Nghe Trình Dư Hạ giới thiệu xong, mẹ Trình cười dịu dàng nhìn Lộ Dương: "Là bạn học của Hạ Hạ à." Nhìn vài giây, dường như bà không nhớ ra chỗ Trình Dư Hạ nói hai người từng gặp là ở đâu, nên nói: "Trí nhớ của dì không tốt lắm."
"Lộ Dương." Trình Dư Hạ nói: "Chính là cái bạn gặp trên sân thượng nhà cô cả đấy ạ, mẹ còn hỏi có phải cậu ấy bị con bắt nạt không."
Mẹ Trình nhớ ra: "À, là Tiểu Lộ đúng không, chào con chào con." Bà nhìn thứ Lộ Dương cầm trong tay, lại nhìn Trình Dư Hạ, rồi hỏi Lộ Dương: "Vừa rồi dì thấy con bé đưa cái gì đó cho con, có phải có lại bắt nạt con không vậy?"
Trình Dư Hạ tự minh oan cho bản thân: "Sao cô gái dịu dàng đáng yêu hoạt bát tốt bụng trong mắt mẹ lại trở thành một con nhỏ ác độc ức hiếp con trai thế ạ?"
Mẹ Trình hỏi lại: "Dịu dàng đáng yêu?"
Trình Dư Hạ gật đầu lia lịa.
Mẹ Trình lại hỏi tiếp: "Hoạt bát tốt bụng?"
Trình Dư Hạ lại gật đầu mấy cái.
Lúc này, Lộ Dương đột nhiên cười nói: "Dì đừng hiểu lầm, lần này đúng là cậu ấy không có bắt nạt con."
Trình Dư Hạ đắc ý nói: "Mẹ xem, con có làm gì cậu ấy đâu...." Đắc ý được một nửa, cô bỗng nhận ra có chỗ kỳ kỳ, hỏi lại: "Sao lại bảo là lần này không có bắt nạt, tôi có ức hiếp cậu hồi nào đâu?"
Mj Trình lôi Trình Dư Hạ đang giương nanh múa vuốt lại: "Được rồi được rồi, còn nói con không bắt nạt thằng bé." Bà nói với Lộ Dương: "Tiểu Lộ này, cũng trễ rồi, con tranh thủ về mau đi, nếu không người nhà sẽ sốt ruột."
Trình Dư Hạ đang bị lôi đi vẫn không quên quay đầu lại liên tục, giải thích cho chính mình: "Ôi, khoan đã mẹ, hôm nay cậu ấy nhất định phải nói rõ ra là con bắt nạt cậu ấy khi nào."
"Được rồi, đừng có ăn hiếp bạn nữa." Mẹ Trình lập tức tung ra chiêu cuối: "Lúc mẹ tan làm có mua món đậu phụ khô con thích, buổi nói mẹ nói ba làm đậu phụ khô sốt mật ong cho con, chịu không?"
Nghe thấy đậu phụ khô sốt mật ong, Trình Dư Hạ lập tức ngoan ngoãn ôm lấy cánh tay mẹ Trình: "Dạ!"
Tuy rằng phần lớn các bữa cơm ở nhà Trình Dư Hạ đều là do mẹ cô nấu, nhưng thực ra tay nghề của ba mẹ cô đều cực kỳ đỉnh. Trước đây, mỗi lần cuối tuần về nhà ông bà ăn tiệc, ông bà và họ hàng thường bảo cô kén ăn từ nhỏ nên mới phát triển chậm hơn những đứa trẻ khác.
Kỳ thật không phải là cô kén ăn, mà là bị ba mẹ nuôi thành khẩu vị thế này, cũng vì thế mà cô chỉ chọn ăn có mùi vị hợp ý.
Mãi đến khi bắt đầu ăn cơm ở trường, cô mới từ từ sửa lại thói quen này.
Sáng hôm sau, cô cùng Tề Duyệt ăn sáng xong xuôi rồi đi đến trạm xe buýt. Trên đường đi, từ xa đã nhìn thấy chỗ ở ngã rẽ dẫn đến con đường nhỏ đang có một vài người đứng vây quanh.
Hai cô đi đến nơi thì nhìn thấy một người công nhân vệ sinh đang nói rằng bên trong có con mèo hay con chó gì đó, sau đó lại nghe thấy những người đang đứng xem nói nhỏ, mới biết là có người ngược đãi động vật, sau đó ném xác ở trong bụi cây trên đường này, thẳng đến sáng hôm nay, trong lúc người công nhân đi quét dọn đường phố thì phát hiện ra.
Lúc này, Trình Dư Hạ nhớ tới khi đi ngang qua chỗ này vào đêm qua, cô đã ngửi thấy mùi máu tươi.
Công nhân vệ sinh cẩn thận đặt túi nilon đen lên xe vận tải ven đường, sau đó cầm chổi quét dọn trên đất, vừa quét vừa nói với những người còn đứng lại: "Ác độc thật sự, mấy con vật nhỏ như vậy mà cũng đánh giết nó."
Có người thở dài, nói: "Có bất bình thì cũng vô dụng thôi chị, những chuyện thế này chẳng có ai quản lý cả."
Tề Duyệt kéo Trình Dư Hạ tiếp tục đi về phía trạm xe: "Gần đây tao có thấy người ta đưa tin, có người tổ chức một nhóm kiểu này, hơn nữa mỗi ngày đều có người trong nhóm đó livestream ngược đãi động vật nhỏ."
"Thiệt hay giả?" Trình Dư Hạ có chút không tin vào những lời mình nghe thấy.
"Có đưa trên tin tức." Tề Duyệt nói: "Có điều, may là đã có người báo cáo, người tổ chức ra nhóm đó cũng bị bắt giam hai ngày rồi."
Trình Dư Hạ nói: "Cũng may không phải kiểu đã báo cáo mà vẫn không có ai xử lý."
Tề Duyệt nói: "Đúng vậy, dù sao cũng phải có người đứng ra đòi lại công bằng có những sinh mệnh nhỏ ấy." Nhìn thoáng qua phía sau, cô nàng bỗng kéo Trình Dư Hạ chạy nhanh hơn: "Xe tới rồi, nhanh lên."
Sau khi lên xe buýt, Tề Duyệt vừa quét mắt đã nhìn thấy Lộ Dương - người cao hơn rất nhiều người khác một cái đầu.
Cô nàng kéo Trình Dư Hạ đi đến cạnh Lộ Dương, để Trình Dư Hạ đứng bên tay phải mình, vị trí giữa cô nàng và Lộ Dương: "Hạ Hạ, mày đứng đây đi."
Trình Dư Hạ không có thói quen ngẩng đầu tìm chỗ đứng sau khi lên xe buýt, nên đến khi nghe thấy Tề Duyệt chào hỏi Lộ Dương, cô mới phát hiện hoá ra đứng bên phải mình là anh.
Tề Duyệt nói: "Trùng hợp ghê, hình như tụi mình luôn gặp nhau trên cùng một chuyến xe."
Trình Dư Hạ ngước mặt nhìn Lộ Dương, cười nói: "Buổi sáng tốt lành." Cô hoàn toàn quên tuốt chuyện hôm qua mình so đo bản thân đã ức hiếp anh khi nào ra sau đầu.
Lộ Dương đáp: "Ừ, buổi sáng tốt lành."
Chào hỏi xong, Tề Duyệt bắt đầu kể với Trình Dư Hạ về việc hôm qua cô nàng và Văn Tư Tư đi tìm chỗ ở gần đây.
Tề Duyệt hỏi: "Mày biết quán cafe ở tòa nhà cạnh siêu thị nhỉ?"
Trình Dư Hạ nói: "Biết á, là chỗ có nguyên cái ban công siêu to siêu khổng lồ bên ngoài chứ gì."
"Chính là chỗ đó." Dường như Tề Duyệt rất phấn khích: "Tao có thương lượng với anh chủ ở đó rồi, anh ấy đồng ý cho tụi mình mượn chỗ ngồi ngoài ban công của quán."
Trình Dư Hạ hỏi: "Tụi mày thương lượng bằng cách nào mà khiến chủ quán đồng ý dễ dàng vậy?"
Tề Duyệt nói bằng giọng điệu tự hào: "Có gì khó đâu, tao nói với anh ấy nếu không đồng ý tao sẽ thuê lại chỗ đó luôn." Phong cách làm việc phản ánh rõ câu nói không có tiền là không làm được việc gì.
