trăm năm mươi đứa trẻ cùng ngày, ba trăm đứa trẻ cùng tháng và một trăm đứa trẻ cùng năm bỏ vào lò luyện suốt bảy bảy bốn chín ngày mới ra được một linh hồn cùng ngày tháng năm sinh với cháu ngươi. Ừm thì ta gϊếŧ chắc cũng khá nhiều... chắc khoảng ba ngàn đứa trẻ, mặc dù bọn chúng thật dễ gϊếŧ nhưng cũng thật đáng thương. Trách là trách cháu ngươi sinh vào lúc oái ăm như vậy.”

“Linh hồn này ta gọi là “Trữ”, nó giống như bản sao linh hồn của cháu ngươi vậy nên thần chú “tịch tà” hay bùa Sừng Kỳ Lân đều cho rằng “Trữ” là cháu ngươi nên không bài xích, mắt âm dương có thể nhìn thấy linh hồn nhưng “Trữ” đâu phải linh hồn bình thường, những linh hồn trải qua luyện hoá có thể trở nên vô hình trong mắt âm dương. Vả lại ngươi đang bị ta thu hút sự chú ý thì sao nhận ra “Trữ” âm thầm ở phía sau được? Và khi “Trữ” chiếm được cơ thể cháu ngươi thì “bùm” nó moi tim ngươi ra. Xui xẻo là thằng nhãi kia thể chất hơi đặc biệt nên thời gian chiếm đoạt lâu hơn ta tưởng, hại ta suýt bị ngươi gϊếŧ, phen vừa rồi đúng là hú vía. Dù sao thì mọi chuyện cũng xong rồi, sau khi ngươi chết thì dòng họ của ngươi chẳng có ai là đối thủ của ta nữa rồi. Đừng lo, tất cả các ngươi sẽ sớm được đoàn tụ dưới suối vàng cả thôi.

“Nguyễn Phúc, vĩnh biệt!”

“Đồ ma quỷ! Ngươi đúng là không còn tính người nữa...”

Ông Phúc chưa nói xong thì Cao Phong đột nhiên rơi bịch một tiếng xuống đất, hai mắt cậu từ trắng dã trở về bình thường. Cậu nhìn trái tim trên tay mình rồi lại nhìn lỗ thủng trên ngực ông Phúc, phải một lúc lâu sau cậu mới nhận thức được điều gì đang xảy ra, cậu mặt cắt không còn giọt máu gục xuống người ông Phúc, oà khóc thật to:

“Ông ơi... Ông ơi... Ông bị làm sao vậy? Hu hu hu... là cháu... là cháu hại ông phải không? Là do cháu...”

Bàn tay hiền từ của ông Phúc nhẹ nhàng đặt lên vai Cao Phong, ông mỉm cười trìu mến nhìn đứa cháu của mình đang khóc lóc, ông từ tốn nói:

“Không phải lỗi của cháu... Cháu không có lỗi gì hết... Tất cả là do tên trời đánh thánh đâm kia... Ngoan, đừng khóc... Cháu sau này... không còn ông nữa nhớ phải nghe lời cha mẹ, ăn uống... đầy đủ, cố gắng... học hành... Cháu phải... cẩn thận với lũ ma quỷ...”

“Cầu chúc cho mọi phước lành trên cao đều đến với cháu.”

Từ bàn tay ông Phúc phát ra ánh sáng xanh lam, ánh sáng lam chầm chậm chảy vào người Cao Phong, ở trán, hai vai, ngực, bụng và hai lòng bàn chân của cậu xuất hiện sáu vòng tròn, bên trong vòng tròn là các kí tự kì dị không ngừng xoay tròn. Trường Giang nhìn thấy cảnh này thầm mắng trong bụng:

“Lão già khốn khiếp này, đến lúc chết rồi vẫn tạo cho thằng nhãi sáu tấm thuẫn bài, ngươi muốn ngăn cản ta đến cùng sao?”

