Anh đã làm khá nhiều chuẩn bị, đương nhiên, cũng để Severus chuẩn bị rất nhiều, nhưng ai cũng không ngờ, Harry vẫn xảy ra sự cố trong Hogwarts.
Harry mất tích không ai dự đoán được, quả thực giống y như là đột nhiên biến mất. Mà thậm chí, trước khi cậu biến mất, cậu vừa mới đi ra từ phòng học độc dược không lâu.
Harry và Dyers vì khác tuổi, khi đi học tách ra cho nên dù bình thường Dyers chăm sóc Harry thế nào cũng không thể luôn luôn ở cạnh Harry được, mà Harry mất tích ngay khi đi ra khỏi phòng độc dược tới lễ đường.
Mới bắt đầu, cũng không ai cho rằng Harry mất tích. Dù sao mỗi lần Harry không làm được độc dược hoàn hảo sẽ bị Severus phê bình, tâm trạng không tốt, cho nên thỉnh thoảng giận dỗi không ăn gì cũng không quái lạ. Gì thì gì Harry còn biết phòng bếp Hogwarts là ở đâu, cho nên khi Snape không phát hiện Harry ở dãy bàn cũng không để ý. Tính tình tên nhóc kia khi cãi nhau quả thực làm người ta không kiên nhẫn nổi.
Nhưng đến trưa, bọn họ liền nhận ra không bình thường.
“Harry không đi học sao?” Snape giật mình hỏi. Sau buổi trưa Harry hẳn phải đi học lớp cổ ngữ Rune, nhưng hiện tại giáo sư cổ ngữ Rune lại vào bên này lo lắng Harry có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, ốm hay là thế nào, lại không lên lớp.
“Cả một buổi chiều không thấy người, các bạn học cũng không nêu được lý do, cho nên tới đây hỏi.” Giáo sư cổ ngữ cau mày nhìn Snape, “Thầy cũng không phát hiện trò ấy đâu?”
Vì ngài Slytherin đã dặn dò phải chăm sóc Harry cho tốt, hơn nữa bản thân Harry cũng dễ thương cho nên giáo sư trường học cũng chăm sóc vị học trò đáng yêu này hơn các bạn khác. Nếu bình thường, có người dám không lên lớp mà không có lý do, như vậy giáo sư sẽ trực tiếp cấm túc, không có khả năng giống như bây giờ đi ân cần hỏi thăm tình huống thế này.
Cũng vì thế mà họ mới nhanh chóng phát hiện ra Harry mất tích. Tìm hết phòng ngủ và những nơi mà Harry có thể đi, thuận tiện hỏi thêm vài vị Slytherin thường chơi với Harry, nhưng đáp án đều làm người ta thất vọng.
“Tôi đi hỏi Dyers một chút.” Buổi chiều Dyers không có lớp, nếu Harry không ở cạnh Dyers thì xong rồi. “Thầy cứ đi lên lớp trước đi.” Anh cũng không quên vị giáo sư này chốc nữa còn phải lên lớp dạy bọn nhỏ Ravenclaw.
Snape tìm được Dyers ở thư viện, khi đó Dyers đang làm bài tập, trên bàn là sách đang mở ra, hơn nữa, cũng chỉ có một mình Dyers ngồi đó. Snape cảm thấy trái tim mình vẫn treo nửa vời ở cuống họng, vô cùng khó chịu, ngay cả sau khi đến cạnh Dyers anh cũng không biết nên nói thế nào với đối phương.
“Giáo sư?” Vẫn là Dyers nhận ra anh đã tới, có hơi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh.
“Dyers.” Anh nuốt một ngụm nước miếng, ý muốn bản thân bình tĩnh lại, “Hôm nay trò có nhìn thấy Harry không?”
“Ngoại trừ gặp một lần khi dùng bữa sáng thì vì bận quá nên không gặp lần nào nữa.” Dyers nhíu mày, “Giáo sư, làm sao vậy?”
Snape hít sâu một hơi, anh nói, “Không thấy Harry đâu, chúng ta không tìm thấy trò ấy ở phòng ngủ, hơn nữa bạn học của trò ấy cũng không biết trò ấy đi đâu.”
