Ở trên giường lăn đến buồn bực, anh tìm di động ở đầu giường xem giờ. Hơn một giờ rồi thế nhưng anh cảm thấy mình vẫn còn tỉnh táo như cũ.
Bạch Thiên ném điện thoại di động đi, nằm lại trên giường một lần nữa. Mặc kệ là đổi tư thế nào, người anh từ đầu đến cuối đều cảm thấy không thoải mái, nói chung là không thể ngủ. Cả người dằn vặt không biết bao lâu, Bạch Thiên mới nhắm mắt lại mà lim dim một hồi.
Chỉ ngủ được một lúc ngắn, nhưng anh lại mơ lung ta lung tung.
Anh mơ thấy mình đang đi làm. Ở đối diện bên dưới bục giảng là một đám học sinh đang ngồi nghiêm túc, cùng ngước đầu lên nghe anh giảng bài. Bạch Thiên vừa thả phấn xuống, những đứa trẻ kia liền đứng dậy, chạy tới vây quanh anh như ong vỡ tổ.
Tan học sao? Anh tính la lớn để bọn chúng không chen lấn, kẻo đụng đến bàn học, rồi lại ngã chổng vó. Thế nhưng trước mặt chúng những cái bàn kia trong phòng học đều chỉ là thùng rỗng kêu to, đám nhỏ không trở ngại mà bao quanh anh. Bạch Thiên sững sờ, anh đang đứng trên bục giảng không một bóng người, rất nhanh liền bị nhốt bên trong một đám tiểu tử cao đến ngang eo.
Các khuôn mặt trong giấc mơ đều mơ hồ, mặc dù ở trước mặt có rất nhiều trẻ nhỏ, nhưng anh chỉ nhìn thấy duy nhất Bạch Hạo.
Nói đúng hơn là Bạch Hạo khi còn bé. Ngũ quan non nớt quen thuộc, vẻ mặt yên tĩnh nhỏ nhắn, tâm Bạch Thiên liền mềm nhũn. Bạch Hạo ở trong những đứa trẻ khác, vươn tay ra với Bạch Thiên, ý muốn anh ôm.
Bạch Thiên ôm hắn lên, nghe hắn nói chuyện với mình. Âm thanh của Tiểu Bạch Hạo tinh tế, phi thường ngoan ngoãn, hắn nói: “Ca, em phải về nhà.”
“Được, về nhà thôi”. Trong nháy mắt một đoàn tiểu hài tử liền tản đi, Bạch Thiên ôm Bạch Hạo nho nhỏ, lấy cánh tay mình cho hắn ngồi. Trong lòng hoảng hốt nghĩ rằng bọn họ phải về nhà.
Anh đi về nhà. Trên đường có rất nhiều gian phòng kì quái, cảnh tượng xung quanh vừa giống như là công viên, vừa giống như là trường học của bọn họ. Bạch Hạo nhỏ thật biết điều, không ồn ào cũng không nháo, tay nhỏ mềm mại ôm cổ hắn, ánh mắt yên tĩnh nhìn về phía trước.
Bạch Thiên đi mãi liền thấy mệt mỏi, tiểu Bạch Hạo đang ôm trong tay hình như càng ngày càng nặng. Anh đổi tay ôm Bạch Hạo, không lâu sau, cái tay khác cũng tê cứng.
Hắn thực sự không di chuyển được, không thể làm gì khác hơn là nói với tiểu Bạch Hạo: “Tiểu Hạo, em thật nặng, trước tiên anh bỏ em xuống một lúc có được không?”
Tiểu Bạch Hạo ôm lấy cổ của anh, đôi mắt đen láy vẫn yên tĩnh dõi theo anh, không đáp lời. Bạch Thiên hỏi vài câu, hắn đều không chịu nói, chỉ luôn nhìn anh.
Bạch Thiên bị hắn nhìn mãi có chút chột dạ, giữ nguyên tư thế đem hắn để xuống. Hai chân Bạch Hạo chạm đất, Bạch Thiên mới thở ra một hơi, còn chưa nghỉ ngơi được, trong lúc mệt mỏi anh thấy Bạch Hạo ở đối diện với đôi mắt của một đứa trẻ, ngũ quan nhỏ nhắn hiện lên xen lẫn với khuôn mặt của hắn khi thành niên.
Anh giật mình. Hai người lúc này thật sự rất giống nhau, Bạch Hạo vẫn là Bạch Hạo, thế nhưng so với khi còn bé, hắn càng làm cho Bạch Thiên muốn lui về phía sau. Anh bước lùi về sau, Bạch Hạo đuổi theo đến gần anh. Bạch Thiên ngã trên mặt đất, khoảng cách của hai người chỉ chốc lát đã lại gần đến không thể gần hơn.
Bạch Hạo trên người anh cúi đầu, chóp mũi dính sát vào da cổ anh.
Bạch Thiên có thể cảm giác được hắn ở trên mình hít sâu một hơi, âm thanh trầm thấp nói: “Ca, anh thật tốt.”
Bạch Thiên run lên một cái. Chóp mũi Bạch Hạo cũng đang dao động không ngừng lên trên, hơi thở ấm áp phả vào da thịt anh, ngứa, như bị dòng điện chạy qua người vậy. Bạch Thiên không thể di chuyển, hai tay bị Bạch Hạo áp chế ở hai bên, trơ mắt nhìn Bạch Hạo cách anh càng ngày càng gần. Chóp mũi hai người chạm nhau, quá gần rồi. Bạch Thiên cảm giác được hô hấp của mình càng ngày càng gấp gáp.
Bạch Hạo nở nụ cười, hắn ngoáy đầu lại, môi dính vào nhau.
Hô hấp Bạch Thiên như dừng lại. Hắn chỉ hôn Bạch Thiên, không hề tiến thêm bước nào nữa. Cảm giác rất kỳ quái, cũng mơ hồ không rõ, cảm xúc như đang cách một sương. Đây là lần đầu Bạch Thiên hôn môi, bởi vì ở trong mơ, thì ra cảm giác là như vậy, anh nghĩ rằng mình đang hôn bên trong tưởng tượng. Anh cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, bởi Bạch Hạo đang hôn anh.
Không biết hắn ở trên môi của mình ngừng bao lâu. Bạch Thiên đánh bạo, cẩn thận từng li từng tí lè lưỡi. Đầu lưỡi đụng một cái vào môi hắn rồi dừng lại.
Bạch Hạo lui lại một bước, hai người nhất thời bốn mắt nhìn nhau. Bạch Hạo mở miệng, hắn hỏi: “Ca, anh chán ghét như vậy phải không?”
Bạch Thiên nhìn vào mắt hắn, không gật đầu cũng không lắc đầu. Không đáng ghét, Bạch Thiên cũng không giống như chán ghét lắm.
Mặt Bạch Hạo lại biến thành dáng vẻ khi còn bé, hắn mày mắt uốn cong cười cười, vui vẻ nói: “Em thích anh nhất.”
Anh phục hồi lại tinh thần, được một lúc liền nghe thấy Bạch Hạo hỏi anh: “Chúng ta vẫn bên nhau có được hay không?” Con ngươi của hắn rất đen, trong tròng mắt không phản chiếu gì cả, thâm thúy đến mức không nhìn thấy bất kì thứ gì.
Bạch Thiên mở mắt ra, tỉnh rồi.