Sáu thuẫn bài này Trường Giang nhìn sơ qua cũng nhận ra là sáu bùa chú bảo vệ rất mạnh, ông ta muốn phá hết chắc cũng tốn không ít thời gian. Chỉ e đến lúc đó người nhà họ Nguyễn lại xuất hiện thì sẽ xảy ra biến số, tránh đêm dài lắm mộng ông ta phải đánh nhanh thắng nhanh.

Ánh sáng tắt đi, vòng tròn biến mất.

Bàn tay gầy guộc buông thõng xuống đất, chạm vào lá khô vang khẽ trong đêm tối.

Đôi mắt mờ căm chầm chậm khép lại.

Nụ cười vẫn còn trên môi, máu loang lổ trên nền đất, chảy đến cạnh bàn chân nhỏ nhắn đang run rẩy.

Trên trời cao một sao băng vụt bay ngang trời, trước lúc biến mất toả ra ánh sáng rực rỡ nhất.

“Cháu à, ông đi trước một bước.”

“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!”

Cao Phong ngửa mặt gào lớn, tiếng gào bi thương vang vọng tận trời cao.

Kẻ tóc xanh tiễn người tóc bạc, đau thương đến nhường nào? Cái chết là sự chia ly vĩnh viễn, cái chết đau đớn cho cả người đi lẫn kẻ ở lại, chứng kiến người thân ra đi ngay trước mặt đau đớn biết bao nhiêu? Hơn nữa người này còn vì mình mà chết?

Đối với một đứa trẻ mười tuổi, không chỉ là một cú sốc mà có thể là một nỗi ám ảnh, ám ảnh đến tận cuối đời.

“Ngoan ngoan đừng khóc, chỗ này làm cháu ngã à để ông nội đánh nó! Đánh này đánh này! Dám làm cháu ông khóc!”

“Cha cháu lại bắt cháu quỳ? Đứng lên, chút nữa ông nội mắng nó cho cháu!”

“Phong à, ông nội mua quà cho cháu này!”

“Sao thế? Cháu thích con bé Thu hàng xóm hả? Để ngày mai ông sang dặm hỏi cho cháu.”

“Cháu gấp thế này rồi thế này thế này là được cái chong chóng rồi, lần sau ông sẽ dạy cháu gấp hạc giấy.”

Làm gì còn có lần sau...

Cao Phong đang nước mắt giàn giụa đột nhiên mặt mày nhăn nhó, bộ dạng rất đau đớn, trước ngực cậu đột nhiên xuất hiện một hình đầu lâu màu đen, xung quanh đầu lâu đen là bảy hình ác quỷ khác, hình dạng hung dữ tàn ác. Mắt, mũi, miệng Cao Phong trào ra khói đen, chỉ trong nháy mắt khói đen đã bao trùm cả khu rừng, giơ tay không nhìn thấy ngón. Hình đầu lâu nhanh chóng biến mất nhưng cơn đau thì không, Cao Phong ngã vật ra đất, hai tay ôm ngực lăn lộn đau khổ.

“Đau quá... ngực mình đau quá...”

Hai mắt, mũi, miệng, tai của Cao Phong đồng loạt chảy máu, đau đớn không gì kể xiết. Trường Giang nhăn mặt, ông ta ngồi xuống:

“Ha ha đây là “lời nguyền nhà họ Nguyễn” sao? Lão già chết rồi nên ngươi trở thành người tiếp theo gánh lời nguyền, thật đáng thương. Đừng lo, ta sẽ giải thoát cho ngươi khỏi đau đớn này sớm thôi.”

Trường Giang liếc sang thi thể ông Phúc, ông ta cũng không rõ lời nguyền nhà họ Nguyễn là gì, chỉ biết nó vô cùng đáng sợ, kẻ nào dính phải lời nguyền này thì không sống quá ba mươi tuổi. Trong lòng Trường Giang có chút nể phục ông Phúc, gánh lấy lời nguyền mà vẫn sống đến sáu mươi tuổi, lời nguyền làm cơ thể ông Phúc suy yếu mà vẫn khiến Trường Giang phải trăm phương ngàn kế mới gϊếŧ được.

“Chết đi... chết đi...”

