• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bảy giờ tối, Đăng Khoa bề ngoài không có gì khác thường trở về phòng.

Trong lúc Đăng Khoa ăn cơm tắm rửa thì Cao Phong đem con cá ngừ mua lúc sáng cắt thành ba phần, anh lấy mang cá hoà vào nước, dùng máu cá tưới đều lên phần cá cắt khúc sau đó gói vào túi ni lon, bên trong túi vẫn còn khá nhiều máu.

Cao Phong tay mang túi cá gõ cửa phòng Đăng Khoa, Đăng Khoa mở cửa, thì ra anh ta vừa ăn cơm xong.

Cao Phong giơ túi cá lên trước mặt, cố gắng nở nụ cười:

“Bạn em tặng em con cá nhưng em ăn không hết nên đem sang cho anh!”

Đăng Khoa cười tươi:

“Thật là ngại quá. Lại có cá à? Chú yên tâm anh không trách chú vụ hôm trước đâu! Cám ơn em nhé!”

Xem ra vụ nhìn trộm lần trước vẫn chưa bị mèo ma phát hiện, Cao Phong cũng yên tâm phần nào. Anh cũng cười:

“Dạ không có gì. Thôi anh ăn ngon miệng, em về phòng đây.”

Nói xong Cao Phong liền trở về phòng rồi đóng cửa lại, qua khe cửa anh thấy cửa phòng Đăng Khoa khép lại nhưng không tiếng khoá cửa. Tốt lắm, mọi chuyện đều đang đi đúng hướng.

Thực ra kế hoạch của Cao Phong có khá nhiều kẽ hở cũng như nhiều trường hợp không lường trước được nhưng anh vẫn mạo hiểm xông vào, liều ăn nhiều một phen.

Cao Phong với lấy ba lô đã chuẩn bị từ trước, bên trong có khá nhiều đồ đạc, anh mở cửa thật nhẹ nhàng cũng như cách anh hé cánh cửa phòng Đăng Khoa.

Đăng Khoa đang ngồi quay lưng lại với cánh cửa phòng, tuy không thể nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra nhưng Cao Phong đoán mèo ma chuẩn bị chui ra khỏi miệng Đăng Khoa như ngày hôm qua. Tuy là đoán thế nhưng anh vẫn không dám bước vào, không được vội vàng nếu không mọi thứ sẽ xôi hỏng bỏng không.

Phải đến khi thấy một cái đuôi màu đen vẫy vẫy đằng sau cơ thể bất động của Đăng Khoa thì Cao Phong mới từ mở mở cánh cửa đủ cho một người ra vào rồi lách vào trong, sau đó thật nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Đúng như dự đoán mèo ma đã chui ra khỏi miệng Đăng Khoa, hàm dưới của anh ta đang nằm dưới đất nhưng lần này lại không thấy máu chảy ra.

Mèo ma đang say mê nhai ngấu ngiến phần cá ngừ mà Cao Phong tặng, có lẽ nó quá thích món cá tươi sống nên không phát hiện Cao Phong đang ở phía sau.

Kế hoạch của Cao Phong bước đầu tiên là dùng cá để dụ mèo ma rời khỏi cơ thể Đăng Khoa, bởi vì nếu mèo ma còn ở trong Đăng Khoa thì mèo ma chết Đăng Khoa cũng chết theo. Hơn nữa dùng cá để đánh lạc hướng mèo ma giúp Cao Phong dễ dàng đột nhập vào phòng Đăng Khoa hơn.

Bước thứ hai là phải kiểm soát được Đăng Khoa, Cao Phong quyết đoán lấy từ trong ba lô ra một đoạn dây thừng trói chặt hai tay Đăng Khoa lại, anh muốn trói toàn thân Đăng Khoa nhưng việc này muốn nhanh cũng không nhanh được, anh thì lại quá hồi hộp thành ra tay chân luống cuống vả lại còn tạo ra âm thanh khá lớn.

Âm thanh đánh động mèo ma, nó liền quay cái đầu ra sau, chỉ phần đầu quay ra sau còn phần thân vẫn giữ nguyên vị trí cũ, cảnh tượng kinh hãi khiến Cao Phong hồn vía lên mây.

Mèo ma nhìn thấy có khách không mời phá đám bữa ăn của mình hơn nữa còn muốn trói vật chứa của nó liền hung dữ gào lớn, cơ thể nó phút chốc cũng to gấp đôi. Kỳ lạ là Đăng Khoa lúc nãy còn bất động bỗng kêu lên như mèo, húc đầu vào mặt Cao Phong.

Quả nhiên Cao Phong đã đoán đúng, mèo ma có thể điều khiển cơ thể của Đăng Khoa chính vì vậy anh mới muốn trói Đăng Khoa lại, nếu không cùng một lúc đối phó với người và mèo sẽ khó khăn hơn nhiều.

Trói chỉ là phương án thứ nhất, Cao Phong vẫn còn phương án dự phòng. Đầu Đăng Khoa sắp húc trúng mặt Cao Phong thì “bốp” một tiếng, Đăng Khoa ngã vật ra. Trên tay Cao Phong lúc này cầm một cây gậy khá to, Cao Phong nhắm vào gáy Đăng Khoa nên anh ta bất tỉnh ngay lập tức. Cao Phong chỉ biết cầu trời cho anh ta không chết.

Mèo ma thấy vật chứa bất tỉnh liền định nhảy lên tấn công nhưng nó loạng choạng không nhảy được, Cao Phong trong bụng reo lên:

“Được rồi! Thuốc ngủ có tác dụng rồi!”

Cá ngoài nhiệm vụ dẫn dụ và đánh lạc hướng mèo ma còn có nhiệm vụ quan trọng khác là chuốc thuốc ngủ mèo ma. Thính giác mèo ma khá nhạy chính vì vậy Cao Phong đã rưới máu cá lên khắp phần thịt cá để che đậy mùi của thuốc ngủ.

Thuốc ngủ có bán ở hiệu thuốc tây nhưng chỉ ở những nơi uy tín mới được cấp phép bán, mua cũng khá rắc rối nên anh đành mua thuốc ngủ ở ngoài chợ trời. Thuốc ngủ liều cao có thể có tác dụng với người nhưng mèo ma thì khác, tuy không thể khiến nó mê man nhưng cũng khiến nó choáng váng một lúc.

Chỉ một lúc cũng đủ rồi, Cao Phong nhất định phải nắm bắt cơ hội khó có này. Anh ta sẽ dùng đến át chủ bài trừ tà.

Cao Phong nhanh chóng rút từ trong cặp ra một cái lọ nhựa, bên trong đựng một thứ chất lỏng màu vàng.

Anh mở nắp tát thứ chất lỏng ấy lên mèo ma, nó đau đớn gào lên một tiếng, chỗ trúng nước liền vang lên tiếng xèo xèo rồi bốc khói, da thịt của mèo ma từ từ tan chảy, nó quằn quại vật lộn trên sàn nhà, ánh mắt hung dữ của nó giờ chuyển sang van xin tha mạng, vừa đáng hận vừa đáng thương.

Cao Phong ngồi bệt xuống thở dốc, anh ta lầm bầm:

“Nướƈ ŧıểυ đồng tử thực sự có tác dụng rồi! Mèo à... Mày hãy an nghỉ đi!”

Thì ra át chủ bài trừ tà của Cao Phong lại là nướƈ ŧıểυ đồng tử, đồng tử chỉ những cậu bé dưới mười hai tuổi và khỏe mạnh. Nướƈ ŧıểυ đồng tử trong dân gian có tác dụng xua đuổi tà ma nên một số vùng quê vẫn còn chuyện chữa bệnh bằng nướƈ ŧıểυ trẻ con. Ông nội Cao Phong từng nói rằng “Nướƈ ŧıểυ đồng tử là vật chí (rất, cực kỳ) dương, có thể trừ tà ma nhưng dù sao vẫn là chất thải của cơ thể, uống vào chỉ hại không lợi.”

