Trà Cúc Dưa Leo
Lý Vân La ngồi trong trà quán uống được khoảng thời gian ba chén trà nhỏ, bình tĩnh lại rồi mới trở về Phúc Vương phủ.
Trong viện Phúc Lộc, Lý Mộc Cẩn đang bị thẩm vấn, nhưng Lý Vân La không đi vào mà quay về Thọ Hỉ viện chờ nàng.
Lý Tỉ cũng đang đợi.
Y đang vô tư chờ đợi, trên bụng là đĩa trái cây, trong tay cầm thoại bản, còn có Hừng Hực Tử lông xù xù đảm nhận làm gối dựa.
Nhìn thấy Lý Vân La, Hừng Hực Tử uông một tiếng, vẫy đuôi hai lần - ngoài Lý Tỉ ra, đứa nhỏ này thích Lý Vân La nhất.
Lý Tỉ lập tức bật dậy, đến đỡ Lý Vân La, "A tỷ tới rồi? Cũng đã nói cho nhị tỷ phu không nói cho tỷ...... Đừng lo lắng, chuyện đã giải quyết xong, thánh nhân sẽ không trách chúng ta."
Tuy rằng ngày thường y hấp tấp bộp chộp, nhưng mà lực đạo đỡ nàng cẩn thận như vậy, thậm chí còn đặt một chiếc đệm mềm lên ghế trước khi ngồi xuống.
Lý Vân La rũ mắt xuống, trong lòng thầm than.
Người khác đều nói nàng yêu thương Lý Tỉ như thế nào, nhưng chỉ có chính nàng mới rõ ràng, cậu em trai này từ nhỏ đến giờ đã quan tâm đến nàng đến mức nào.
Khi còn nhỏ, mẹ ruột mới mất nên nàng phải vất vả mưu sinh trong viện Dương thị, thường xuyên bị đối xử lạnh lùng, có năm thậm chí còn bị lạnh đến tê cứng tay chân.
Chính là lần đó, Lý Tỉ khóc lóc đem nàng đưa tới trong cung Thái Hậu, nàng mới có thể lấy thân phận thứ nữ, một bước lên trời, trở thành huyện chúa được Thái Hậu giáo dưỡng lớn lên.
Nói đến huyện chúa......
Quy tắc của Đại Nghiệp là, con gái của Thái Tử phong quận chúa, đích nữ của thân vương phong huyện chúa, thứ nữ chỉ có thể là quận quân; vị trí huyện chúa này của nàng, là Lý Tỉ lấy được bằng cách làm nũng nịu cầu thánh nhân mới có.
Lý do là: ""Nhị tỷ cũng là tỷ tỷ của ta, vì sao phải thấp hơn đại tỷ cùng tam tỷ một bậc?"
Y cũng nhỏ giọng nói thêm: "Hơn nữa là a tỷ thương ta nhất."
Thẳng đến hôm nay, Lý Vân La đều nhớ rõ khi đứa nhỏ này nói, trên mặt có chút kiêu ngạo, trong mắt có chút thần khí.
Đây là tiểu đệ của nàng a.
Đúng như Lý Mộc Cẩn nói, dù thế nào đi nữa, y cũng là em trai nàng.
Lý Vân La như thường lệ mỉm cười dịu dàng, cúi người nhặt đĩa tráng miệng mà Lý Tỉ đã làm đổ lên, dùng ngón tay gõ nhẹ vào đầu y.
"Ở nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, mẫu thân tất nhiên sẽ đau lòng, đệ nên ngoan ngoãn, đừng chọc giận mẫu thân."
Lý Tỉ xoa xoa trán, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Một người hai người đều bắt ta ngoan, như thể ta có thể phá vỡ bầu trời vậy."
Lý Vân La tò mò: "Còn ai nữa?"
"Tất nhiên... Đệ không thể nói cho tỷ biết." Lý Tỉ làm mặt quỷ trêu chọc nàng.
Lý Vân La che miệng cười.
Trái tim trĩu nặng bỗng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều mà không hiểu tại sao.
"Mà đệ đã đi xem qua Thụy Vương đệ chưa?" Nàng hỏi.
"Nhìn thử rồi, hắn vừa ngã thì đệ đã đi rồi." Còn ném cho hắn vài hộp dược liệu.
Lý Tỉ có chút keo kiệt nghĩ.
"Ý đệ là, sau khi giải quyết xong vụ án, đệ lại đến đó."
"Không đi qua." Không muốn tốn thêm dược liệu nữa.