Giọng Cao Phong vang lên, tựa như đang lẩm bẩm lại tựa như đang nguyền rủa ai đó.

Trường Giang ngớ người, ông ta nhìn Cao Phong rồi hỏi:

“Ngươi đang lầm bầm cái gì đấy nhóc...”

“Chết đi! Mày chết đi đồ ma quỷ! Chết đi...”

Cao Phong đột nhiên gào lớn, hai mắt phóng ra lửa đỏ, giữa trán cậu xuất hiện thêm một con mắt đỏ rực, mái tóc cậu cũng có biến đổi, bùng cháy thành một ngọn lửa.

Trường Giang đột nhiên đờ đẫn, hai mắt chuyển màu đỏ rực như máu, ông ta cũng lẩm bẩm theo Cao Phong:

“Chết đi... Đúng rồi ta phải chết đi... Chết đi...”

Vừa lầm bầm Trường Giang vừa tự đâm bàn tay phải vào ngực trái, ông ta chầm chậm lôi ra bảy quả tim đen sì vẫn còn đang đập. Bảy trái tim đang dần dần đập yếu đi thì mắt Trường Giang trở lại bình thường, con mắt thứ ba và lửa trên đầu Cao Phong cũng biến mất.

Trường Giang ngơ ngác một chút rồi ôm bụng cười sằng sặc:

“Ha ha ha! Cái quái gì đây? Thằng nhãi mày vừa điều khiển tâm trí của tao sao? Mày dám...”

Cao Phong lại khóc, cậu khóc không phải vì sợ chết mà khóc vì ông Phúc, nỗi đau vẫn chưa nguôi ngoai.

Bàn tay ma quỷ của Trường Giang chầm chậm đặt lên đầu Cao Phong.

“Sáu lớp thuẫn bài? Chẳng là gì với ta cả! Nhãi ranh mày chết đi...”

Một tia chớp màu đen loé lên, Trường Giang bị một lực đẩy mạnh mẽ hất văng ra sau, tông gãy mười mấy thân cây lớn mới dừng lại được.

Trước mặt Cao Phong xuất hiện một người đàn ông cao lớn, người này chính là cha của cậu, Nguyễn Văn Phụng. Ông Phụng nhìn Cao Phong, lạnh nhạt nói:

“Đàn ông thì không được khóc, con muốn người ta chê cười hay sao?”

Cao Phong nghe xong lại oà khóc, ông Phụng cũng không nói gì, ông liếc nhìn sang thi thể ông Phúc.

“Cha à...”

***

Ba ngày trước, trăng sáng.

Ông Phúc ngồi trên một cái chõng tre, đặt trên chõng bàn là một chai rượu gạo cùng

một ít đồ nhắm dân dã, ông rót một ly rượu rồi gọi ông Phụng đến. Ông Phụng mặt mũi lạnh tanh ngồi xuống ghế, hỏi:

“Bình thường hễ con uống rượu thì cha mắng con sao hôm nay lại mời con uống rượu? Cha có chuyện gì vui?”

Ông Phúc đưa ly rượu cho ông Phụng rồi tự rót cho mình một ly:

“Con mỗi lần uống rượu là không biết điểm dừng, say bí tỉ về còn trêu thằng Phong với con bé Thuỳ, cha không mắng mới là lạ. Ài cha vừa bói được một quẻ, là quẻ đại hạn.”

Ông Phụng uống cạn rồi lễ phép cầm chai rượu rót cho ông Phúc:

“Cha bói cho ai vậy? Con hay thằng Phong?”

“Không, là cha!”

Ông Phúc nhăn mặt, ông nhăn mặt không phải vì rượu nồng mà vì có điềm chẳng lành, ông Phúc bói quẻ hiếm bao giờ sai.

“Đại hạn gì chứ? Chắc là cha già rồi lẩm cẩm thôi, lời nguyền ba mươi tuổi cha còn vượt qua được thì ba cái đại hạn có là gì? Mấy lần trước cha cũng bảo đại hung này nọ rồi có làm sao đâu?”

