Trần Thiện vừa mới tiễn một đám khách đi khỏi, thấy quản trương Tiểu Điền đang ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, bực mình búng tay đánh “tách” một tiếng về phía gã, sai khiến: “Tiểu Điền, dọn rửa sạch sẽ tách trà trên bàn, lau quầy một lượt đi. Ấy, bức tường này biến thành màu đen từ bao giờ thế nhỉ? Phải mua giấy dán tường, phải mua giấy dán tường thôi, ai đi mua giấy dán tường?”.
Thế là Tiểu Điền vội vàng bưng ba tách trà lên đi vào phòng trong. Người trong tiền trang đều biết, chuyện chưởng quỹ không thuận mắt nhất là việc thủ hạ ăn không ngồi rồi.
“Mỗi năm ta trả cho các ngươi năm mươi lượng tiền công, không phải là để các ngươi tới đây uống trà, ngáp vặt, trợn mắt lên mà ăn nói xằng bậy.”
Trần Thiện đưa mắt quét một vòng đại sảnh, thấy tay phụ trách ghi nợ Tiểu Đào đang vùi đầu không biết làm gì, liền nói: “Tiểu Đào, cảm phiền ngươi chạy một chuyến, tới tiệm giấy Nghĩa Tường dưới phố mua về ít giấy dán tường”.
“Có khách tới rồi”, Tiểu Đào cười nhạt.
Bộ dạng của khách nhân trông hơi đáng sợ.
Trên mặt người này chỗ nào cũng có sẹo, không ít vết đã mưng mủ viêm nhiễm, đầu đội một chiếc mũ nhỏ, bất kể là màu sắc hay kiểu dáng đều không thích hợp với thân hình cao lớn của hắn chút nào.
Lưng eo hắn cũng không linh hoạt, đi lại run rẩy, nghiêng bên này ngả bên kia, rõ ràng mới độ bốn mươi tuổi thế mà giống như một ông lão tám mươi vậy.
Trần Thiện vừa nhìn tướng mạo, đã thu hết những thứ ấy vào mắt, lập tức đánh mắt ra hiệu cho Tiểu Đào rồi tránh vào phòng trong.
Tiểu Đào khoác lên mặt nụ cười nồng nhiệt: “Khách quan, xin mời ngồi, uống trà nhé? Hoa trà, hồng trà hay là trà hương?”.
Người kia mặt lạnh tanh nói: “Không cần khách khí, ta tới rút tiền”.
“Vâng, vâng, khách quan có chi phiếu đấy chăng?”
Hắn đưa cho Tiểu Đào một tờ giấy.
Đấy là một tờ giấy chất liệu bền tốt, gấp bốn. Tiểu Đào mở ra xem, bên trên viết:
“Phiếu đảm bảo cấp cho Phùng Thập Xuân số 99 Tùng Giang một vạn sáu ngàn lượng đúng, phân hiệu tại Gia Khánh thấy phiếu giao tiền không được sai sót, phiếu này làm bằng cứ. Tân Mão niên, mùng Ba tháng Mười, Thuận Thiên Ký ở Long Thành.”
Nụ cười trên mặt Tiểu Đào không đổi, hắn lập tức đem kiểm tra tờ phiếu ấy hết lần này tới lần khác, tựa như đang phải đối phó với tên lừa đảo nham hiểm nhất trung nguyên. Xem xét kỹ càng dấu má, chữ ký, hoa văn, giáp ấn cuối cùng mới xác định đây là phiếu thật, bèn nói: “Phùng tiên sinh, xin đợi một chút”, rồi đi vào trong.
Lần này ra tiếp Phùng Thập Xuân lại đổi thành chưởng quỹ Trần Thiện.
Trần Thiện không đổi sắc mặt, chỉ vào một hàng chữ nhỏ góc trên bên trái chi phiếu, nói: “Một vạn sáu ngàn lượng không phải là một khoản nhỏ, để đảm bảo chính xác, chúng tôi có mấy vấn đề phải hỏi tiên sinh. Tiên sinh hẳn sẽ không trách chúng tôi quá mức cẩn thận đâu nhỉ?”.
Phùng Thập Xuân đằng hắng một tiếng, biết là bởi tướng mạo bản thân khả nghi, bèn nói: “Đương nhiên là không rồi”.
“Trên phiếu này có viết ‘Phiếu này phải do tự Phùng Thập Xuân đem tới lĩnh tiền, nếu trên đường thất lạc, người khác nhặt được không có giá trị’, xin hỏi, tiên sinh hẳn chính là Phùng Thập Xuân chứ?”.
