Khi giữa chừng không bận rộn, ông chủ mang đến bàn của họ vài ly nước ép và một ít bánh ngọt nhỏ, rồi nói: "Mấy em có muốn nghỉ ngơi một chút không?"
Trình Dư Hạ ngồi im không dám lên tiếng, chỉ ngồi bên cạnh Lộ Dương, nhìn anh nghiêm túc giúp cô sửa bản kế hoạch học tập.
Tề Duyệt và Văn Tư Tư nhận đồ từ tay ông chủ, Tề Duyệt rút điện thoại ra hỏi: "Mấy thứ này tổng cộng bao nhiêu tiền để em chuyển khoản cho anh?"
Ông chủ nói: "25 tệ."
"25 tệ?" Tề Duyệt chỉ vào đống đồ trên bàn và hỏi: "25 tệ một món sao?"
Ông chủ kéo một cái ghế ngồi xuống ghế đơn bên cạnh bàn và nói: "Em nghĩ đây là tiệm chặt chém à? Là năm ly nước ép tổng cộng 25 tệ, trái cây này đều là tôi mua sáng nay, tôi đã giảm giá cho mấy em rồi, không thể rẻ hơn nữa đâu."
Tề Duyệt nói: "Không sao đâu, không cần giảm giá. Chúng em sau này còn thường xuyên đến đây mà, cứ tính giá bình thường của tiệm thôi, không thể để lần nào anh cũng lỗ vốn được."
Ông chủ cười nói: "Giá anh đang tính cho mấy em đã rất hợp lý rồi, em đừng ngây thơ quá. Anh làm ăn thì làm sao để mình bị lỗ được, mà anh có chuyện muốn nhờ mấy em giúp đây."
"Chuyện gì ạ?" Tề Duyệt tò mò hỏi.
Ông chủ chỉ vào những chiếc bánh ngọt và nói: "Tiệm bọn anh chuẩn bị chọn thêm ba món tráng miệng để đưa vào thực đơn, muốn nhờ mấy em nếm thử xem hương vị thế nào."
Tề Duyệt đáp: "Cái này gọi là nhờ giúp sao? Đây chẳng phải là chúng em được hời à?"
Ông chủ nói: "Chủ yếu là sau này tiệm bọn anh sẽ thường xuyên thay đổi hương vị mới, nếu mấy em đồng ý thì sau này sẽ còn nhiều lần nhờ mấy em thử và góp ý nếu có chỗ nào chưa được."
"Tất nhiên là không vấn đề gì rồi!" Tề Duyệt ngay lập tức quay sang Văn Tư Tư ngồi bên cạnh mình và nói: "Tư Tư, thử món tráng miệng là sở trường của mày mà!"
"Xin lỗi một chút." Lúc này, Tống Tân ngồi bên cạnh lên tiếng: "Theo quan sát của tôi hình như tiệm này không chỉ nhắm đến đối tượng học sinh, liệu ý kiến của chúng tôi có mang lại giá trị tham khảo cho anh không?"
Ông chủ nói: "Tráng miệng thì chủ yếu phải phù hợp với khẩu vị đại chúng. Nếu chỉ nhắm đến một nhóm tuổi hoặc một loại người nhất định thì không phải là làm kinh doanh mà là làm theo cá tính rồi. Ai mở tiệm mà chẳng muốn kiếm nhiều tiền hơn?" Phải nói rằng đó thực sự là một câu nói rất có lý.
Một bên thử tráng miệng rất vui vẻ, còn bên kia thì sửa kế hoạch rất nghiêm túc.
Lộ Dương dùng bút đỏ khoanh tròn phần thời gian ở một phần năm đầu của kế hoạch và nói với Trình Dư Hạ: "Khoảng thời gian này lớp 12 chưa quá căng thẳng, cậu có thể tranh thủ ôn lại kiến thức lớp 10 và 11."
"Dùng chút thời gian này để ôn hết tất cả kiến thức đã học từ lớp 10 đến lớp 11 sao?" Trình Dư Hạ kinh ngạc nhìn Lộ Dương: "Cậu nghĩ tôi làm được à?"
Lộ Dương nói: "Chỉ ôn những phần quan trọng thôi, với cậu thì không khó đâu."