"Đắt không đó?" Trình Dư Hạ áp lại gần Tề Duyệt để nói: "Nếu ba đứa mình chia đều ra vẫn đắt, không ấy đi tìm thêm nơi khác đi."
Tề Duyệt nói: "Vốn là tao định bảo thuê lại, nhưng anh trai kia không chịu, anh ấy nói chỉ cần mỗi lần tụi mình đến đó đều gọi nước ở quán là được."
Trình Dư Hạ kinh hỉ nói: "Tốt vậy à."
Xe đột nhiên phanh lại, Trình Dư Hạ đang nghiêng người nói chuyện với Tề Duyệt suýt nữa đã ngã nhào lên người cô nàng, hên là có Lộ Dương đứng bên phải nhanh tay lẹ mắt giữ kịp cánh tay cô.
Trình Dư Hạ hết hồn vỗ ngực mấy cái, nói với Lộ Dương: "Cảm ơn nha, cậu đã cứu tôi hai lần rồi."
Lúc này chợt nghe thấy bác tài xế phía trước mở cửa sổ xe và lớn giọng quở trách ra bên ngoài: "Anh đã chạy xe máy trên làn đường của xe ô tô mà còn chạy ngược chiều, chán sống phải không?"
Trình Dư Hạ không nghe thấy người bên ngoài nói gì, cô cầm lấy tay vịn, ngẩng đầu nói với Lộ Dương: "Tôi vịn được rồi."
Lộ Dương nhìn chăm chú, chờ đến khi Trình Dư Hạ đã đứng vững mới buông cánh tay cô ra.
Vừa buông ra mấy giây, anh tức khắc nhìn thấy vị trí trên cánh tay bị anh nắm lấy từ từ nổi lên dấu tay màu đỏ nhạt.
Tề Duyệt bất lực, nói: "Tao nói rồi mà, cảm giác cân bằng của mày tệ cực kỳ luôn á."
Trình Dư Hạ đáp lại: "Lúc nhỏ tao từng giành được chức quán quân đi cầu đơn một người đó."
Tề Duyệt đè xuống ý cười trong mắt: "Cho xin đi, có ai mà lấy chuyện hồi ở nhà trẻ ra khoe đâu."
Trình Dư Hạ nói một cách tự tin: "Tao nè."
Xe buýt dừng lại tầm một hai phút, trên xe đã ồn ào vang lên tiếng thúc giục nhanh chóng khởi hành, nhưng vừa chạy được vài mét, bỗng nghe thấy phía sau vang lên tiếng thắng xe chói tai cùng với tiếng va chạm.
Nghiêng người nhìn cửa sổ xe phía sau, là một chiếc xe hơi màu đen đụng phải một chiếc xe máy, một cô gái trẻ nằm ngửa cạnh bên xe, nhìn từ hướng xe máy ngã xuống, cô gái kia đã đi ngược chiều.
Nghe thấy giọng nói Tề Duyệt bên tay: "Sao lại đi ngược chiều vậy chèn, mong là không bị thương nặng."
Xe buýt đi xa, đứng ở góc độ này, tầm mắt của Trình Dư Hạ bị Lộ Dương đứng bên phải chặn lại gần hết, cô ngẩng đầu lên nhìn Lộ Dương, lại phát hiện Lộ Dương đang nhìn mình chăm chú.
Mà vẻ mặt của anh khiến Trình Dư Hạ cảm giác rằng, anh chính là Lộ Dương của một năm sau, đó là Lộ Dương đã tỏ tình với cô và luôn nhìn cô bằng ánh mắt thoả mãn.
Song, suy nghĩ của cô không thực tế tí nào, Lộ Dương hiện giờ cùng lắm chỉ xem cô là bạn học, cũng có thể là một người bạn học khá "đặc biệt", bởi vì cô luôn chủ động bắt chuyện với anh, thỉnh thoảng còn lỡ miệng nói những lời như thể bản thân biết rất nhiều thứ về anh. Lúc hai người ở cạnh nhau cũng cử xử rất tự nhiên, giống như không biết từ xa lạ đến thân quen cần phải trải qua một quá trình.
Nhớ lại những hành động của mình, Trình Dư Hạ chợt nhận ra, với việc bản thân hiểu rõ ràng về đời tư của một người như vậy, nếu đặt vào trường hợp người đó là một diễn viên hay idol, e rằng cô đã sẽ bị hiểu làm là một nhỏ "fan cuồng", hơn nữa cô còn biết nhà anh ở đây, trong nhà có mấy người, thậm chí mấy hôm trước còn chụp vài bức ảnh riêng tư của anh.
Nghĩ như vậy, "fan cuồng" Trình Dư Hạ có chút xấu hổ, mỉm cười với Lộ Dương: "Ngại quá, lần sau có chụp ảnh tôi nhất định sẽ hỏi ý cậu trước rồi mới chụp."
"Là sao?" Lộ Dương nghe xong câu nói kỳ lạ của cô, cả người đều cảm thấy khó hiểu.
Tề Duyệt đứng bên cạnh bắt đầu giải thích giúp Trình Dư Hạ: "Ý là Hạ Hạ là sau này sẽ không chụp lén cậu nữa, nó định chụp cậu một cách công khai."
Trình Dư Hạ giơ ngón cái với Tề Duyệt: "Chỉ có mày là hiểu tao nhất."
Tề Duyệt lẩm bẩm thành tiếng: "Muốn theo đuổi thì cứ theo đi, lòng và lòng vòng làm chi không biết..."
Trình Dư Hạ lập tức che kín miệng Tề Duyệt: "Đang lớp mười hai bạn học Tề Duyệt ơi, là lớp mười hai đó."
Tề Duyệt gỡ tay Trình Dư Hạ ra, ấn nó trên tay vịn rồi nói: "Mày 18 tuổi rồi đó Trình Dư Hạ, 18 rồi chứ còn nhỏ đâu." Hỏi cô: "Chẳng lẽ 18 tuổi mà còn chưa được biết thích là gì hả? Với lại, việc đơn thuần thích một người cũng là bình thường mà?"
Trình Dư Hạ nói thẳng: "Đúng vậy, tao cảm thấy mày nói rất hợp lý."
Tề Duyệt hỏi: "Thế vừa rồi mày cố tình nhấn mạnh ba chữ lớp mười hai với tao là có ý gì?"
Trình Dư Hạ tiến đến trước mặt Tề Duyệt, nhỏ giọng nói: "Không phải tao đã nói với mày rằng, sau khi kết thúc năm lớp mười hai thì nhớ nhắc tao...." Cô nháy mắt, ra hiệu với Tề Duyệt: "Tốt nghiệp xong nhớ nhắc tao về chuyện kia đó..."
"À à!" Tề Duyệt tỉnh ngộ: "Cho nên mày muốn sau khi tốt nghiệp mới... tao hiểu rồi, sao mày không nói cho tao biết sớm chút." Vẻ mặt cô nàng cực kỳ hối hận.
Tuy nhiên, cô nàng cũng nhanh chóng sửa lại: "Nhưng cũng chỉ là thảo luận về chuyện yêu đương ở tuổi 18 thôi mà, cũng chả có sao nhỉ kkk..."
Trình Dư Hạ mắc cỡ quan sát vẻ mặt của Lộ Dương thế nào, thấy Tề Duyệt xấu hổ cười hahaha, cô cũng xấu hổ cười hahaha theo, nói: "Đúng đúng, đương nhiên là không sao rồi."
Thật ra có thế nào đi nữa, tuy rằng đã bước sang tuổi 18 của lớp mười hai, nhưng việc thẳng thắn nói ra hai chữ "Thích cậu" này, vẫn luôn là đề tài nhạy đối với người nhà, thầy cô ở trường và cả bạn học.
Nói chung, bây giờ chưa phải là thời điểm thích hợp.
Trình Dư Hạ và Tề Duyệt bên này chỉ quan tâm đến sự xấu hổ của mình mà không hay biết rằng, sau khi Lộ Dương nghe thấy Tề Duyệt xúi Trình Dư Hạ "Muốn theo đuổi thì cứ theo", anh đã nghiêng mặt về một bên, trong khoảnh khắc ấy, tai anh đột nhiên đỏ bừng.
2446 words
04.09.2024