Đây là nụ hôn đầu tiên còn trinh của sâu gạo!
Cứ tùy tùy tiện tiện cho đi như vậy!
Mềm mại, ấm áp, ngọt ngào, nhịp tim tăng tốc gì đó...... Đều không có! Phản ứng đầu tiên của Lý Tỉ là bỏ chạy.
Ngụy Vũ liền ôm lấy y.
Nếu cứ để y đi như vậy, thì sau này gặp nhau sẽ rất xấu hổ.
"Đó là lỗi vô ý, đừng lo lắng." Ngụy Vũ cố gắng bình tĩnh.
"Ta thất thân rồi! Ta mang thai rồi!" Tiểu Phúc Vương ủy khuất mà chết.
Nụ hôn ấp ủ hơn chục năm nay đã không còn nữa!
Ngụy Vũ nhẹ giọng khuyên nhủ: "Ngoài ý muốn đụng phải, nhiều người nhìn như vậy, cũng chẳng có ý nghĩa gì."
"Ý nghĩa rất nhiều đó! Ta còn —— còn hữu dụng gì nữa đâu!" Lý Tỉ bi phẫn cực kỳ, thiếu chút nữa đem người trong lòng thú nhận ra.
Ngụy Vũ buồn cười: "Chẳng lẽ hoàng tử thật ra là tiểu thư, không thể chạm vào?"
"Đương nhiên không phải, gia là nam nhân chân chính!" Lý Tỉ trừng hắn.
Ngụy Vũ trêu y: "Vậy ra là có thói đoạn tụ, không có tiện sao?"
Lý Tỉ cứng đờ, "Nói cái gì vậy? Ngươi mới đoạn tụ, tay áo ta còn đây này!"
*Đoạn tụ hiểu theo nghĩa đen là tay áo bị cắt, còn nghĩa chuyển là bia đia đó mn.
"Phải không?"
"Đương nhiên." Cảm thấy chột dạ, Tiểu Phúc Vương nhón chân, tùy tiện mà câu lấy cổ Ngụy Thiếu Khanh cổ, "Ngươi xem, nếu ta là đoạn tụ, thì dám ôm ngươi như vậy sao?"
Ngụy Vũ mắc cười nhiều hơn, "Thật sự không dám. Xem ra, Vương gia không phải."
"Đương nhiên không phải." Lý Tỉ đông cứng mà nói sang chuyện khác, "Vậy được rồi, không phải nói đi chơi cờ sao? Đi thôi đi thôi, ta sắp chờ không kịp rồi."
Ngụy Vũ ngậm cười, cúi người xuống không để lại dấu vết, khiến y dễ dàng quàng lấy được hắn hơn.
Sài Lam Lam ngơ ngác mà nhìn, trong lòng, như thể có một cái lỗ.
Sài Dương đau lòng mà ôm vai nàng, ôn thanh khuyên: "Ngay từ đầu đã không phải là muội rồi, nên chết tâm đi."
"Vậy cũng không thể để Lý Tỉ chiếm lấy của hời!" Sài Lam Lam căm giận mà dậm dậm chân, vặn người đuổi theo.
Thuyền trưởng Sài, thẳng nam sắt thép nghĩ trăm lần cũng không ra —— liên quan gì đến Phúc vương chứ? Cho dù là chiếm được của hời cũng là Thọ Hỉ huyện chúa chiếm được...... Đi?
Cờ xã có một khung cảnh yên tĩnh, với những chiếc bàn đá và ghế dài được đặt khắp nơi dưới tán cây trong gian hàng.
Trên bàn có những ván cờ, ít nhất cũng phải mấy chục ván, người chơi có thể ngồi xuống đợi người khác chơi cờ nếu thích, hoặc trực tiếp chọn ván đã có người chơi.
Hai bên chỉ đi mười bước, dùng mười bước này để quyết định kết quả, sau đó để lại tàn cuộc cho người ở phía dưới. Điều thú vị là không có bắt đầu hay kết thúc, có phá có lập, luôn có thể gặp phải những điều tuyệt vời bất ngờ.
Ngụy Vũ căn bản không cần nhìn ván cờ, chỉ vào giải thưởng bên cạnh hỏi: "Ngươi thích cái nào?"
Lý Tỉ nhướng mày, "Ta thích cái nào ngươi cũng có thể thắng?"
"Tạm thời thử xem."
Lý Tỉ chỉ vào một tượng gốm ba màu "Chính là nó, bóng ma tuổi thơ của ta."
"Vậy tối nay chúng ta hãy phá bỏ cái bóng kia đi." Ngụy Vũ mỉm cười, đi thẳng đến ván cờ tương ứng với bức tượng gốm.
Trong xã người phần lớn đều là Nho gia mặc áo trắng đơn giản, tuy có rất nhiều người nhưng lại trầm tĩnh, cho dù nói chuyện cũng chỉ thì thầm với nhau, sẽ không làm phiền người chơi.
Lý Tỉ đi theo Ngụy Vũ phía sau, không khỏi vuốt phẳng mấy cái gai nhỏ trên người y, ngoan ngoãn nghe lời.
Người đàn ông tập trung là người hấp dẫn nhất. Ngụy Vũ nhíu mày, nghiêm túc nhìn ván cờ, trong mắt sâu thẳm tràn đầy bình tĩnh cùng quyết tâm.
Lý Tỉ nhìn hắn bằng ánh mắt rực lửa.
Chẳng trách các cô ở Bình Khang phường dù có mời trà cũng muốn mời hắn đến, chỉ cần nhìn đường nét và phong thái của hắn cũng khiến người ta vui vẻ.
Ngụy Vũ mỗi bước đi đều rất vững vàng, dù đã tính toán mười bước tiếp theo nhưng hắn vẫn không nóng nảy, không phô trương, đủ tôn trọng đối thủ.
Mười bước kết thúc, thuận lợi mà thắng được tượng gốm ba màu cỡ lòng bàn tay.
Đối phương đứng dậy, nắm tay cúi chào.
Kính nể không chỉ kỹ năng chơi cờ của hắn mà còn cả tính cách của hắn.
Người chiến thắng là Ngụy Vũ, người cầm bảng đoạt giải là Lý Tỉ. Đây là lần đầu tiên Tiểu Phúc Vương ở trong một nhóm học giả thịnh vượng như vậy, không biết mình đã vui mừng đến thế nào.
Ngụy Vũ thấy y vui vẻ, kế tiếp liền không thu tay, thắng hết ván này đến ván khác, cuối cùng Lý Tỉ ôm mười mấy bức tượng gốm lớn nhỏ trong tay, cho dù phải rơi xuống cũng không đành lòng để người khác giúp đỡ.
Sài Lam Lam ghen tị đến mức không thể chịu đựng được nữa, lôi kéo Sài Dương đi mất.
Lý Tỉ lại chơi nghiện rồi, đến mức đánh trống cũng không nỡ rời đi, cầu xin Ngụy Vũ chơi với mình cả đêm.
"Từ lúc sau 6 tuổi, ta liền không ở bên ngoài qua đêm, hôm nay là đêm đầu tiên của ta!" Lý Tỉ lớn tiếng tuyên bố.
Ngụy Vũ: "......"
Lý Tỉ gọi Hồ Kiều ra, nhiệt tình dặn dò: "Đi đặt phòng đi, phải là Thiên Tử số 2, đừng lấy số 1! Trong truyện không phải viết sao, phàm là đại hiệp ở trọ, nhất định sẽ gặp phải bia đỡ đạn tranh giành phòng một, sau đó sẽ có người chết, vậy thì tốt nhất chúng ta nên đến phòng hai. Nói cho chủ quán chuẩn bị tốt nước ấm, nhiều hơn nga!"
Quần chúng vây xem: "......"
Nước ấm gì đó...... Có hình ảnh.
Ngụy Vũ mất mặt, lấy ống tay áo che lại, quả quyết xách Tiểu Phúc Vương đi.
Ba mươi phút sau, Lý Tỉ ngẩng cao đầu bước vào "Phòng Thiên Tử số 2", thực ra vốn không gọi như vậy, Hồ Kiều tùy tiện khắc một tấm biển, treo trước cửa cho y.
Lý Tỉ nghiêng đầu, áp tai vào tường, rất nhỏ giọng nói với Ngụy Vũ nói: "Ngươi có nghĩ là phòng Thiên Tử số 1 bên cạnh xảy ra án mạng không?"
Ngụy Vũ không nhanh không chậm mà uống một tách trà, hắn mỉm cười nói: "Nếu là thật thì ngày mai Ngụy mỗ phải kết thúc nghỉ tắm gội trước tiên*."
*Cách ba ngày phải gội đầu (gọi là "mộc"), cách năm ngày phải tắm toàn thân (gọi là "dục"). Vì thế, đời Hán có lệ cứ cách năm ngày lại cho các quan được nghỉ một ngày tắm táp, ngày nghỉ đó gọi "hưu mộc" 休沐: nghỉ phép để tắm gội.
""Suýt chút nữa ta quên mất, ngươi vẫn là thiếu khanh Đại Lý Tự." Lý Tỉ đi tới trước mặt hắn, cười tủm tỉm mà nhìn hắn, "Thật là có mặt mũi mà, ta cũng có bạn bè là quan lớn."
Ngụy Vũ nhướng mày, "Ngươi là Vương gia, sẽ hâm mộ một kẻ hèn tiểu quan từ ngũ phẩm như ta?"
"Kẻ hèn từ ngũ phẩm?" Lý Tỉ tấm tắc hai tiếng, "Ngươi quá khiêm tốn. Nhìn xem, trong triều những người quyền quý đều là ông già. Có bao nhiêu người trẻ tuổi và bắt mắt như ngươi? Ta nếu là thánh nhân, đến mỗi ngày đều sẽ chạy đến Dĩnh Thủy biên* rửa mắt."
*Chỗ ày là điển cố, mà tui tìm ko ra
Ngụy Vũ bật cười, "Nghe cái điển cố này được ở đâu, là dùng như vậy sao?"
"Là nhóc Sài nói nha, khi còn nhỏ mỗi ngày nàng đều cười ta xấu, chỉ cần nhìn vào là phải rửa mắt." Lý Tỉ thản nhiên nói.
Ngụy Vũ đau xót, ánh mắt quét qua đôi mắt màu hổ phách trong suốt xinh đẹp, ngũ quan ba chiều tinh xảo của y, dừng lại trên chiếc cổ trắng trẻo và thanh tú hơn người thường của y, khàn giọng nói: "Không xấu."
"Hiện tại đương nhiên không xấu, con trai đại mười tám thường thayđổi mà!" Lý Tỉ tự luyến mà lắc lắc đầu, lộ ra một lọn tóc nhỏ nghịch ngợm.
Ngụy Vũ nhếch môi: "Ta biết biệt danh của Vương gia."
Lý Tỉ nháy mắt cảnh giác.
Ngụy Vũ chậm rãi mở miệng: "Tóc —— xoă ——"
"A —— không được kêu!" Lý Tỉ đột nhiên nhào qua.
Ngụy Vũ không kịp chuẩn bị, bị y hất ngã xuống ghế, chỉ nghe thấy một tiếng cọt kẹt, màn cửa lật mấy vòng khiến một đống chai lọ rơi xuống mặt đất, cánh tay đè cánh tay, gãy chân gãy chân.
"A ——"
Lý Tỉ vô cùng đau đớn.
Đây chính là cái mà Ngụy Vũ vừa mới giành được cho y!!!
"A......"
Đột nhiên từ phòng bên cạnh truyền ra một tiếng rên rỉ khe khẽ.
Lý Tỉ chớp chớp mắt, "A?"
Đối phương nhanh chóng đáp lại: "A~"
So với giọng nói trong trẻo của Lý T, giọng nói bên kia mơ hồ, lộ ra từng tia ý tứ khó diễn tả.
Lý Tỉ phản ứng trì độn, còn tưởng rằng đối phương đang tranh giành với mình, giống như con chó con chống lại tiếng sủa, liền bắt đầu lớn kêu với nhau.
Lúc này mặt trời đã lặn và màn đêm càng lúc càng tối, tuần phố Kim Ngô tuần tra trên đường phố đang kiểm tra ánh nến của từng ngôi nhà trong các con phố, ngõ hẻm, chờ phường trung kiểm tra xong thì trở ra hoạt động.
Đây là khoảnh khắc yên tĩnh nhất ở Trường An. Vì vậy, giọng nói từ bên cạnh vang lên rõ ràng.
Có những âm thanh bạch bạch lạ lùng, những tiếng rên rỉ lúc cao lúc thấp và sự trêu chọc của chàng trai trẻ.
Lý Tỉ còn nhỏ, được gia đình bảo vệ nghiêm ngặt, y thậm chí còn chưa từng đọc sách dạy chuyện người lớn. Nghe thế động tĩnh, trong đầu tràn ngập "Vụ án giết người Thiên tự số 1".
"Hắn đang khiêu khích ta! Còn cười nhạo ta! Không, ta phải cùng hắn tranh đấu!"
Ngụy Vũ đen mặt.
Làm thế nào để so?
Bên kia làm chuyện đó, bọn họ có thể làm sao?
Dường như đoán được có hai người đàn ông ở đây, cách vách không hề cấm kỵ mà kêu lên, ân ân a a, nùng tình mật ý, cùng với âm thanh va chạm thân thể, còn có một ít vài lời nói thô tục giữa giường chiếu.
Lý Tỉ mặc dù có chút chậm trễ, nhưng cuối cùng cũng kịp phản ứng, lập tức bị thiêu thành một con sâu nhỏ màu đỏ.
"Cái kia, chúng ta, đổi phòng?" Tiểu Hồng Trùng giả vờ bình tĩnh.
"Được." Giọng nói Ngụy Vũ khô khốc, xoay người đi ra ngoài.
Lý Tỉ tình cờ lao ra ngoài, hai người đụng phải nhau.
Mũi Lý Tỉ đau nhức, "Ưm..."
Phòng bên cạnh: "A~"
Giọng nói ngây ngất như muốn nói, tới đi, chúng ta cùng nhau vui vẻ nhé!
Trà Cúc Dưa Leo
Đoạn tụ: nghĩa là đàn ông thích nhau á.