Trình Dư Hạ chống cằm, vẻ mặt chán nản: "Cậu tin tôi còn hơn tôi tin vào bản thân nữa."
"Không phải vậy." Lộ Dương quay lại nhìn chằm chằm Trình Dư Hạ: "Tôi tự tin vào bản thân hơn."
Trình Dư Hạ nheo mắt, tinh quái nhìn Lộ Dương: "Thật sao?"
Lộ Dương bỗng chuyển ánh mắt trở lại bảng kế hoạch: "Tôi tin rằng cậu sẽ không đùa giỡn với kỳ thi đại học đâu."
Trình Dư Hạ đột nhiên cười: "Không hiểu sao tôi lại có cảm giác như cậu hiểu rất rõ về tôi."
Lúc này, Tề Duyệt từ phía đối diện cúi người lại gần trước mặt Trình Dư Hạ và nói: "Có thể hiểu mày hơn cả tao không?"
Trình Dư Hạ đẩy nhẹ Tề Duyệt, người đang ghé sát trán mình: "Chắc chắn là không rồi, ai có thể hiểu tao hơn mày chứ."
Tề Duyệt đưa một miếng bánh mousse xoài cho Trình Dư Hạ và nói: "Tốt lắm, câu trả lời này làm tao rất hài lòng. Lát nữa hẵng sửa, mày cũng thử món này đi."
Sau này, khi họ đã quen thân với ông chủ quán, mới biết rằng những món tráng miệng nhỏ này đều do bạn gái của ông chủ tự tay làm. Anh ấy đã mở quán cà phê này ngay sau khi tốt nghiệp, trong quán không có nhiều người, chỉ có hai nhân viên, cộng thêm ông chủ và bạn gái anh ấy, tổng cộng bốn người.
Tuy nhiên, Trình Dư Hạ và các bạn đã đến đây nhiều lần nhưng hiếm khi gặp được bạn gái của ông chủ. Phần lớn thời gian cô ấy đều ở trong bếp làm đồ ngọt, chỉ khi nào quán quá bận rộn hoặc có nhân viên xin nghỉ thì cô ấy mới ra phía trước giúp đỡ.
Nhưng quán cà phê này rất ít khi bận rộn, vì vậy số lần họ gặp cô ấy có thể đếm trên đầu ngón tay, thậm chí họ chưa từng nói chuyện với cô ấy lần nào.
Trước đây Trình Dư Hạ hầu như không đến quán cafe này, nhưng cô nhớ nó mới chỉ mở được một, hai năm, nghĩa là ông chủ quán chỉ lớn hơn tụi cô mấy tuổi. Không lạ gì khi lần đầu gặp mặt cô đã cảm thấy ông chủ không nhiều tuổi lắm.
Khoảng ba đến bốn tuần sau, nhóm học tập năm người của họ bắt đầu có người nghỉ học xen kẽ.
Có lẽ do nhà Trình Dư Hạ không có việc gì đặc biệt cần đến cô, nên cô thậm chí còn không tìm được lý do phù hợp để xin nghỉ.
Ông bà ngoại của Tề Duyệt đặc biệt từ thành phố khác đến thăm cô nàng, nên cô nàng đã cùng họ đi tham quan các điểm du lịch từ sáng sớm.
Còn bố mẹ của Văn Tư Tư lại phải tăng ca vào cuối tuần này, nên trách nhiệm chăm sóc em gái năm tuổi rơi vào tay cô nàng.
Tống Tân đã hứa sẽ đến thăm ông nội vào tuần này, vì vậy cậu ấy cũng không đến được.
Vì thế, vào ngày Chủ nhật này, nhóm học tập của họ chỉ còn lại Trình Dư Hạ và Lộ Dương.
Khi đến quán cà phê, Trình Dư Hạ vừa kịp nhìn thấy ông chủ quán cầm máy ảnh chụp hình những món tráng miệng trên bàn gần cửa sổ, còn bạn gái của anh ấy thì đang giúp bày biện.
Cô không thấy họ nói chuyện với nhau, có vẻ như khi cần trao đổi, họ dùng ngôn ngữ ký hiệu.
Hôm nay Trình Dư Hạ đến sớm hơn Lộ Dương một chút. Cô vừa ăn sáng xong chưa kịp tiêu hóa đã bị mẹ giục ra khỏi nhà.
Từ khi kết quả kỳ thi tháng vừa qua được mang về nhà, hễ Trình Dư Hạ ở nhà, bố mẹ cô, người thì đọc sách, người thì viết giáo án, cả hai đều không xem phim hay bật âm thanh trên điện thoại nữa. Bầu không khí học tập trong nhà căng thẳng đến mức ngay cả một con muỗi bay qua cũng phải ngoan ngoãn ngồi vào chỗ mà học bài.
Vì vậy khi nghe Trình Dư Hạ nói rằng cô và Tề Duyệt cùng một vài bạn học khác sẽ dành thời gian rảnh để học cùng nhau, mẹ cô đã giơ cả hai tay đồng ý.
Và thế là sau khi vừa ăn sáng xong, Trình Dư Hạ bị "hai tay đồng ý" của mẹ đẩy ra khỏi nhà.
Cô bước vào quán mỉm cười chào hỏi họ: "Chào anh chị, trưa nay lại làm phiền anh chị nữa rồi ạ."
Trình Dư Hạ có gương mặt hơi giống khuôn mặt trái xoan, nhưng vì má có chút bầu bĩnh nên trông vẫn hơi tròn. Dù khi cười đôi mắt cong cong, nhưng hình dáng mắt lại di truyền từ mẹ cô với đôi mắt hạnh tiêu chuẩn.
Với gương mặt mềm mại, nụ cười tươi tắn và tính cách hướng ngoại, cô luôn là người dễ được yêu mến từ nhỏ đến lớn.
Nhưng nếu chỉ nhìn vào vóc dáng mà không nhìn mặt, thì thật ra cô thuộc dạng khá gầy trong độ tuổi này.
Ông chủ quán đặt máy ảnh xuống và hỏi: "Hôm nay chỉ có mình em à?"
"Có hai người ạ." Trình Dư Hạ đáp, "Lộ Dương chắc lát nữa mới đến, hôm nay em đến sớm hơn." Cô chợt nhận ra họ đang chụp ảnh các món mới, liền kinh ngạc hỏi bạn gái của ông chủ: "Chị giỏi quá, mấy món này là chị mới làm trong mấy ngày nay phải không ạ? Nhìn là thấy ngon rồi!"
Ông chủ nhìn bạn gái với ánh mắt thăm dò, chờ cô ấy cười và gật đầu, rồi mới giới thiệu với Trình Dư Hạ: "Đây là bạn gái của anh, Thẩm Tiêu, chắc em đã gặp rồi."
Trình Dư Hạ nhận thấy rằng Thẩm Tiêu thường nhìn vào miệng người khác khi họ nói chuyện, nên cô đoán rằng chị ấy có thể đọc được khẩu hình.
Vì vậy, Trình Dư Hạ nhìn vào mắt Thẩm Tiêu, rồi từng từ một, cô chào: "Chào chị Tiêu Tiêu." Cô cố ý nói chậm một chút để Thẩm Tiêu có thể phân biệt được cô đang nói gì qua khẩu hình.
Thẩm Tiêu nghe xong, lập tức làm một vài động tác bằng tay, trông cô ấy có khí chất trầm lặng, nụ cười cũng rất dịu dàng.
Ông chủ quán đứng bên cạnh dịch lại những ký hiệu đó: "Cô ấy nói em rất dễ thương."
Trình Dư Hạ mỉm cười và chấp nhận lời khen đó, đôi mắt lấp lánh khi nhìn Thẩm Tiêu nói: "Wow, chị là người đầu tiên khen em dễ thương đấy!"
Ông chủ quán tiếp tục dịch lại ký hiệu của Thẩm Tiêu: "Thế mọi người thường khen em như thế nào?"
Trình Dư Hạ bắt đầu đếm trên đầu ngón tay: "Ví dụ như là hoạt bát, cởi mở, trung thực, rộng lượng, kiên cường, dũng cảm, nhanh như thỏ, không ai kéo nổi..."
Nghe đến đây, cả hai người kia đều bật cười: "Đúng là những từ miêu tả một đứa trẻ cùng độ tuổi với em." Ông chủ quán nói.
Sau đó, Trình Dư Hạ cũng cười theo, không khí trở nên nhẹ nhàng và vui vẻ hơn nhiều.
Khoảng mười phút sau, Lộ Dương đến, rồi lại là khoảng thời gian mà Trình Dư Hạ phải vất vả trong biển kiến thức.
Buổi trưa họ ăn uống qua loa rồi lại tiếp tục học đến tận tối mới tan học.
Hôm nay Tề Duyệt không đến, Lộ Dương không mất chút thời gian nào mà lập tức đưa Trình Dư Hạ đến cổng khu chung cư nhà cô.
Lộ Dương nói: "Đợi cậu vào trong rồi tôi sẽ đi."
Trình Dư Hạ miệng thì nói: "Nếu cậu cứ như vậy thì tôi sẽ hiểu lầm đấy, tôi sẽ hiểu lầm thật đấy nhé." Nhưng trong lòng lại vui mừng không tả nổi.
Thế nhưng Lộ Dương chẳng có vẻ gì là muốn phản bác, anh chỉ nói: "Vào nhà đi, đừng để gia đình lo lắng."
"Cậu cũng lo lắng à?" Trình Dư Hạ nhìn thẳng vào Lộ Dương rồi hỏi: "Nếu tôi mong cậu cũng lo lắng thì sao?"
Ánh mắt của Lộ Dương thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên, anh lập tức dời tầm nhìn, không dám nhìn thẳng vào cô nữa: "Muộn rồi, mau vào nhà đi."
Trình Dư Hạ nói: "Vào đây, vào đây." Nói xong, cô nhét vào tay Lộ Dương một thứ gì đó: "Cảm ơn cậu đã đưa tôi về, mai gặp lại ở trường nhé." Rồi cô quay lưng bước vào khu chung cư.
Lộ Dương nhìn vào thứ mà Trình Dự Hạ đã đưa cho mình, phát hiện đó là một thanh sô-cô-la.
Đến thứ Hai, như thường lệ, họ lại gặp nhau trên cùng một chuyến xe buýt. Hai người chưa bao giờ hẹn giờ trước nhưng việc gặp nhau nhiều lần như vậy trong suốt nửa học kỳ đầu lớp 12 khiến Trình Dư Hạ bắt đầu nghi ngờ liệu có phải trí nhớ của mình có vấn đề hay không.
Khi đến lớp, ngay từ lúc bước vào cửa, ánh mắt của nhiều người với những lời thì thầm và nụ cười mỉa mai không rời khỏi cô.
Đi trước là Tề Duyệt, bỗng nhiên cô nàng giận dữ hét lớn: "Ai viết cái này!"
Trình Dự Hạ nhìn về phía bảng đen bên cạnh Tề Duyệt, thấy trên đó có những dòng chữ to rõ ràng: "Trình Dư Hạ thích Lộ Dương, Trình Dư Hạ và Lộ Dương hẹn hò yêu đương sớm." Thậm chí còn có một dòng nhỏ hơn, viết một cách cố ý không rõ ràng: "Trình Dư Hạ quyến rũ Lộ Dương."
Thấy Tề Duyệt đang định xóa đi những chữ đó, Trình Dư Hạ lập tức ngăn cô nàng lại: "Đừng xóa, mày tránh sang một bên chút." Cô lấy điện thoại ra và nói: "Để tao chụp lại làm bằng chứng trước đã." Tiếng xì xào bàn tán bên dưới đột nhiên im bặt khi cô đưa điện thoại lên chụp bảng đen.
Sau khi chụp xong, Trình Dư Hạ không vội vàng mà bước lên bục giảng. Cô liếc qua cả lớp rồi nói: "Không biết bạn nào viết những dòng chữ này có biết rằng chữ viết của mình có thể bị đối chiếu để tìm ra không. Bây giờ tôi đã chụp lại rồi, lát nữa tôi sẽ ngồi đây đợi xem ai lên xóa những dòng chữ này. Nếu không có ai xóa thì để đó đợi giáo viên chủ nhiệm lên giải quyết."
Sau khi Trình Dự Hạ bình tĩnh nói xong, trong lớp rõ ràng chỉ có gương mặt của Phùng Nguyên là thay đổi sắc mặt.
2483 words
08.09.2024