“Cái thằng này dám nói cha già lẩm cẩm? Quẻ này không sai được, hai hoặc ba ngày nữa sẽ là đại hạn của cha. Hạn lần này e rằng là hạn “tử”, nếu đây là ý trời thì muốn tránh cũng tránh không được. Chỉ là...”

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của ông Phúc ông Phụng biết được lần này không phải đùa, ông hỏi:

“Chỉ là cái gì? Không lẽ liên quan tới thằng Phong?”

Ông Phúc mỉm cười:

“Ha ha, cha bói cho cha và thằng Phong hai lần, lần đầu quẻ của cha là “sát tinh chiếu mệnh” còn thằng Phong lại là “gặp hung hoá cát, quý nhân phù hộ” còn lần thứ hai thì ngược lại...”

Sắc mặt ông Phụng sa sầm:

“Ý cha là nếu cha sống thì thằng Phong sẽ chết và nếu cha chết thì thằng Phong sẽ sống? Cái quái... Cha muốn con lựa chọn?”

“Cái thằng ngốc nhà anh, cái này còn phải chọn sao? Đương nhiên đại hạn là cha rồi, chúng ta là những lão già đã gần đất xa trời thì hy sinh cho con cháu là chuyện nên làm. Cha nói ra điều này không phải để con thấy áy náy hay gì mà để con biết thằng Phong có thể sẽ gặp nguy hiểm, con phải luôn bên cạnh trông chừng nó, có khi quý nhân của nó là con cũng không chừng.”

“Cha à...” Ông Phụng muốn nói rồi lại thôi, bảo ông phải chọn giữa cha mình và con trai thì sao ông chọn được? Biết trước tương lai nhưng không thể làm gì thì thà không biết còn hơn.

Ông Phúc mỉm cười, mỗi khi nhắc đến Cao Phong ông đều ngậm ngùi:

“Thằng Phong tuy sinh ra đã yếu ớt khó lòng trở thành thầy trừ tà nhưng nó lại có cơ thể “Thiên Ân”, tuy cha không chắc lắm nhưng rất có thể nó lẽ là người trong lời tiên tri của tổ tiên chúng ta.”

Ông Phụng khi nhắc đến con mình thì ngoài miệng luôn chê bai:

“Cha cho rằng nó là người sẽ hoá giải lời nguyền ba mươi tuổi của dòng họ ta? Nhưng nó mười tuổi mà linh lực còn yếu hơn cả con mèo nhà hàng xóm thì có thể làm gì chứ?”

Ông Phúc bật cười:

“Con dám khinh thường cháu trai của cha à? Thằng bé nhìn mít ướt vậy thôi chứ rất mạnh mẽ. Được rồi, hôm nay cha cho phép con nhậu tới bến, cụng ly nào!”

“Cái này là cha nói đó, sau này đừng có mà trách con!”

“Con trai, nếu cha có bề gì thì dòng họ nhà ta nhờ con gánh vác. Hơn nữa nếu cha... thì thằng Phong sẽ là người hứng chịu lời nguyền, con nhớ chăm sóc nó cẩn thận, thằng bé là hy vọng duy nhất của dòng họ ta và cả đất nước này. Nghề trừ tà của nhà ta tuy nguy hiểm gian nan nhưng nó tạo phúc cho nhân dân, con không được để nó mai một.”

“À còn một điều nữa, cha không thích chuối xanh, nếu cúng con nhớ cúng xoài hay mãng cầu cho cha.”

“Phủi phui cái mồm cha đi!”

***

“Cha à, con rất ghét cha. Tại sao cha bói quẻ lại không bao giờ sai chứ?”

Ông Phụng không khóc, người đàn ông này từ năm mười tuổi đã không còn khóc nữa, dù đau đớn đến đâu cũng không rơi một giọt nước mắt, cha mình chết trước mặt ông cũng không rơi lệ.

“Đàn ông nhà họ Nguyễn thì không được khóc, chính nỗi sợ của con sẽ giúp ma quỷ mạnh mẽ hơn.” Đó là lời dạy của ông Phúc với ông Phụng năm mười tuổi.