“Đương nhiên rồi.”
“Trên đây còn có một con dấu màu xanh, hẳn Phùng tiên sinh không biết, đây là con dấu của tổng hiệu yêu cầu phải chứng thực mới giao tiền”, Trần Thiện lại nói.
Phùng Thập Xuân tỏ ra không hiểu lắm.
“Cũng tức là, lúc trước, để đề phòng kẻ khác giả mạo tới lĩnh tiền, Phùng tiên sinh đã đặt ra vài câu hỏi rồi gửi tới trước, yêu cầu chúng tôi nêu ra với người tới lĩnh tiền”, Trần Thiện thong thả nói.
Trên mặt người kia lộ ra thần sắc bất an.
“Xin hỏi tên biểu muội của Phùng tiên sinh là…”
Người kia sững ra, chợt co giò chạy!
Hắn chạy không nhanh nhưng Trần Thiện cũng chẳng buồn đuổi bắt.
Tiểu Đào từ phòng trong đi ra, hỏi: “Chưởng quỹ, có cần gọi người bắt hắn đem lên quan không?”.
“Thôi đi”, Trần Thiện thở dài: “Năm nay những kẻ như thế quá nhiều rồi”.
Cái kẻ mạo danh kia một hơi chạy tới bờ sông, nấp sau lưng một tảng đá lớn thở hổn hển.
“Đại ca, lĩnh được ngân lượng chưa?”, một người áo xám tro đứng đợi hắn ở đó vội vàng hỏi.
“Mẹ kiếp, không lĩnh được!”
“Thật ra, cho dù là xoay được hơn một vạn lượng, chúng ta vẫn còn hụt một khoản lớn, hiện giờ chỉ còn lại có tám ngày thôi.”
“Cách nghĩ ra được thì đã nghĩ cả rồi. Trời muốn diệt ta, ta làm sao được!”, tay mạo danh kia nghiến răng nói.
“Chẳng bằng đã làm thì làm cho trót, giả mạo lĩnh tiền không bằng cướp luôn tiền trang”, người áo xám tro nói: “Trong kho tiền ở đó chắc chắn có mười tám vạn lượng bạc”.
“Ta chưa từng làm chuyện như thế.”
“Đại ca, làm thôi! Tám mươi lăm cái mạng toàn bộ nằm trong tay huynh cả đấy!”
“Đệ có biết mười tám vạn lượng bạc nặng bao nhiêu không hả?”
Người kia á khẩu: “Đệ đi tìm thêm mấy huynh đệ?”.
“Thôi đi, đừng hại người ta.”
“Đại ca! Vậy hai người chúng ta cũng được! Cướp được bao nhiêu hay bấy nhiêu.”
“Đệ nghĩ rằng ta vẫn là Ngân Đao Tiểu Sái trước đây sao?”, người kia cười thê thảm: “Võ công của ta đã bị phế, có lòng nhưng không có sức rồi!”.
…
Trong con mắt của Tô Phong Nghi, nếu trước mắt là một món đồ thanh đồng, thời gian chính là sự quyến rũ; nếu mà là nam nhân, thời gian chính là kẻ thù của sự quyến rũ.
Bất kể nàng có thừa nhận hay không, đây là kết luận Vương Lộc Xuyên rút ra. Tô Phong Nghi thích những thứ đồ thần bí mà lạ lẫm, còn một Vương Lộc Xuyên thanh mai trúc mã thì nàng đã quá quen thuộc, quen thuộc giống như một bà vợ quen với lọ muối trong bếp của mình, tuy ngày nào nó cũng ở ngay trong tay nhưng lại nhìn mà chẳng thấy.
Trời dần ngả tối, mây nặng u ám, sương khói chen mưa, chỉ thấy được cây ngô đồng đứng thẳng tắp và dải núi uốn lượn phía xa.
Vương Lộc Xuyên rất ít để ý tới phong cảnh ngoài song, trước nay chẳng bao giờ hắn cảm thấy nắng mưa thời tiết lại có bất kỳ liên quan gì tới tâm trạng của mình. Hắn là một người bình thường, tin vào quan niệm của đại đa số người về cuộc sống, người khác làm thế nào thì hắn làm như thế, trước giờ cũng không thấy có gì không đúng cả. Thế giời của hắn rất đơn giản, chân thực như chân đạp trên mặt đất. Cách tư duy của hắn cũng rất đơn giản, dứt khoát thoải mái, chẳng phải quanh co.
Nhưng điều này không đồng nghĩa với việc hắn không thông minh mà hoàn toàn ngược lại, nhận thức của hắn về phương diện võ công là cực cao, bất kể thứ khó học thế nào, hắn hễ học là được, thoáng cái là thông. Hắn là con một trong nhà, bốn đời đơn truyền nên luôn được chiều chuộng; trên giang hồ hắn cũng như đại đa số thanh niên cao thủ sớm thành danh, kiêu ngạo tự tin, không bao giờ tin bản thân sẽ có lúc mạt vận.
Trong sảnh ăn mùi dầu mỡ, tiêu ớt cay xè. Đây là một trong những mùi vị hắn thích nhất, có điều hiện giờ hắn lại hoàn toàn không có cảm xúc ăn uống. Bên phía tường đông, một tay tiểu nhị đang cần mẫn chà đi xát lại mặt sàn, tẩy hết dầu mỡ, lộ ra chút màu sơn, mùi gỗ tùng lâu năm dưới sàn phảng phất bốc lên.
Bình thường vào lúc này, hắn hoặc là tụ tập vui vẻ với bằng hữu, reo hò đổ súc sắc; hoặc là tới một gian nhã phòng trong tửu điếm nói chuyện phiếm với Tô Phong Nghi. Hắn rất ít khi ăn cơm ở nhà, ngày nào cũng tiệc tùng không ngớt với bằng hữu, hoặc xã giao không dứt với họ hàng, chưa tới canh ba nửa đêm thì không gõ cửa nhà. Cho dù một ngày chỉ ngủ có ba canh giờ, nhưng bất cứ lúc nào hắn đều tinh thần phơi phới, khỏe khoắn nhanh nhẹn.
Vậy mà lúc Tô Phong Nghi xuống lầu gặp Vương Lộc Xuyên, phát hiện chỉ một thời gian không gặp mà con người này đã thay đổi rất nhiều. Không chỉ ấn đường tối sạm, thân mình tiều tụy, cái trán phẳng lì ngày trước cũng không biết từ đâu mà có thêm những nếp nhăn nhàn nhạt. Hắn là một nam nhân lưng hổ eo sói, mặt mũi cương nghị, thân hình khôi vĩ, lúc sốt ruột thì hai tay khoanh trước ngực, hai cánh tay lực lưỡng, lớn như hai cái cọc gỗ, bờ ngực to rộng cứ như khoác thêm một lớp khôi giáp. Tuy thân hình cao to nhưng khuôn mặt hắn lại gọn ghẽ, không có mấy cơ thịt, lúc không cười, thần thái trông có chút khắc nghiệt. Thực ra mỗi khi hắn đi bên cạnh Tô Phong Nghi chẳng khác gì một vị hung thần ác sát, người xung quanh ai cũng sợ không dám nhìn hai người dù chỉ là liếc mắt. Vậy mà bây giờ Vương Lộc Xuyên lại phá lệ khoác một tấm áo bào kiểu Thục màu trắng nhạt, tôn thêm phần văn nhã lên cái khí chất anh võ. Trong ký ức của Tô Phong Nghi, Vương Lộc Xuyên rất ít khi mặc áo trắng, cũng chưa từng thích thú chất lụa mềm mại của đất Thục.
“Lộc Xuyên”, Tô Phong Nghi nhẹ giọng chào hỏi.
“Ừ”, hắn sớm đã trông thấy nàng, chỉ qua loa đáp một tiếng, giả bộ thờ ơ.
Tô Phong Nghi đi tới trước mặt hắn, đứng cách hắn hai thước. Ngọn nến trên tường rọi xuống, chiếu tỏ ánh mắt thất thần của hắn, nàng hơi do dự một chút, lại cảm thấy áy náy với việc giữ khoảng cách của bản thân, không tự chủ được tiến thêm một bước về phía trước.
Nếu không phải lâm trận bỏ trốn, giờ này nàng đã là thê tử của hắn.
Còn bây giờ, một thước cũng đã thành cự ly giữa hai người bọn họ.
“Huynh đọc được thư của muội chưa?”, im lặng một lát, nàng cất tiếng hỏi.
“Đọc rồi.”
Nàng đợi hắn lên tiếng, cho rằng hắn sẽ nổi cơn thịnh nộ, mắng chửi một trận, sẽ tóm lấy nàng, trói nàng lại, vắt lên lưng ngựa như vắt một bọc hành lý mà đem nàng về.
Vương Lộc Xuyên lại không nói gì, tỏ ra rất bình tĩnh.
“Làm sao biết muội ở đây?”, nàng đột nhiên cảm thấy có chút căng thẳng: “Huynh đang tìm muội?”.
“Không hề”, hắn tránh cái nhìn của nàng, nhạt giọng đáp: “Huynh có một vị bà con tình cờ cũng đang ở đây, không ngờ lại gặp muội”.
“Huynh còn có bà con nào mà muội không biết sao?”, nàng nghiêng đầu, bộ dạng cười cợt giống hệt ngày xưa.
Hắn ngẩn ngơ nhìn nàng, hồi lâu mới đáp: “Hắn là người Đường môn, tên là Đường Hành, là biểu đệ của huynh”.
“Sao Đường Hành lại thành biểu đệ của huynh rồi?”, nàng cảm thấy buồn cười, nhưng chợt nhận ra nét u buồn trong mắt hắn rất đậm, nụ cười bất tri bất giác từ bờ môi tuột đi mất.
“Từng gặp một lần, rất ít qua lại”, Vương Lộc Xuyên giải thích: “Bọn huynh vừa mới trò chuyện, rất hợp nhau. Ở đây tạm thời không có phòng trống, hắn mời huynh ở cùng với hắn”.
Tô Phong Nghi sững người, nói: “Oa, huynh không cảm thấy hắn có chút…”.
“Không hề.”
“Nhưng mà…”
“Hắn rất tốt.”
Nàng biết Vương Lộc Xuyên nhìn người đơn giản như soi gương vậy, chỉ cần có ấn tượng tốt với một ai đó thì có thể lập tức coi người ấy là bằng hữu, tuyệt đối sẽ không nói gì xấu về người này.
Tô Phong Nghi không biết nói gì, chỉ đành cúi đầu nhìn gấu váy mình.
“A Phong, muội đi vội thế, có đem đủ tiền bên người không?”, hắn chợt hỏi.
“Muội có thể tự kiếm tiền”, nàng nhếch môi cười, vỗ vỗ túi mình: “Một ngày kiếm được ba mươi lượng đấy”.
“Muội quên đem theo mấy món đồ muội thích nhất, huynh mang cho muội đây, có lẽ lúc kiếm tiền phải dùng tới”, hắn nhấc bọc hành trang nho nhỏ đặt trên chiếc ghế băng cạnh bàn. Tô Phong Nghi nhận lấy, mở ra xem, đó là một hộp gấm bằng gỗ bưởi, bên trong, mấy món công cụ kỳ quái xếp gọn gàng ngay ngắn, như chổi lông nhỏ, xẻng nhỏ, kìm, móc, kính tròn, giấy nến, giũa.
Mắt nàng có chút đỏ lên, ngẩng đầu khẽ hỏi: “Xin lỗi… Nhất định bá phụ bá mẫu rất tức giận?”.
“… Vẫn ổn. Chỉ là phụ thân muội thì nổi trận lôi đình, đang phái người đi khắp nơi tìm muội về.”
“Quay về đi, Lộc Xuyên”, nàng cắn môi, cuối cùng nói.
“Hầy, đừng có đuổi huynh về nhanh như thế có được không?”, hắn tự cười nhạo mình: “Chẳng qua huynh tới tìm biểu đệ huynh, cũng đâu có phá chuyện của muội”.
“Về đi”, Tô Phong Nghi nhìn thẳng vào mắt hắn, chân thành nói: “Coi như muội xin huynh, đừng tới tìm muội nữa”.
“Tại sao?”, lúc này mắt hắn đầy chua xót, rõ ràng đang bị tổn thương.
“Muội sẽ không đổi ý đâu.”
“Muội vừa mới đổi ý đấy thôi.”
“Muội sẽ không đổi ý”, nàng lặp lại.
“Muội có thể”, hắn từ từ nói: “Huynh sẽ thay đổi, thay đổi đến khi muội đổi ý”.
Nói rồi, hắn đột nhiên quay trở lại chỗ mình ngồi, nâng chén rượu nhấp một ngụm rồi ăn cơm một mình.
Bóng lưng hắn cô độc nhường ấy.
Trong lòng Tô Phong Nghi không nhịn được nữa, đi tới, ngồi đối diện với hắn, khuyên: “Đừng buồn như thế, được không? Ít nhất chúng ta vẫn là… bằng hữu”.
“Không, chúng ta không phải là bằng hữu”, hắn ngẩng đầu, ánh mắt nhạt nhòa: “Nếu muội không chịu làm thê tử của huynh, huynh thà trở thành một người xa lạ… để lại làm quen với muội”.
“Muội biết huynh, luôn luôn quen biết huynh…”
“Đấy chỉ là huynh ngày trước.”
“Lộc Xuyên, xin huynh đừng thế này nữa! Muội chỉ là con gái của một nha hoàn thông phòng[1], mẫu thân huynh luôn không thích muội, muội không đáng để huynh như thế này… cũng không muốn huynh thay đổi vì muội. Bởi vì…”, nàng siết chặt tay: “Muội sẽ không đổi ý”.
[1] chỉ nô tỳ được gả kèm với tân nương về nhà chồng, cũng là một dạng vợ lẽ nhưng địa vị thấp hơn thiếp, cao hơn nha hoàn.
“Không cần phải áy náy, huynh cũng không cần muội an ủi.”
Ngữ khí của Vương Lộc Xuyên hoàn toàn bình tĩnh, bình tĩnh như nước lặng đầm sâu.
Tô Phong Nghi cảm thấy hơi kinh ngạc. Đây không phải Vương Lộc Xuyên mà nàng biết, không phải Vương Lộc Xuyên phóng khoáng, thích náo nhiệt; không phải Vương Lộc Xuyên tươi cười rạng rỡ, vui vẻ tươi tỉnh. Nàng còn nhớ câu chuyện cười hắn thích nhất:
- Huynh làm được một câu thơ, muội thích nghe không?
- Huynh? Làm thơ? Đọc nghe coi.
- “Yêu muội giống như là con gián.”
- Đấy là ý gì?
- Lúc không nên đến thì nó đến, đến rồi muội đuổi nó chẳng đi.
“Vậy thì bảo trọng nhé”, nàng lầm lũi đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Vương Lộc Xuyên chẳng nói chẳng rằng.
Đi được hai bước, Tô Phong Nghi vụt quay lại, lớn tiếng hỏi: “Huynh thật sự không đi?”.
“Nơi đây là khách điếm, ai cũng có thể ở.”
“Vương Lộc Xuyên, đừng có gợi lòng thương hại của muội”, nàng to tiếng: “Muội nói không đổi ý là không đổi ý! Huynh còn cần muội phải nói bao nhiêu lần nữa?”.
Vương Lộc Xuyên nheo mắt nhìn nàng. Đây mới chân chính là Tô Phong Nghi. Cơn giận của nàng luôn chậm hơn một chút so với người thường nhưng sẽ đột nhiên ập tới, một kích đâm ngược đánh cho người ta tối tăm mặt mũi.
“Ha! Muội có lòng thương hại bao giờ thế? Lúc chúng ta ở cùng nhau, có lần nào không phải là huynh nhường muội đâu?”, hắn khoanh tay, không thèm nhìn nàng, lạnh lùng nói.
“Oa, thế à? Nếu muội đã xấu như thế, huynh còn ở đây làm gì?”
“Huynh chính là thích nữ nhân không có lương tâm”, hắn đứng dậy, thân hình lướt qua mà nàng âm u như một đám mây đen, đôi mắt hàn quang lấp lánh: “Thế nào, có phải rốt cuộc muội đã cảm thấy huynh là con gián đáng yêu rồi không?”.
“Huynh muốn thế nào?”, đôi mắt Tô Phong Nghi đã có phần giận dữ.
Vương Lộc Xuyên nghiến răng ken két hỏi: “Hắn là ai?”.
“Thì ra người huynh tới tìm không phải là muội, mà là chàng”, nàng cười lạnh, nhấn từng chữ: “Chuyện của chúng ta không mảy may liên quan tới chàng. Xin huynh chớ có gặp chàng, nếu không muội sẽ cho huynh thấy rõ lúc muội thật sự không có lòng thương hại sẽ như thế nào!”.
Lửa giận phừng phừng trong mắt. Cơ thịt trên mặt Vương Lộc Xuyên méo xệch đi, sắc mặt từ xanh chuyển sang trắng, nắm tay đột nhiên nện mạnh xuống bàn, mặt bàn lập tức thủng một lỗ lớn.
Tô Phong Nghi không nhúc nhích nhìn hắn, chẳng nói chẳng rằng.
Tính tình Lộc Xuyên tuy dễ nổi nóng nhưng trước giờ chưa từng nổi giận trước mặt nàng như thế. Hắn luôn luôn nhún nhường nàng, ăn cơm thì tranh trả tiền, lên xe thì mở cửa cho nàng, cãi nhau thì thường vụng về, trước giờ đều là hắn ra mặt nhận sai trước. Bởi vì hắn cho rằng mình là nam nhân, là đại ca, phàm có chuyện gì thì nên rộng rãi độ lượng mà không được so đo tính toán. Huống chi trên đời này, nữ nhân nói đạo lý vốn rất ít, cãi nhau với họ đơn giản là phí công vô ích. Cho nên mấy trò sở trường của nam nhân như là giả bộ nịnh bợ, cố ý nhún nhường hạ mình cho tới khoan hòa bao dung để tìm yên ổn đều nằm trong phạm vi những thứ hắn tu dưỡng. Nhưng mấy thứ ấy đối với Tô Phong Nghi đều chẳng có tác dụng gì, khó mà khiến nàng cảm phục, càng chẳng có lấy nửa lời cảm ơn. Nàng thuộc vào loại nữ nhân khó đối phó nhất trên đời.
Quả nhiên một quyền này khiến xung quanh giật mình, con mắt mọi người đều đổ xô về phía này, lặng lẽ đợi xem trò vui.
“Muội không thèm cãi nhau với huynh!”, nàng quay đầu định bỏ đi, Vương Lộc Xuyên giữ tay nàng lại, run giọng hỏi: “A Phong, mấy ngày không gặp, muội đã ghét huynh thế sao?”.
Tô Phong Nghi đứng lại, trầm ngâm một lúc, rồi nói: “Ở Thái Xuân, nhà huynh có một ngôi nhà cổ trăm năm, đã bỏ không rất lâu, luôn có người tới hỏi mua nhưng phụ thân huynh lại không định bán, đúng không?”.
“Chuyện này liên quan gì tới muội?”, hắn sững người.
“Dưới ngôi nhà cổ ấy có một tòa Hán Vương mộ.”
Mặt Vương Lộc Xuyên tức thời tái đi.
“Bây giờ chắc huynh đã hiểu tại sao cha muội lại khổ công nghĩ cách gả muội cho huynh rồi.”
Nói xong câu này, nàng trừng mắt nhìn hắn, đợi hắn mở miệng.
Vương Lộc Xuyên không nói gì, một lúc sau mới cất lời: “Nói như vậy, bao nhiêu năm nay muội luôn lừa huynh?”.
Khuôn mặt hắn suy sụp, đôi mắt u tối.
“Ba tháng trước muội mới biết chuyện này. Trước đó muội vẫn luôn hoài nghi tại sao phụ thân muội lại nhiệt tình đối với chuyện hôn nhân của muội như thế. Ông ấy có cả một đàn con gái, còn gái vợ chính sinh ra còn lười chẳng buồn quản, sao lại nhàn rỗi đi quản đứa con gái do nha hoàn thông phòng sinh ra như muội? Lẽ nào huynh không nhớ, ông vốn định gả tam tỷ của muội cho huynh, cha huynh đã đồng ý rồi, huynh lại sống chết không chịu?”
Vương Lộc Xuyên nắm chặt tay nàng, nhẹ nhàng nói: “Vì thế mà muội khó chịu? A Phong, theo huynh về đi. Huynh sẽ đi thuyết phục cha đem bán ngôi nhà ấy. Ngôi mộ nọ có gì hay ho chứ? Bên trong chẳng qua chỉ là một bộ xương khô mà thôi”.
“Không, muội đã thay đổi ý định rồi, sẽ không gả cho huynh nữa”, vốn là hy vọng hắn bừng bừng nổi giận sau đó phẫn nộ bỏ đi, ai ngờ hắn lại trả lời như thế, Tô Phong Nghi chỉ còn cách cứng rắn.
Một tia bi thương thoáng hiện lên trong mắt Vương Lộc Xuyên: “Vậy là, muội rời khỏi ta không vì cái gì khác, chỉ vì hắn, đúng chứ?”.
“Đúng vậy.”
Hắn buông mạnh tay nàng, cười bất đắc dĩ, chán nản ngồi xuống, trong mắt chợt có ánh lệ khó nhận ra: “Muộn lắm rồi, muội đi nghỉ đi. Ta ngồi một mình ở đây một lúc”.
Nàng chưa từng thấy nam nhân thương tâm đến thế, vỗ vai hắn, nói: “Muội không đi đâu cả, muội mời huynh uống rượu”.
“Không cần.”
“Muội không muốn thấy huynh buồn.”
Nàng gọi hai bình Hạnh Hoa thôn và vài món nhắm hắn thích: “Bất kể thế nào, chúng ta cũng từng là bằng hữu thân thiết nhất, muội kính huynh một ly trước”.
Hắn không đón lấy chén rượu nàng đưa tới mà cầm cả bình rượu lên ngửa cổ tu ừng ực. Có tới một nửa bắn ra ngoài, tưới ướt đẫm vạt áo trước của hắn. Hắn dùng ống tay áo quệt miệng, cười khổ: “A Phong, muội có biết cái bệnh lớn nhất của muội là gì không?”.
Tô Phong Nghi uống cạn chén rượu trong tay, rượu mạnh cay sè như một thanh đao chém vào cổ họng nàng: “Không biết”.
“Con người muội, đúng là khiến người ta lộn ruột.”
“Thật sao?”
Hắn mở nắp bình rượu thứ hai, đổ rượu vào bát, một hơi uống sạch: “Cạn!”.
“Uống chậm một chút, huynh sắp say tới nơi rồi”, nàng giữ tay hắn.
Hắn xua xua tay, nói: “Lẽ nào muội không rõ tửu lượng của huynh?”.
“Đừng uống nữa.”
“A Phong, kể từ lần cha huynh đưa huynh tới nhà muội, gặp muội ở hậu hoa viên, huynh đã biết muội sẽ là thê tử của mình… Trước giờ ta chưa từng nghĩ muội sẽ không là…”, hắn thổn thức than thở.
“Lúc ấy huynh mới bảy tuổi.”
“Muội còn nhớ không, lúc ấy muội mới chỉ là một cô nhóc, thắt hai bím tóc nhỏ. Lông mày vẫn hơi vàng, nhạt tới mức nhìn không ra, ở xa chỉ thấy đôi mắt to tròn đen láy… Con mèo của muội trèo tót lên cây, muội bèn nhờ huynh leo lên lấy nó xuống. Huynh ôm con mèo xuống, muội mừng tới nhảy rộn lên, còn hôn huynh một cái nữa.”
“… Đấy là việc từ đời thuở nào rồi?”
“Nếu mà nói những chuyện thuở xưa của chúng ta, vậy thì nhiều… nhiều năm như thế, đếm… đếm không xuể, lẽ nào muội… quên cả rồi?”
“Ài, đừng nói nữa”, thấy hắn càng nói càng thương tâm, đôi mắt nàng cũng đỏ theo.
Dần dần, đôi mắt hắn đờ đẫn, hai tay mềm đi, rõ ràng đã say, Tô Phong Nghi nói: “Muội dìu huynh về phòng nghỉ ngơi, ngủ một giấc, ngày mai về nhà đi”.
Nàng đỡ hắn đứng dậy, hắn gạt tay nàng, giận dữ: “Không! Ta không về!”.
Nói rồi xồng xộc đi về phía trước vài bước, thân hình lảo đảo, vừa lúc Đường Hành từ trên lầu đi xuống, giữ lấy hắn, ngửi thấy toàn thân nồng nặc mùi rượu, nhíu mày hỏi: “Huynh uống bao nhiêu rượu thế?”.
Vương Lộc Xuyên tóm lấy cổ áo Đường Hành, gào lên: “Rượu… rượu không phải là muội bảo ta uống sao?”.
“A Phong, theo ta về nhà…”, Vương Lộc Xuyên đã say tới mức chẳng biết trời đất, cứ túm chặt lấy tay Đường Hành, sống chết không buông.
Đường Hành vội dỗ dành: “Được, được, đệ đưa huynh về phòng trước, ngày mai chúng ta về nhà”, vừa dỗ vừa hung hăng nhìn Tô Phong Nghi, hỏi: “Là muội trút rượu huynh ấy à?”.
Tô Phong Nghi đang bám theo sau Vương Lộc Xuyên, nhỏ giọng nói: “Huynh không thấy bàn bị huynh ấy đánh thủng một lỗ to đùng đấy à? Lúc này nếu không uống rượu vào, huynh ấy sẽ tìm người gây sự đánh lộn đấy”.
Nghe thấy nàng nói năng cũng có chút líu ríu, Đường Hành không nhịn được hỏi: “Muội cũng uống nhiều lắm hả?”.
“Muội chỉ đành bồi tiếp huynh ấy, không nhẫn tâm thấy huynh ấy thương tâm như thế.”
“Chuyện này đều do muội gây ra hả? Giờ thì loạn hết cả lên rồi!”
“Thì là do muội gây ra cho nên muội mới phải uống nhiều thế. Cả đời muội chưa bao giờ uống nhiều rượu như vậy đâu!”
Đường Hành thở dài, nói: “Ta đưa huynh ấy về phòng”.
“Muội giúp huynh một tay.”
Hai người hai bên dìu Vương Lộc Xuyên vào phòng, đặt lên giường.
Đường Hành nhăn mặt nói: “Làm thế nào đây? Huynh ấy vẫn cứ giữ chặt không chịu buông tay huynh”.
Tô Phong Nghi đang giúp người nằm trên giường cởi giày: “Ai bảo huynh thơm phức thế làm gì? Huynh để huynh ấy giữ một lát không được sao? Thay muội coi chừng huynh ấy, muội xuống dưới thanh toán”, nói rồi ra ngoài khép cửa đi xuống.
Xuống dưới lầu, trả tiền rượu, ngồi ngây ra đó một lúc rồi nàng lại vội vàng chạy tới gõ cửa phòng Đường Hành.
“Chuyện gì thế?”
Lúc mở cửa, Đường Hành đã thay một bộ đồ ngủ màu xám nhạt, sắc mặt hơi đỏ giống như đang say rượu.
Tô Phong Nghi sững người nhìn hắn, lắp bắp nói: “A Hành, đêm nay huynh không thể ngủ ở đây…”.
“Tại sao?”
“Muội sợ… Lộc Xuyên sẽ cường bạo với huynh…”
“Cường bạo?”, Đường Hành hít sâu một hơi, đỏ mặt hỏi: “Thật à?”.
Tô Phong Nghi nhìn chằm chằm vào đầu Đường Hành, sững sờ hỏi: “A Hành, sao đầu huynh lại trọc lốc vậy? Tóc huynh đâu cả rồi?”.
Nàng sợ ngây người, bởi vì lúc mở cửa một tay Đường Hành vẫn còn đang cầm bộ tóc giả, da đầu Đường Hành bóng loáng, thật chẳng khác gì hòa thượng.
“À, huynh không có tóc, vốn đã trọc đầu”, Đường Hành kiễn nhẫn giải thích.
“Tại sao lại như thế?”
“Hồi nhỏ huynh bị ốm một trận, Đường Phất cho huynh uống bát canh sâm, uống xong trong một đêm đầu tóc rụng hết rồi không mọc lại nữa.”
“Đường Phất là ai?”
“Ca ca của huynh.”
“Huynh ghét hắn không?”
“Không ghét, chỉ là không nói chuyện với hắn nữa.”
“Không thể thế được, hắn là ca ca của huynh.”
“Tin hay không tùy muội, tuy bọn ta cùng sống dưới một mái nhà nhưng mười năm nay chưa từng nói với nhau một câu”, Đường Hành lạnh nhạt nói.
“Là hắn không để ý tới huynh, hay là huynh không thèm nhìn tới hắn?”
“Không thèm để ý nhau.”
Tô Phong Nghi vươn tay sờ sờ đầu hắn, lại sờ bộ tóc giả trên tay hắn, hỏi: “Đây là tóc muội bán cho huynh sao?”.
“Đúng vậy”, hắn thận trọng nói: “Cẩn thận, đừng làm hỏng, bộ tóc này là ta bỏ rất nhiều tiền thuê thợ làm mới được đấy”.
“Tóc muội đưa cho huynh không nhiều lắm, liệu có đủ dùng không?”
“Tạm thời đã đủ.”
“Sau này không đủ, muội sẽ lại cắt một thước cho huynh”, nàng dịu dàng nói: “Bây giờ phiền huynh sang chỗ Tử Hân ngủ một đêm, được không?”.
“Không vấn đề gì.”
Hai người đi tới cửa phòng Tử Hân, gõ cửa rõ lâu mới nghe thấy bên trong có tiếng đáp: “Đợi một chút”.
Lại đợi một lúc cửa mới hé ra một đường, Tử Hân vừa mới tắm xong, đầu tóc rối bù, trên người mặc chiếc áo trắng như tuyết, người còn bốc hơi nước đứng trước mặt hai người.
Mặt Tô Phong Nghi lập tức đỏ bừng, người mềm nhũn.
Cái đẹp của Tử Hân đúng là khiến người ta muốn xỉu.
“Hai người có chuyện gì sao?”
“Chỗ đệ có một vị khách mới tới, có thể ngủ nhờ phòng huynh một đêm không?”, Đường Hành hỏi.
“Đương nhiên là được… Chỉ là ngày mai ta phải dậy sớm hái thuốc, sẽ không phiền tới mộng đẹp của đệ chứ?”, Tử Hân nho nhã hỏi.
“Không đâu.”
Đường Hành đang định đi vào, Tô Phong Nghi bỗng túm lấy hắn cười nói: “Giường của Tử Hân quá bé, hai người đều cao to thế này, chỉ sợ nằm không được thoải mái. A Hành, tới phòng muội ngủ đi”.
“Ta ngủ ở đấy, vậy muội làm thế nào?”
“Muội tới chỗ Khinh Thiền ngủ nhờ.”