"Lại đi một lần đi, gióng trống khua chiêng mà đi." Lý Vân La nhiệt tình khuyên nhủ: "Việc này mặc dù là do huynh muội Dương thị làm, nhưng Hi Nương đã được nuôi dưỡng trong nhà chúng ta từ khi còn nhỏ. Trong mắt người ngoài, nàng là người trong nhà chúng ta, cho dù Thụy Vương đệ hào phóng đến mức không thèm để ý, nhưng quan viên trong cung khó tránh khỏi phải bàn tán."
"Hắn hào phóng? A tỷ cũng thật giỏi nói chuyện" Lý Tỉ bĩu môi, tay đặt trên bụng nàng, không đặt lên bụng, mà cẩn thận cách xa một khoảng, "Khi nào cháu gái mới ra ngoài?"
"Không được ngắt lời." Lý Vân La vỗ nhẹ hắn, "Tỷ đã chuẩn bị danh sách quà tặng cùng lễ vật cho đệ rồi, đệ đi qua đó đi."
Lý Tỉ hừ một tiếng: "Ta phải chọn cái tốt trước, không thể đưa. cho hắn."
Lý Vân La cười giúp y vuốt thẳng lại mái tóc xiêu vẹo của y, nhiệt tình cảnh cáo: "Đi gặp tổ mẫu trước đi. Nếu xảy ra chuyện lớn như vậy, bà ấy nhất định sẽ lo lắng."
Lý Tỉ hoài nghi mà nhìn nàng, "A tỷ, tỷ có chút không bình thường nha, muốn đuổi đệ ra ngoài, tỷ đang cố làm gì sau lưng đệ phải không?"
Lý Vân La thong dong cười, "Bị đệ nhìn ra rồi? Hảo đi, tỷ thừa nhận, tỷ là muốn ở sau lưng đệ dỗ dành A Cẩn. Chờ lát nữa nàng từ Phúc Lộc viện trở về còn không biết đến khóc thành cái dạng gì...... Hay là, đệ muốn ở lại dỗ muội ấy cùng ta?"
Lý Tỉ run lập cập, "Quên đi, ta đi hoàng cung trước!"
Lý Vân La quả thực là cố ý đưa y ra ngoài, thứ nhất, nàng muốn lừa Lý Mộc Cẩn, thứ hai, nàng không muốn để Lý Tỉ đụng phải Dương thị vào lúc này.
Nếu Lý Mộc Cẩn nói là thật, Lý Tỉ quả thực không phải cốt nhục của Dương thị, giờ này khắc này, Dương nhìn thấy y chắc chắn sẽ không có tinh thần tốt.
Lý Vân La không muốn tiểu đệ của mình phải chịu đựng chuyện này, huống chi là để cho y nhận ra được điều gì.
Hôm nay Lý Tỉ đến gặp Thái hậu, cho dù sự tình đã sáng tỏ, bất kể Dương thị có muốn cứu Dương Hi Hi hay không, bà cũng phải đến gặp Thái hậu để giải thích.
Khi thời cơ đến, Thái hậu sẽ có cách riêng của mình để bà ấy yên phận mà không gây rắc rối gì nữa.
Quả nhiên, Dương thị là người không khống chế được sự tình, nghe thấy Lý Tỉ tiến cung, sợ y sẽ nói ra điều không nên nói nên lập tức đi theo y.
Chỉ là, Lý Tỉ có tính khí thất thường, ở chỗ Thái Hậu không lâu sau liền bỏ chạy. Khi Dương đến cung, bà không hề nhìn thấy bóng mà mình muốn thấy mình, mà Thái hậu vẫn giữ bà ở lại, thức tỉnh bà.
Cứ như vậy, Lý Tỉ sẽ không bị Dương thị mắng, Thái hậu mới có thể dập tắt cơn giận của Dương thuận tiện cũng sẽ để cho mọi người ở Trường An xem, Phúc Vương chính là ngày ngày đến Thụy Vương phủ thăm xem, một hòn đá trúng mấy con chim.
Sự kiện lớn như vậy đã bị Lý Vân La dăm ba câu an bài đến rõ ràng, thời gian đều được tính toán đến phút cuối cùng.
Tựa như Lý Tỉ nói, nhị tỷ tuy hiền lành ngoan ngoãn, không tranh giành nhưng kỳ thực lại là người thông minh minh bạch nhất trong phủ Phù vương.
Lý Mộc Cẩn nhìn thấy nàng, phản ứng đầu tiên là cảnh giác: "Nhị tỷ tỷ tỷ cái gì đều đừng hỏi, ta cái gì cũng không biết!"
Lý Vân La không nhanh không chậm mà sửa sang lại thoại bản trên bàn, thong dong cười, "Ta hỏi muội làm cái gì? Ta so muội còn lớn hơn mấy tuổi, muội biết đến ta đều biết."
Lý Mộc Cẩn đầy mặt hoài nghi, "Ta cảm thấy tỷ đang lừa ta."
Lý Vân La vẻ mặt bình tĩnh, như không có hứng thú chút nào.
Lý Mộc Cẩn lại thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt sưng tấy vì khóc, nhỏ giọng thử: "Tỷ cũng nghe được rồi?"
Lý Vân La xoắn chiếc khăn tay ướt áp vào dưới mắt nàng ta, "Nghe được cái gì? Ta cái gì cũng chưa nghe được."
Rõ ràng là không muốn nói gì.
Lý Mộc Cẩn vô tình rơi vào bẫy: "Thì ra tỷ cũng biết, ta còn tưởng rằng trưa hôm đó chỉ có mình ta thức, nghe lén ma ma cùng mẫu thân nói......"
Lý Vân La rũ mắt, bất động thanh sắc nói: "Muội đừng suy nghĩ nhiều, là mẫu thân hiểu lầm, Hi Nương không phải muội muội của chúng ta, nàng chỉ là con nhà họ Dương thôi."
"Ta cũng là vừa mới biết, uổng công ta nhường nhịn ả mấy năm nay, hóa ra ả vốn không phải." Lý Mộc Cẩn tùy tiện mà gối trên đùi nàng, để nàng giúp mình lau mắt.
Lý Vân La lấy khăn tay che mắt, nhẹ nhàng ấn xuống, "Ta không quan tâm người khác, ta chỉ lo lắng Tiểu Bảo..."
Hoàn cảnh tối tăm, lực đạo ôn hòa,để Lý Mộc Cẩn hoàn toàn buông cảnh giác, "Cũng không cần lo lắng, Tiểu Bảo tuy rằng không phải mẫu thân sinh, nhưng dù sao cũng là tiểu đệ của chúng ta, tổ mẫu sẽ che chở hắn, thánh nhân cũng vậy."
Đầu ngón tay Lý Vân La dừng một chút, cẩn thận nói lời khách sáo: "Muội nói, con gái thật sự của mẫu thân nếu không phải là Dương Hi Hi, vậy thì đang ở chỗ nào, có thể hay không bị mẹ đẻ của Tiểu Bảo......"
"Không có khả năng, thiếp thất họ Hồ kia sớm đã chết, ngày đó lúc sinh Tiểu Bảo liền khó sinh đã chết."
Tim Lý Vân La nhảy bùm bùm lên.
Thiếp thất họ Hồ.....
Sinh cùng ngày với Dương thị.....
Khó sinh mà chết......
Còn không phải là cùng mẫu thân nàng ở cùng một viện Hồ Cơ sao?
Không, bà ấy không chết khi sinh con.
Mặc dù lúc đó Lý Vân La mới sáu tuổi nhưng nàng vẫn nhớ rõ rằng Hồ Cơ không chết sau khi sinh con, mà là bà đột nhiên ho ra máu và chết sau khi uống một bát canh bổ vào ngày hôm sau.
Mẹ ruột của nàng vừa nếm bát canh đó vừa chăm sóc Hồ Cơ...
Nhiều năm như vậy, Lý Vân La vẫn không hiểu tại sao mẹ nàng lại để lại những lời cuối cùng như vậy, tại sao lại có người hại hai người thiếp, nếu đây là sự thật...
Lý Vân La lắc lắc đầu.
Vẫn là không đúng.
Mặc dù lời giải thích có vẻ có lý nhưng Thái hậu và Thánh nhân cũng không phải là những kẻ ngốc, với những thủ đoạn nhỏ nhặt của Dương thị thì không có cách nào giấu được bọn họ. Mấy năm nay, bọn họ vì sao cam nguyện giả câm vờ điếc, cùng bà ta diễn kịch?
Đặc biệt là thánh nhân, một khi xác nhận Lý Tỉ không phải là con vợ cả của Định Vương, hắn sẽ có lý do chính đáng tuyệt đối để thu hồi cấm quân binh phù, Tông Chính Tự cũng không có tư cách ngăn cản.
Cho dù Thái hậu đối xử bình đẳng với những người thừa kế của Định vương, nhưng vị hoàng đế máu lạnh kia lại không như vậy.
Mọi chuyện dường như đang trở nên phức tạp hơn.
Điều duy nhất rõ ràng là cái chết của mẹ ruột nàng mẹ Điều duy nhất rõ ràng là cái chết của mẹ ruột Dương thị không khỏi có liên hệ với nhau.
Lý Vân La nhẹ nhàng vuốt ve bào thai trong bụng, chậm rãi đè nén lửa giận trong lòng.
Lý Mộc Cẩn trìu mến nghiêng đầu áp vào cái bụng căng tròn của nàng: "Còn hơn ba tháng nữa phải không? Đến lúc đó đại tỷ cũng sẽ về, Dương gia ra chuyện lớn như vậy...... Ai!"
***
Lý Tỉ đi đến Trường Nhạc Cung của Thái Hậu, lại đi tới Thái Cực Điện, còn phá lệ tới chỗ mẹ đẻ đại hoàng tử, Thọ Khang Cung của Đậu Thục phi dạo qua một vòng —— là thánh nhân đặc biệt cho phép, Khương Đức An tự mình bồi.
Tóm lại, ồn ào đến mức cả cung đều biết hắn sắp đi gặp đại hoàng tử còn mang theo lễ vật, nhận được một rổ khen thật giả, hắn liền tản bộ đến Thụy Vương phủ.
Vốn dĩ muốn dùng bữa ở Thụy Vương phủ, nhưng chưa kịp nói mấy lời, suýt chút nữa đã khiến đại hoàng tử tức chết, bị hắn dùng gậy lớn đuổi ra ngoài.
Lý Tỉ vẻ mặt hưng phấn, "Thấy rõ chưa? Hắn làm sao đuổi ta đi? Cây gậy đó dày và dài bao nhiêu? Mau rút ra gửi về cung để tổ mẫu nhìn xem ta tốt, hắn xấu như thế nào."
Đặng Hình vừa gật đầu vừa cầm lấy bút lông cùng tập tranh, lả tả vài nét bút, trên giấy Tuyên Thành trắng tuyết lập tức hiện ra một vài bức "Tranh liên hoàn".
Sau khi xong, hắn tinh quái hỏi: "Có muốn gửi thêm một bản tới Thái Cực Cung không?"
"Không cần thiết." Lý Tỉ phi thường khéo đưa đẩy mà nói, rất khéo léo nói: "Đại ca dù sao vẫn là con ruột của thánh nhân, nhi tử cùng cháu trai, ngươi nói bá phụ hướng về ai?"
Đặng Hình chớp chớp mắt, "Nô thấy, thánh nhân mỗi lần đều thiên vị về ngài."
"Đó là ' thấy '." Lý Tỉ búng vào đầu hắn, "Con nít con nôi đừng suy nghĩ vớ vẩn, vẽ nhanh, sau khi vẽ xong sẽ gửi cho Thái hậu. Chúng ta còn phải ăn ké một bữa ở ngự thiện nữa."
"Vương gia muốn ăn ké, chỉ sợ là ké không được." Một giọng nói tươi cười vang lên từ phía sau.
Không cần quay đầu lại, Lý Tỉ đã nhận ra đó là ai, sau đó khịt mũi, không nóng không lạnh mà nói: "Đặng Hình, chúng ta đi, không muốn làm bạn với những người tự đề cao mình."
Đặng Hình nhìn Ngụy Vũ, lại nhìn y, nhỏ giọng cầu tình: "Đừng a, A Lang, Ngụy Thiếu Khanh tốt xấu cũng là ân nhân cứu mạng của nô......"
"Hắn là của ngươi, lại không phải ta. Mà dù sao thì, chúng ta cũng không phải người không nói lý, Đặng Hình, đi, đi quỳ lạy hắn."
"Nha!" Đặng Hình lên tiếng, nhảy nhót mà chạy đến trước mặt Ngụy Vũ, bùm một quỳ.
Ngụy Vũ đang muốn cản, liền nghe hắn nói: "Ân cứu mạng, trăm chết không đủ vì báo, tiểu tử dập đầu với gia gia!"
Ngụy Vũ: "......"
Lý Tỉ:???
"Gia gia" là cái quỷ gì?!
Trà Cúc Dưa Leo
Tạm thời thì mấy chương này tui chưa khóa, nhưng trước sau thì tui cũng sẽ cài mật khẩu, để tránh mấy trang hd hay dt truyện, vvv ăn cắp.
Cái lũ xem trên trang ăn cắp biết mà vẫn xem thì trù tụi bây, mặt mọc 7749 cái mụn mủ rồi chạy hạch cho chết.