Ông Phụng cởϊ áσ, lộ ra cơ bắp cuồn cuộn cũng như những vết sẹo chi chít trên người. Ông khoác áo lên lưng ông Phúc.

“Cha chịu khó nằm ở đây một chút nữa, con trừ tà xong sẽ đưa cha về nhà.”

Ông Phụng xoa đầu Cao Phong, cậu lúc này chỉ còn thút thít.

“Ngươi vừa nói trừ tà? Ý ngươi là sẽ tiêu diệt được ta sao thằng nhóc vắt mũi chưa sạch?”

Trường Giang chợt hiện ra trước mặt hai cha con Cao Phong, tia chớp đen lúc nãy không làm ông ta trầy xước dù chỉ là một chút.

“Ta có điều tra một chút về ngươi, ngươi chẳng qua chỉ là một kẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ. Một tiểu quỷ như ngươi lại muốn tiêu diệt đại ác quỷ như ta? Đúng là nằm mơ!”

Cao Phong từng nói cha anh không phải thầy trừ tà nhưng vẫn trừ tà được. Ông Phụng sở hữu linh lực bóng tối mà linh lực bóng tối là của ác quỷ dưới địa ngục nên ông không học được bùa chú hay pháp thuật, vì vậy ông không phải thầy trừ tà. Có thể coi ông là nửa người nửa quỷ, giới trừ tà và cả ma quỷ đều gọi ông là “đứa con của địa ngục”.

Trường Giang từng quan sát ông Phụng, ông ta đánh giá ông Phụng cùng lắm là có thể thanh tẩy hồn ma bình thường hoặc ác linh còn cấp độ ác quỷ thì khác gì nạp mạng. Hơn nữa Trường Giang nào phải ác quỷ bình thường, tên nhãi này đến đây coi như chết sớm hơn một chút.

“Không còn sớm nữa, âm binh của ta, lên gϊếŧ chết hắn cho ta!”

Trường Giang khinh thường ông Phụng nên chỉ cho khoảng mười mấy âm binh xông lên, ông ta cho rằng như thế là đủ giải quyết ông Phụng.

“Hắc Thằng Địa Ngục (*) - Hắc Đao!”

Tay ông Phụng toả khói đen, khói đen lại tụ thành một thanh trường đao. Ông Phụng chém ngang một đao, không chỉ mười âm binh xông lên mà một vạn âm binh và cả Trường Giang cũng đồng loạt bị chém làm đôi.

Nửa thân trên Trường Giang rơi bịch xuống, lúc này ông ta mới nhìn thấy được, toàn thân ông Phụng toả ra khói đen ngùn ngụt, luồng khói đen này che kín vạt rừng phía sau lưng ông Phụng rồi bốc lên cao, hoá thành mây đen che lấp vầng trăng khuyết, trời đã tối nay lại càng tối thêm.

Trường Giang sắc mặt tái mét, lẩm bẩm:

“Không thể nào... ngươi chỉ là bán quỷ sao linh lực bóng tối lại mạnh mẽ đến nhường này...”

Linh lực của ông Phụng lúc này đã vượt qua cả Trường Giang lẫn cả ông Phúc. Ông Phụng mặt đằng đằng sát khí chầm chậm bước lại gần Trường Giang.

“Thù hận mấy ngàn năm? Mày chẳng qua chỉ là một thằng nhóc giận dai mà thôi, xuống địa ngục mà tạ tội với cha tao và tổ tiên đi!”

Chú thích:

(*) Hắc Thằng địa ngục:

Theo kinh Trường A Hàm quyển 19, Hắc Thằng là ngục thứ hai trong Bát Nhiệt địa ngục. Ngục tốt bắt tội nhân nằm trên sắt nóng, dùng dây sắt nóng, vạch ngang dọc trên thân thể, rồi cứ theo vết dây hoặc dùng búa chặt, hoặc lấy cưa xẻ, hoặc dùng dao mổ thân thể tội nhân thành trăm đoạn. Đây là nơi chịu tội của những người gây nghiệp gϊếŧ hại, trộm cướp...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK