Gió nổi, làm gợn sóng hồ nước trong xanh.
Hoa rơi, làm hao gầy nhành hoa.
Mọi chuyện dường như xảy ra chỉ trong một đêm.
Triệu gia quyền thế ngất trời là thế bỗng dưng sụp đổ, Tạ Thư Hiền vô danh được thăng liền ba cấp, trở thành đại quan tam phẩm trẻ tuổi nhất đương triều. Yên Chi cũng vì chuyện Tạ Thư Hiền cải tử hoàn sinh mà càng trở nên thần bí. Những cô nương trong thanh lâu xem nàng ta là hồ tiên mà sùng bái, những thuyết thư tiên sinh (*) còn đem sự tích về nàng ta viết thành câu chuyện truyền kỳ. Người truyền kẻ tụng, thành ra không ai mà không biết. Bỗng chốc, không ai bì được với Yên Chi, những tưởng từ đây khách sẽ lui tới như mây, chẳng ngờ thoáng chốc đã bị một người bao trọn.
(*) Thuyết thư tiên sinh: người kể chuyện.
Người đó chính là Tạ Thư Hiền.
Chốn yên hoa, chốn yên hoa… yên hoa (*), chỉ có thể nở giữa bầu trời đêm, dù có rực rỡ nhường nào cũng không thể nở tới sáng. Cho nên ân khách thường nhân lúc đêm xuống mới tìm đến. Ca một khúc tình chàng ý thiếp, hận một nỗi không thể hòa vào thành một. Nhưng khi buổi đêm vừa tàn, kẻ ra về, người bỏ đi, chỉ còn lại nữ tử yên hoa lặng lẽ ngồi chờ đêm tiếp theo, một lần nở rộ khác, cùng với một nam nhân khác.
(*) Yên hoa: cho pháo hoa.
Nhưng Tạ Thư Hiền thì lại khác.
Chàng ta đêm nào cũng đến, dẫu là lúc buông thả nhất thì cũng chỉ gối lên đầu gối Yên Chi. Khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ vì say, lờ đờ nói: “Xin lỗi nhé… Tạ mỗ không thắng được men rượu”.
“Nhưng người là tướng quân mà”, Yên Chi dở khóc dở cười đặt vò rượu xuống, toan muốn dìu chàng ta dậy: “Tướng quân chẳng phải người nào cũng uống rượu ngụm lớn, ăn thịt miếng to hay sao?”.
Hoa đăng chiếu tỏa, mắt mày mỹ nhân như họa.
Tạ Thư Hiền lặng lẽ ngắm nụ cười của nàng ta, mãi hồi lâu mới mỉm cười nói: “Chỉ có Tạ mỗ là ngoại lệ… bởi vậy mới không ít lần bị tướng sỹ trong quân bắt nạt. Lần sau nếu có người tìm ta chuốc rượu, Tạ mỗ có thể kéo bọn họ tới đây không?”.
“Không hề gì, cứ giao cho nô gia là được”, Yên Chi vỗ ngực nói.
Sau đó, nàng ta hối hận.
Ngày hôm sau, Tạ Thư Hiền dẫn một đám thủ hạ cũ đến tìm nàng, một toán nam tử cường tráng đao dính máu vây lấy Yên Chi, sau đó tất cả đều nở nụ cười ám muội, đưa vò rượu trong tay cho nàng ta.
“Tiểu đệ xin chào tẩu tẩu.”
Ngụm rượu Yên Chi vừa uống, thiếu chút nữa đã phun ra ngoài.
“Các vị gọi nô gia là gì?”
Lúc cất lời hỏi, ánh mắt của Yên Chi lại liếc sang Tạ Thư Hiền.
Tạ Thư Hiền nhìn nàng để lộ nụ cười khích lệ.
Yên Chi lại hoàn toàn không thể hiểu nụ cười ấy là có ý gì.
Nàng ta chỉ đành nhẫn nại giải thích cho đám nam tử kia rằng, Tạ tướng quân như trăng sáng trên trời, tuyết bên mây, nàng ta chỉ là bùn đất, một nhành hoa héo, những kẻ không biết điều như các người, chớ lấy ta ra để làm ô nhục uy danh của Tướng quân.
Đám tướng sỹ bị nàng ta chỉ trích, chỉ còn biết đánh mắt nhìn nhau. Lúc sắp rời khỏi, người dẫn đầu còn vỗ vai Tạ Thư Hiền, để lại một câu đầy ẩn ý: “Tướng quân, cuộc chiến còn dài…”.
Khi ấy, Yên Chi không hiểu ý nghĩa của câu nói đó, chỉ cảm thấy vẻ mặt của Tạ Thư Hiền không được vui.
Cho đến ngày hôm sau, nàng ta được tú bà báo rằng, Tạ Thư Hiền đã trả một số tiền lớn, bao trọn nàng ta.
Sau đó, đêm nào chàng ta cũng đến, mà không chỉ đêm, ngay tới buổi sáng cũng đến.
Có lúc, ở quán bán đồ điểm tâm sáng, nàng ta vừa ngồi xuống, đã nghe sau lưng có giọng nói như tiếng đàn: “Nàng ở đây à?”.
Yên Chi ngoảnh đầu lại, thì thấy Tạ Như Hiền thanh y nho nhã, đứng dưới ánh ban mai, mỉm cười với nàng.
“Người cũng ở đây à”, Yên Chi cũng cười với chàng ta.
Cười xong, hai người sẽ lại ngồi cùng bàn, ăn hai bát cháo và một đĩa bánh kẹp thịt và bánh bao.
Có lúc lại tình cờ gặp nhau trong tiệm trang sức, Yên Chi liếc mắt nhìn từ chiếc trâm hoa mai bên trái sang cây trâm nhạn khảm châu bên phải, cắn ngón tay do dự, cuối cùng thì cắn răng móc ngân lượng ra: “Gói chiếc trâm nhạn khảm châu này cho nô gia”.
Lúc ấy, một bàn tay thò ra từ sau lưng nàng ta, nhặt mua cây trâm hoa mai còn lại kia. Yên Chi nhìn bàn tay ấy rồi quay đầu lại, thì thấy Tạ Thư Hiền đứng sau lưng nàng, nở nụ cười nho nhã.
“Ngưới tới khi nào vậy?”, Yên Chi cất tiếng hỏi.
“Cũng chưa lâu”, Tạ Thư Hiền nhìn ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ: “Từ lúc nàng chọn trâm”.
Yên Chi im lặng, để tiết kiệm tiền, nàng ta đã mặc cả với chủ tiệm chí ít cũng phải ba canh giờ, cho tới khi chủ tiệm dở khóc chịu bán cho nàng ta với giá thấp nhất… Bởi vậy mà đến cơm trưa nàng ta cũng chưa kịp ăn.
“Có thể nể mặt ăn cơm cùng ta hay không?”, Tạ Thư Hiền mỉm cười nhìn nàng, sau đó giơ cánh tay lên, chiếc trâm hoa mai được cài lên mái tóc của nàng ta: “Để báo đáp, cây trâm này xem như tặng cho nàng”.
Tối hôm ấy, hai người cùng nhau ăn cơm, không phải nơi phường hoa ngõ liễu phồn hoa mê ly, mà ở trong một quán nhỏ hẻo lánh vắng lặng. Cá hấp, rau cải xào, đậu phụ kỳ lân, canh thịt hầm nấm, đều là những món ăn thông thường, thanh đạm, tốt cho sức khỏe, giống như cảm giác Tạ Thư Hiền mang lại cho người khác vậy.
Tình cờ gặp nhau vào buổi sớm hay lúc hoàng hôn, có khi nơi góc phố, có lúc lại ở trên thuyền hoa… Sau nhiều lần tình cờ gặp gỡ, Yên Chi không khỏi suy tư.
Trừ phi nguyệt lão bỏ mặc tất cả nam nữ trong thiên hạ, ngày ngày theo cạnh hai người họ, bằng không cứ cho chàng ta cố ý, cũng không thể có nhiều cuộc tình cờ gặp gỡ như vậy được.
Yên Chi là người từng trải, nên nàng ta có thể nhìn thấu tâm tư của Tạ Thư Hiền.
Vậy là, hôm nay trong khi cùng chàng ta dạo bước trên phố đông, Yên chi đã giãi bày: “Tạ tướng quân, nghe nói gần đây Quốc tử giám Tế Tửu đại nhân có ý muốn gả con gái độc nhất của ông ta cho người?”.
Cây trâm nhạn khảm châu đung đưa trên mái tóc Yên Chi, chuỗi châu dài rủ bên má, châu ngọc lung linh cũng không sánh bằng dung nhan xinh đẹp của nàng ta. Nàng ta ngoảnh đầu sang cười mà nói với Tạ Thư Hiền: “Còn nữa, nô gia còn nghe nói vị Quốc tử giám Tế Tửu đại nhân ấy hình như là bằng hữu chí cốt của phụ thân người, mà cũng là ân sư gây nghiệp của người”.
“Một ngày làm thầy, suốt đời làm cha, ta xem ông ấy là phụ thân, mà cũng coi con gái ông ấy như muội muội của mình”, Tạ Thư Hiền cười đáp.
Yên Chi tiếp tục nói: “Nhưng lão phu nhân lại không nghĩ vậy”.
Tạ Thư Hiền chau mày.
Chàng ta sinh ra trong dòng dõi thư hương môn đệ, chỉ tiếc phụ thân mất sớm, gia cảnh ngày một sa sút. Đến khi chàng ta gác bút tòng quân, thế nhân còn nói Tạ gia từ nay sẽ bị chôn vùi trong tay chàng ta, song chẳng ngờ chỉ trong chớp mắt, chàng ta đã lên làm Binh bộ thị lang… Mẫu thân chàng ta nghe được tin này, mừng tới nỗi rơi nước mắt, lập tức quỳ trước bài vị tổ tiên, tay lần tràng hạt, đem báo tin mừng với tổ tiên.
“Con người không vô tri vô tình như cỏ cây, tấm lòng của Tướng quân dành cho Yên Chi, Yên Chi đều thấu hiểu”, Yên chi bước lại gần chàng ta, nói: “Song cũng chính vì thấu hiểu, nên nô gia không nhẫn tâm để Tướng quân vì mình mà khiến lão phu nhân nổi giận, cũng không nhẫn tâm để tiền đồ rộng mở của Tướng quân bị hủy hoại dưới tay nô gia… Tướng quân, nô gia là nữ tử yên hoa, yên hoa dễ lạnh, người hà tất phải trọn lòng với một khắc thoáng qua này?”.
Tạ Thư Hiền nhìn chằm chằm nàng ta.
“Nàng hiểu ta”, chàng ta gượng cười nói: “Nhưng lại không tin ta”.
Yên Chi nhói lòng, nhưng sắc mặt vẫn không đổi.
“Tướng quân quá lời rồi”, nàng cười tươi như hoa: “Nô gia chẳng qua chỉ cảm thấy… kết cục đẹp nhất cho chúng ta là năm qua năm, ngày qua ngày, Tướng quân vẫn theo lời hẹn, đến Vạn Hoa lâu gặp gỡ nô gia, sau đó nhổ một sợi bạc cho nô gia, ‘ai da’ một tiếng, lắc đầu mà rằng… ‘Yên Chi à Yên Chi, nàng đã già rồi’… Rồi về sau, Tướng quân không còn tới nữa. Còn nô gia, vì tuổi già nhan sắc tàn phai, cuối cùng cũng rời khỏi Vạn Hoa lâu, cũng may bao năm kiếm được không ít tiền, đủ cho nô gia sống nốt nửa đời trong sung túc… Ai ôi, kia chẳng phải Diễm Cốt muội muội hay sao?”.
Tạ Thư Hiền nhìn theo Yên Chi lao về phía trước như con chim nhỏ.
Chỉ thấy một nam một nữ từ phía trước đi lại, nam nhân tuấn tú phi phàm, nữ nhân diễm sắc vô song, hai người còn rỉ tai nhau thì thầm, xem chừng hết sức thân mật. Không phải Hàn Quang và Diễm Cốt thì còn là ai nữa?
“Trong mật thư viết gì? Huynh mau nói đi!”, Hoa Diễm Cốt níu tay áo Hàn Quang.
“Lôi kéo thế này còn ra thể thống gì nữa!”, Hàn Quang vừa mắng vừa mặc cho nàng kéo tay áo: “Kỳ thực cũng không có gì, chủ yếu là lão già ấy không biết xấu hổ cướp đi công lao của Tạ Thư Hiền, bao che cho con trai lão thì đã đành, đằng này còn muốn ỷ vào công lao cái thế ấy để ép sư phụ gả muội cho con trai lão… Còn chuyện này nữa, con rể lão – Cố Triều Huy hình như từng có hành vi bất chính với muội phải không? Muội thử nói xem, ai lại dám đưa con gái mình vào trong hang hùm như vậy? Sư phụ tuy không xem trọng bản thân, nhưng chí ít hổ dữ không ăn thịt con, người thà liều mạng với bọn họ, cũng không thể trơ mắt gả muội cho nhà lão”.
Hoa Diễm Cốt ngẩn người hồi lâu, sau đó cảm thán mà thốt lên: “Ta yêu sư phụ một vạn năm”.
“Muội không cảm thấy nổi da gà hay sao?”, Hàn Quang khó chịu hất tay nàng ra.
Hoa Diễm Cốt vẫn muốn đôi co với cậu ta, song lại thấy Yên Chi đang chạy về phía nàng, bén ngoái đầu lại cười: “Yên Chi tỷ tỷ, trùng hợp thật”.
“Chỉ huy sứ đại nhân”, Tạ Thư Hiền đuổi theo sau Yên Chi, trông thấy hai người, bèn mỉm cười chắp tay, ánh mắt lướt nhìn Hàn Quang và Hoa Diễm Cốt, sau đó nhìn Hàn Quang nói: “Đại nhân, người cũng đang cùng với vị này…”.
“Nào phải!”, Hàn Quang lập tức nghiêm sắc mặt, nói: “Bổn đại gia nào có thì giờ rảnh rỗi cũng nàng ta dạo phố chứ? Bổn đại nhân đang đi tuần tra… phải, đang tuần tra… Sau đó tình cờ gặp nhau rồi đi cùng một con phố mà thôi”.
Yên Chi và Tạ Thư Hiền nhìn nhau, trong lòng thầm hiểu rồi cười.
Nếu đã có duyên gặp gỡ, vậy hãy cùng nhau dạo phố.
Chỉ là Tạ Thư Hiền và Yên Chi là khách đi dạo, Hàn Quang tự xưng đến tuần tra, người thực sự muốn mua đồ, cơ hồ chỉ có mình Hoa Diễm Cốt mà thôi.
Trong tiệm vải.
“Các vị khách quan muốn mua gì? Trong tiệm thục cẩm, tô tú, thứ gì cũng có…”, chủ tiệm đon đả bước ra tiếp khách.
“Ta muốn cái này”, ánh mắt của Hoa Diễm Cốt đang nhìn vào một mảnh lụa trắng họa hình mây trôi.
“Bộp!”, một bộ móng vuốt với lên phía trên.
Hoa Diễm Cốt sững người, cúi đầu nhìn.
Sói trắng lông dày đặc từ từ ngước đầu lên nhìn nàng.
Trong tiệm trang sức.
Chủ tiệm tươi cười bước ra chào đón, còn chưa kịp mở miệng, Hoa Diễm Cốt đã hùng hồn đưa tay ra.
“Bộp!”, bàn tay của Hoa Diễm Cốt và móng vuốt của sói trắng cùng đặt lên một cây trâm hoa đào.
“Vải đã thuộc về ngươi rồi, cây trâm này phải thuộc về ta”, Hoa Diễm Cốt gượng cười nói với sói trắng.
Sói trắng lườm nàng.
“Tiểu lang đừng như vậy”, Hàn Quang đã sắp phải niệm Tam tự kinh để nhịn cười: “Ngươi đã có chừng mười cái khuyên tai rồi, cái này nhường cho muội ấy đi”.
Sói trắng bấy giờ mới thu móng vuốt lại, nhìn Hoa Diễm Cốt bằng ánh mắt như thể chính thê nhìn tiểu thiếp, sau đó ung dung bỏ đi, nhường cây trâm đó cho nàng.
Tình cảnh sau đó có thể tưởng tượng ra được. Bất luận là tiệm ngọc khí hay tiệm đồ cổ, chỉ cần là thứ Hoa Diễm Cốt yêu thích, ắt sẽ nhìn thấy móng vuốt của sói trắng. Sở thích của người và sói quả là giống nhau đến kỳ lạ. Thứ ngươi thích, thì ta chắc chắn cũng thích. Sau cùng, Hoa Diễm Cốt không nhẫn nhịn nổi nữa, mếu máo nói với Hàn Quang: “Sư huynh, huynh nói thực đi, có phải huynh coi nó là muội để nuôi dưỡng đúng không hả?”.
“Ai, ai mà rỗi việc như vậy chứ?”, Hàn Quang chột dạ ngó tứ phía.
“Vậy vấn đề là ở muội rồi!”, tâm trạng của Hoa Diễm Cốt càng tệ hơn: “Không ngờ… không ngờ… chỉ rời kinh thành mấy năm, phẩm giá của ta đã hạ xuống tới mức này… rõ ràng đã tới cảnh giới không bằng cầm thú… Ta không muốn sống nữa…”.
Hàn Quang xoa đầu nàng, cười nói: “Không sao, không sao, sư huynh không chê bai muội”.
Tạ Thư Hiền và Yên Chi đánh mắt nhìn nhau, cả hai đều dở khóc dở cười. Có câu người ngoài thì rõ, người trong cuộc thì mê muội, đôi thanh mai trúc mã trước mắt này không biết tới khi nào mới hiểu lòng nhau.
Bốn người dạo phố tới khi hoàng hôn buông xuống, bấy giờ mới vào tửu lâu dùng cơm, kết thúc hành trình một ngày.
Tạ Thư Hiền nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Yên Chi, rồi mỉm cười nói: “Để tiểu tướng đi gọi hai chiếc kiệu đưa hai vị cô nương về nhà”.
Tạ Thư Hiền rời đi một lát thì đã có hai chiếc kiệu dừng trước tửu lầu, kiều phu đi lên, cung kính thưa rằng được Tạ tướng quân sai đến đây.
Hoa Diễm Cốt và Yên Chi bèn lên kiệu, còn Hàn Quang, bước chân của cậu ta còn nhanh hơn ngựa phi, đâu cần phải ngồi kiệu. Nghĩ tối nay quay về Huyết Đô còn phải sắp xếp một số chuyện, cậu ta bèn cáo biệt, song chẳng ngờ vừa đi được một đoạn, thì đột nhiên bị một người vội vã gọi lại.
“Chỉ huy sứ đại nhân!”, Tạ Thư Hiền dẫn theo hai chiếc kiệu lao tới, nhìn Hàn Quang, rồi lại ngó nhìn xung quanh, ngạc nhiên hỏi: “Hai vị cô nương… đã về rồi sao?”.
“Hả?”, Hàn Quang chợt ngơ ngác: “Không phải ngươi gọi kiệu tới đón đi rồi sao?”.
“Kiệu tiểu tướng gọi đến vẫn ở đây”, Tạ Thư Hiền chỉ về phía sau, mặt liền biến sắc: “Không hay rồi! Chỉ huy sứ đại nhân, ắt hẳn lúc chúng ta ăn cơm trong tửu lầu, bên cạnh người đông, có kẻ đã nghe trộm được cuộc nói chuyện của chúng ta, rồi lén gọi hai chiếc kiệu khác tới, bắt cóc hai vị cô nương đi rồi!”.
Bỗng chốc, Hàn Quang như thể thanh đao được rút ra khỏi bao, huyết khí thu lại trong bảo kiếm dâng trào, nhuộm đỏ cả màn trời đêm…