Cao Phong lấy đâu ra nướƈ ŧıểυ đồng tử? Anh có đến khoa nhi bệnh viện xin nướƈ ŧıểυ nhưng vì nói năng ấp úng nên bị đuổi ra ngoài, hết cách anh đành dùng nướƈ ŧıểυ của chính mình. Đồng tử nói rộng ra là các chàng trai vẫn còn trinh nguyên, trinh nguyên chính là chưa âm dương giao hợp nên anh vẫn được tính là đồng tử.

Nghĩ đến đây Cao Phong lại muốn khóc, hai mươi mấy tuổi đầu mà chưa một mảnh tình vắt vai, tay con gái còn chưa một lần được nắm chứ đừng nói là này nọ cùng ai.

Cả ngày hôm nay Cao Phong nhốt mình trong phòng uống thật nhiều nước rồi lại giải quyết vào lọ nhựa, cả ngày cũng được hai lọ khá lớn.

Cao Phong sở dĩ có cam đảm một thân một mình trừ tà bởi vì anh đã nhớ lại được vài ký ức, trong đoạn ký ức đó có một quyển sách cũ. Anh bèn tìm trong đống sách vở bừa bộn của mình thì thấy một quyển sách đã cũ kỹ và rách nát, bên ngoài có đề bốn chữ Nho, ông nội anh từng nói đây là Khu Ma Bí Lục. (Khu Ma có nghĩa là trừ ma) Quyển Khu Ma Bí Lục này là vật gia truyền của dòng họ Nguyễn, ở trong ghi chép về vô số loại ma quỷ, kèm theo hình vẽ cũng như cách diệt trừ.

Lúc ông nội Cao Phong mất cha anh đã đưa lại nó lại cho anh, tuy nhiên Khu Ma Bí Lục đã mất đi một nửa, chỉ còn lại khoảng mấy chục trang vả lại bốn năm trang cuối nhuốm đen không đọc được cũng như có vài trang rách tả tơi. May mắn là trong đó vẫn có trang đề cập đến mèo ma và cách hiệu quả nhất chính là dùng nướƈ ŧıểυ đồng tử.

Không hiểu sao Cao Phong lại không muốn giở quyển sách này ra đọc, mỗi lần thấy nó cảm giác sợ hãi và chán ghét lại dâng lên.

Phải chăng có một phần ký ức mà anh ta đã quên mất? Và ký ức này liên quan đến ông nội đã mất của anh?

Mèo ma lúc này một nửa cơ thể đã tan chảy thành một thứ vật chất đặc quánh, Cao Phong nghĩ như thế là xong rồi tuy nhiên cẩn tắc vô áy náy, anh lấy thêm một lọ nướƈ ŧıểυ đồng tử nữa ra định giải quyết triệt để mèo ma.

Đột nhiên ánh mắt mèo ma rực sáng, phần cơ thể bị tan chảy đang dần dần tái sinh. Cao Phong hoảng hốt vội vàng mở nắp lọ.

Gào!!!

Mèo ma lao lên, móng vuốt cào vào tay cầm lọ của Cao Phong, máu cùng nướƈ ŧıểυ bắn ra, lọ nướƈ ŧıểυ bị rạch thành ba mảnh, nướƈ ŧıểυ bắn xuống sàn, bàn tay của Cao Phong cũng bị rạch ba đường sâu đến tận xương.

Phát sinh tình huống ngoài dự liệu, át chủ bài trừ tà bị huỷ, lợi thế đột ngột nghiêng về phía mèo ma, Cao Phong nghiến răng ôm chặt bàn tay đang tứa máu lùi lại đến sát cửa phòng, còn nước còn tát cùng lắm là tông cửa chạy ra ngoài.

Nhưng chỉ trong chớp mắt cái đầu đầy ám ảnh của mèo ma đã ở ngay trước mặt Cao Phong, hàm răng nhọn hoắc trắng ởn đã cắm phập vào cổ anh ta.

Cái chết thì ra luôn ở gần như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK