Hộp gỗ đàn hương chạm ba nhành mai tinh xảo được Hoa Diễm Cốt nhẹ nhàng lấy đến trước mặt Yên Chi.
Một hộp là tiếu gia bích ngọc(*), một hộp là đại gia khuê tú, còn hộp cuối cùng thì dung mạo đoan trang diễm lệ, đầu mày ngầm toát ra khí chất thanh cao, tựa như đoá mai trắng đội sương tuyết nở đầu cành.
(*) là để chỉ nữ tử trẻ đẹp sinh ra trong gia đình bình dân.
Nhưng Yên Chi chỉ thoáng nhìn liền quả quyết ngẩng đầu lên ngày.
“Chúng đều rất đẹp... song lại không phải thứ nô gia cần.”
“Ồ?”, Hoa Diễm Cốt ngạc nhiên: “Vậy tỷ muốn gì?”.
“Hoa khôi.” Cặp mắt Yên Chi sáng rực, cười nói: “Nô gia muốn một khuôn mặt hoa khôi”.
Hoa Diễm Cốt than thở, biết nàng ta đã sa vào ma chướng, từ nay về sau, chỉ hại người hại mình, tuy mang thân xác con người, nhưng tâm địa đã thành yêu. Trừ phi có một ngày, người nào đó có thể bù đắp trái tim tan nát của nàng ta, bằng không nàng ta sẽ mãi mãi không tha cho kẻ khác, và cũng không tha cho chính mình.
Sống chết của kẻ khác liên quan gì tới nàng, nàng chỉ biết mình có duyên với người trước mắt, cũng chỉ biết người trước mắt là người đáng thương, muốn giúp thì giúp, còn không muốn giúp thì gạt đi, phóng khoáng như vậy mới giống một hoạ bì sư.
“Yên tâm, ta sẽ giúp tỷ”, Hoa Diễm Cốt đưa tay lau nước mắt cho nàng ta, mỉm cười bất lực: “Chỉ là, trong tay ta thực không có tấm da của hoa khôi”.
“Vậy... là không được sao?”, ánh mắt Yên Chi hiện lên vẻ thất vọng khôn cùng.
“Sao lại không được?”, Hoa Diễm Cốt khoác áo vào, ánh nến đỏ soi trên khuôn mặt nàng khiến cho nụ cười của nàng trở nên đẹp mà yêu dị: “Ta không có thì có thể mượn của người khác mà...”.
Dứt lời, nàng để Yên Chi ở lại, một mình bước ra khỏi quán trọ.
Lúc này phố đêm đã tàn, trên phố không một bóng người, chỉ có tiếng gió đêm thổi vi vu, mang theo vài tiếng mèo kêu sắc lạnh như thể móng tay của nữ nhân khẽ cào lên sống lưng người.
Nơi đó là Huyết Đô, cái tên này được lấy từ một chữ trong tên của sư phụ. Đó là một toà địa cung rộng lớn hệt như kinh thành, hoặc có thể nói nó hoàn toàn là một toà bóng của kinh thành.
Toà thành dưới lòng đất của giới hoạ bì sư.
Cửa vào được đặt ở trong một quán ăn đối diện với Đông Xưởng, chỉ cần bước vào và gọi một tô mỳ “Quốc sư tiên phúc vĩnh hưởng, thọ cùng trời đất” hoặc là “Ta yêu sư phụ một vạn năm không đổi”, chủ quán sẽ tuỳ tình hình mà đưa cho người đó một thẻ bài, sau đó sai người hầu nam dẫn xuống phía dưới.
Thông thường thì thế lực đối địch sẽ không làm chuyện này... Bởi vì, cứ cho là người của mình thì cũng cảm thấy rất mất mặt.
“Có thể cho qua được không?”
Hoa Diễm Cốt cười gượng gạo với chủ quán, thú thực, từ lúc lên năm tuổi, nàng đã bắt đầu nảy ra ý đồ mua chuộc vị chủ quán đại gia này...
“Không được”, chủ quán vẫn nằm trên ghế, lấy nón cỏ đậy mặt mà ngủ như thường lệ, miệng làu bàu: “Còn nữa, lão phu dạo này tuổi già lẩm cẩm, chứng lãng tai ngày càng nặng, ngươi gọi mỳ thì nhớ gọi to lên một chút”.
Hoa Diễm Cốt chỉ đành nhắm mắt, bất đắc dĩ nghển cổ lên mà rống thật to: “Ta yêu sư phụ một vạn năm...”.
Chủ quán nhất mực trung thành với sư phụ bấy giờ mới cười hề hà giao thẻ bài cho nàng, rồi gõ cậu hầu nam đang ngủ gật dậy, ra lệnh cho cậu ta dẫn Hoa Diễm Cốt xuống phía dưới.
Bên trong địa cung không phân ngày đêm, chỉ có dạ châu khảm đầy trên tường, dệt thành một dải thiên hà không bao giờ tắt, lặng lẽ chiếu toả ánh sáng dịu nhẹ.
Đưa mắt mà nhìn thì thấy dưới mặt đất cũng có tiểu điếm, quán trọ, thậm chí còn có cả Đông Xưởng, chỉ có điều những người có thể bày hàng rao bán ở chốn này chỉ có hoạ bì sư mà thôi. Tuy bây giờ trông có vẻ vắng vẻ hiu quạnh, nhưng Hoa Diễm Cốt từng theo sư phụ tới đây vào dịp đông đúc.
Khi ấy, địa cung mới thực sự gọi là náo nhiệt vô cùng, những hoạ bì sư ăn vận kì dị qua lại tấp nập, bạch y chân trần, người tuấn tú, kẻ mỹ miều. những thứ được bày bán đều là những bảo bối hiếm có mới chỉ nghe thấy chứ chưa nhìn thấy bao giờ, chẳng hạn như nước mắt mỹ nhân ngư, viên ngọc ngậm trong miệng thi thể cổ đại ngàn năm... thậm chí còn có cả một công chúa ngoại quốc còn sống sờ sờ!
Chỉ là thứ nào càng hiếm, giá cả càng đắt, thứ đắt đỏ nhất thì phải đem mỹ nhân bì ra mà đổi.
So với bọn họ, thì một kẻ mới xuất sư như Hoa Diễm Cốt phải gọi là nghèo kiết xác.
Nhưng nếu đem bọn họ ra so bì với sư phụ, thì lại bị ví thành ăn mày...
Hoa Diễm Cốt định thần, lắc đầu mỉm cười, sau đó tiến về cửa lớn của toà bóng Đông Xưởng.
Từ khi sư phụ khống chế thiên tử để sai khiến chư hầu, bèn lập ra Đông Xưởng, còn nhận nuôi một đám cô nhi, sau khi trưởng thành thì đám cô nhi này trở thành Cẩm y vệ của Đông Xưởng. Bọn họ coi sư phụ như phụ thân, người nào cũng trung thành hết mực với sư phụ, nếu muốn bọn họ chết, bọn họ lập tức sẽ chết, nếu muốn bọn họ giám sát quan lại trong triều đình, bọn họ sẽ ngấm ngầm đê mắt tới đám đại thần như ưng khuyển vây bắt con mồi.
Mà phía dưới Đông Xưởng vẫn còn có một toà bóng Đông Xưởng nữa, trong đó có những hình giả, người nào cũng có tài năng thiên phú, có thể nhận biết được giọng nói trong vòng mười mét, có thể thoáng nhìn là biết ngay đối phương đã từng hoạ bì hay chưa, có thể dùng mũi để nhận biết hoạ bì sư trong dòng người, vân vân... Bọn họ cũng trung thành hết mực với sư phụ, giúp người canh giữ Huyết Đô và giết bỏ những hoạ bì sư đối địch.
Chỉ huy sứ của hai toà Đông Xưởng lại là cùng một người. Người đó chính là đại sư huynh của nàng, Hàn Quang.
Hai con chó già phục trước cửa của toà bóng Đông Xưởng trông thấy Hoa Diễm Cốt, chỉ hơi nhếch mắt lên nhìn rồi chẳng thèm để ý tới nàng, mặc nàng bước vào.
Lúc này, bên trong vẫn bận rộn như ngày thường, người thì đang bận thẩm tra phạm nhân, người thì đang bận nghiên cứu vũ khí mới, trông thấy Hoa Diễm Cốt bọn họ đều gật đầu thay lời chào hỏi.
“Đại sư huynh đâu?”, Hoa Diễm Cốt cũng đáp lễ lại với từng người.
“Không dám!”, một nam tử trẻ tuổi trên vai hoạ hình én lượn vội vàng đáp lời, bỏ việc đấy, đi lại dẫn đường cho nàng: “Chỉ huy sứ đại nhân đang thi hành án, bên này”.
Cậu ta dẫn Hoa Diễm Cốt đến hình thất(*). Đó là một gian tĩnh thất hình vuông, căn phòng trống trơn, chỉ có bốn giá vũ khí đặt ở bốn góc, trên giá từ phương thiên hoạ kích tới đoản kiếm, không thứ nào mà không có.
(*) Gian phòng dùng để tra tấn phạm nhân.
Sợi xích đen kịt được chôn chặt trên tường, xích trên cổ sáu gã nam nhân cường tráng, bọn họ cứ hễ cử động, sợi xích liền phát ra tiếng kêu loảng xoảng. Chỉ cần bọn họ chạy ra hơi xa một chút, sợi xích kia sẽ kéo căng, hệt như xích chó lôi bọn họ lại.
Đám hoạ bì sư phong quang vô hạn ngày nào, giờ lại như bầy chó mất nhà, rụt đầu rụt đuôi nhìn nam tử trước mắt.
Nam tử kia ngồi chính giữa căn tịnh thất, trên vai khoác một tẩm bào, tay áo thêu mây trắng bồng bềnh, hai cánh tay lười nhác đặt lên thân con sói trắng sau lưng. Thân hình sói trắng thon dài, lông mọc dày, như thể thần linh của núi tuyết được hoạ trong cổ thư, tư thế nằm phục đó hệt như một pho tượng sói tổ được đắp bằng tuyết trắng. Lúc này đã thu lại ánh mắt ngạo nghễ ngông cuồng, nó nằm phục ở phía sau năm tử kia, cặp mắt đen nửa tỉnh nửa mê, thấp thoáng toả ra ánh tuyết.
Bên chân nam tử ấy là một hũ rượu nhỏ màu đồng và một chiếc chén bạch ngọc nhỏ nhắn.
Ngón tay thon dài nhấc hũ rượu lên, mỹ tửu thơm nồng hoá thành một chuỗi trắng ngần rơi vào chén bạch ngọc. Nam tử kia đưa chén bạch ngọc rót đầy mỹ tửu sang bên cạnh, sói trắng bèn cúi đầu, liếm từng chút từng chút mỹ tửu, tư thái hết sức nho nhã. Còn nam tử kia tay lại nhấc sợi dây đỏ buộc quanh hũ rượu, sau đó ngửa đầu lên, đổ rượu ừng ực vào trong miệng.
Cho đến khi không dốc được một giọt rượu nào nữa, nam tử mới quảng hũ rượu đi, ánh mắt mơ màng nhìn sáu gã kia, lên tiếng: “Đã chọn xong chưa? Muốn tự kết liễu hay để bộn đại gia đích thân động thủ?”.
“Hàn Quang đại nhân! Ta và ngươi đều là hoạ bì sư, sinh ra trong cao quý, ngươi tội gì phải vì một lũ phàm nhân mà ra mặt!”, có kẻ không cam tâm gào lên.
“Sinh ra trong cao quý là để nói bổn đại gia ta, tên khốn nhà ngươi thì liên quan gì”, Hàn Quang liếc mắt nhìn gã ta: “Cách thu thập mỹ nhân bì của ta đâu giống như cách các ngươi làm, lột hết da của một thôn thì hay ho lắm sao?”.
“Chúng ta có bù đắp...”, có kẻ đến chết cũng không chịu hối cải.
“Bù đắp? Ý ngươi là chất người của cả thôn rồi thiêu cho đến khi chỉ còn sót lại xá lị(*) phải không?”, Hàn Quang lắc đầu: “Nếu các ngươi ăn hết đống xá lị kia, bổn đại gia có thể sẽ nghĩ lại mà thả các ngươi ra”.
(*)Là hạt nhỏ có dạng viên tròn hình thành sau khi thỉ thể được hoả táng.
Hoạ bì sư vốn là những người thích ăn ngon mặc đẹp thì sao có thể chấp nhận điều kiện này.
Vậy là bọn chúng chỉ còn một lựa chọn.
“Đi lấy vũ khí đi”, Hàn Quang mỉm cười đứng dậy, tư thế giống như một thanh danh đao được gột rửa bằng rượu trắng, toát ra hương rượu và sắc máu: “Các ngươi cùng lên cả đi, nếu giết được ta thì sống sót bước ra khỏi cánh cửa lớn phía sau”.
Sáu gã kia kinh hãi nhìn Hàn Quang, sau đó đánh mắt nhìn nhau, rồi cùng quay người lao về phía giá vũ khí.
Hàn Quang mỉm cười nhìn bọn chúng, sau đó đột ngột ngẩng đầu lên nhìn về phía Hoa Diễm Cốt đang đứng: “Nhắm mắt lại”.
Cậu ta nở điệu cười để lộ ra hai chiếc răng cọp nhỏ đáng yêu.
Hoa Diễm Cốt lập tức vén ống tay áo lên che mắt y như trẻ nhỏ.
Nàng nghe thấy tiếng xuất đao, sau đó là tiếng đao được cất lại vào bao.
Còn sáu gã kia, đến chết cũng không kịp phát ra tiếng gào thét nào.
Một bàn tay to màu cổ đồng khẽ ấn trên tay Hoa Diễm Cốt, nàng mở mắt ra thì thấy thân hình Hàn Quang sừng sững thẳng tựa thương đứng trước mặt. Nàng làu bàu: “Huynh chớ coi muội như con nít nha...”.
Hàn Quang chẳng ngó tới nàng, mà chau mày mắng nam tử trẻ tuổi đưa nàng tới đây: “Ngươi dẫn tiểu nha đầu vào trong này, ngộ nhỡ người ta sợ quá mà phát bệnh thì biết làm sao!”.
Hoa Diễm Cốt dúi một đám vào ngực Hàn Quang, nói: “Huynh có nghe muội nói gì không đấy?”.
Hàn Quang cúi đầu mỉm cười, hai năm không gặp, vẻ mũm mĩm trên gương mặt cậu ta đã hoàn toàn biến mất, người đứng trước mặt Hoa Diễm Cốt bây giờ rõ ràng là một đại tướng quân anh dũng bất phàm.
“Vẫn đang nghe đấy chứ”, cậu ta nhìn nàng chằm chằm, rồi dần thu lại nụ cười, hỏi bằng giọng băng giá thấu xương: “Kẻ nào đã đả thương muội?”.
Trên đường từ trấn Trầm Hương tới kinh thành, vết thương của Hoa Diễm Cốt cũng đã khỏi được sau phần, song dù gì cũng đã bị thương gân cốt nhiều ngày, huống hồ nàng trúng nội thương, người tinh tường chỉ thoáng nhìn là có thể nhận ra.
“Chút chuyện nhỏ để sau hẵng nói”, Hoa Diễm Cốt nói tiếp: “Chúng ta bàn việc chính trước đã...”.
“Chuyện nhỏ?” Điệu cười của Hàn Quang khiến người khác không ớn lạnh cũng phải phát run. Sau đó, cậu ta đột nhiên giơ tay ra, xốc Hoa Diễm Cốt lên trên vai, vừa đi về phía phòng riêng vừa bực bội nói: “Chính sự cái gì đó, chúng ta lên giường rồi nói!”.
Sau lưng, nam tử hoạ trên vai hình én lượn đánh mắt nhìn hai người rời khỏi, khi quay về, giao cho tuỳ tùng một cuốn thư tín.
Nửa canh giờ sau, cuốn thư tín này đã ở trên bàn của sư phụ.
Tiểu hoàng đế thực chất bị giam lỏng, cho nên quốc gia đại sự đều đè nặng lên vai sư phụ.
Đêm đã khuya, canh tàn điểm kẻng, sư phụ vừa phê duyện xong một cuốn tấu chương, sau đó đưa cho tể tướng theo hầu bên cạnh.
“Đại Sở khôi phục, quốc thái dân an, Quốc sư, người phải chăng nên nghĩ đến chuyện phế đế xưng vương...”, viên tể tướng bên cạnh thao thao không ngớt.
Mái tóc trắng xoá như tuyết đầu đông, mắt mày thanh tú tựa nét mực hoạ sơn thuỷ, người một tay chống cằm, mỉm cười mở cuốn tấu chương khác ra, giọng nói như tiếng đàn tranh, hay không thể tả: “Biết làm sao đây? Từ ngày thu nhận hai đồ đệ bại hoại, sở thích của ta cũng theo đó mà thay đổi, từ chỗ ưa chinh chiến thiên hạ... lại thành ra ham hố dạy dỗ hoặc là chọc đùa đệ tử...”.
Tể tướng trầm mặc hồi lau mới trai chuốt lại ngôn từ: “Coi như vì hai vị điện hạ, người càng phải phấn chấn tinh thần, giành lấy giang sơn tươi đẹp cho họ. Cho nên, xin người hãy phế đế xưng vương...”.
“Hử?”, sư phụ cầm bức thư trên bàn lên, khẽ nhíu mày, thở dài một tiếng.
“Sao vậy? Cuối cùng Quốc sư cũng quyết định phế đế xưng vương rồi sao?”, cặp mắt tể tướng nhìn chằm chằm vào sư phụ.
“Tiểu Diễm Cốt của ta đã hồi kinh rồi?”
Sư phụ cầm lấy bức thư, đứng dậy bước đến bên cửa sổ, khiến vầng trăng non trên trời đêm cũng bỗng chốc nhạt nhoà kém sắc.
Người tựa như vầng trăng tròn được sinh ra trong nhân gian, đoạt lấy hết những ánh trăng sáng trong đất trời, đi tới đâu là chiếu rọi ánh sáng trong lành rực rỡ khắp muôn nơi.
“Ta đã già, không còn mê lực nữa rồi”, người đứng quay lưng với tể tướng, giọng điệu vừa ra chiều đùa cợt nhưng vẫn dấy lên nỗi buồn rầu: “Thế nên... người đầu tiên mà Tiểu Diễm Cốt tìm gặp sau khi trở về lại không phải là ta”.