“Không thấy Harry đâu?” Dyers giật mình, bút lông trên tay rơi xuống, dây mực lên luận văn anh vừa mới viết xong, nhưng anh cũng không kịp xử lý cái này, “Chuyện khi nào ạ?”
“Buổi trưa trò ấy không đi ăn cơm, tôi cho rằng trò ấy còn đang dỗi lúc tôi phê bình trò ấy ở lớp độc dược, cho nên không để ý tới chuyện này, nhưng sau buổi trưa trò ấy không đi học lớp cổ ngữ.” Từ khi bắt đầu đi học, cho tới bây giờ Harry chưa từng đi trễ chứ đừng nói là không lên lớp, trên lớp cậu đã trở thành bé ngoan, vẫn là một bé ngoan chăm chỉ học tập, nhưng hôm nay lại không đi học, không ở phòng ngủ, cho nên họ đều đoán rất có thể đã xảy ra chuyện gì.
“Ba trò ở đây không?” Snape hỏi.
“Ba đã đi ra ngoài, hiện tại không liên lạc được với người.” Dyers đứng lên, “Chúng ta có thể tìm dì Rowena, dì đang ở trường.”
Bọn họ tới tìm Rowena vừa lúc cô thí nghiệm xong một độc dược.
“Hửm? Hai người tìm tôi hả?” Rowena đang bận rộn bớt thời gian mở cửa cho hai người.
“Dì à, Harry biến mất.” Trong giọng nói Dyers khó đè nén lo lắng.
“Harry biến mất?” Thả đồ vật xuống, Rowena hơi giật mình nhìn lại, “Chuyện gì vậy?”
“Giữa trưa Harry không tới lễ đường ăn cơm, tôi cho rằng trò ấy đang giận dỗi, nhưng sau trưa trò ấy cũng không đi học lớp cổ ngữ, tôi đã tìm rất nhiều nơi mà trò ấy có thể đi nhưng không tìm được.” Snape có hơi suy sụp ngồi xuống. “Tôi lo lắng trò ấy sẽ xảy ra sự cố gì, thưa ngài, ngài có thể nghĩ ra cách nào không?”
“Đừng nóng vội, tôi đi liên lạc với Salazar, chắc cậu ấy có thể tới đây.” Rowena hiền lành nói, cô vỗ vỗ vai Snape, rót cho bọn họ mỗi người một chén trà nóng, rồi lấy ra một cái vòng, đưa pháp lực vào trong.
Cũng không lâu lắm thì Salazar trực tiếp độn thổ vào.
“Rowena, chuyện gấp gì thế?”
Rowena thở dài, “Salazar, rắc rối rồi, không tìm thấy Harry.”
“Cậu nói gì?” Salazar dừng một chút, “Cái gọi là không tìm thấy là có ý gì?”
“Chính là như cậu nghĩ, Harry biến mất trong Hogwarts, không ai biết nhóc ấy đi nơi nào, ngay hôm nay thôi.” Rowena nói, “Severus đã tìm khắp các nơi có thể nhưng vẫn không thấy Harry, cho nên chúng mình đoán hiện tại Harry biến mất.”
“Không có bất cứ dấu hiệu nào sao?” Salazar xoay người nhìn về phía Snape.
Snape nhận ra, đôi mắt Salazar vốn màu đen giờ phút này đã dần dần có tia màu đỏ, tựa như năm đó, màu đỏ trong mắt kẻ điên kia làm người ta hoảng sợ.
“Ba à, người bình tĩnh trước đã.” Dyers đứng lên, anh biết cái này có nghĩa gì, ba đang nổi giận. Ba như vậy anh chỉ thấy vào mười năm trước khi anh bị bắt cóc, khi đó, anh tận mắt nhìn thấy ba ôm anh, sau đó mang theo đôi mắt thế này, hủy diệt cả một gia tộc. Ba đã sớm coi Harry trở thành một đứa con trai khác của mình, mà Harry lại xảy ra sự cố trong Hogwarts, cũng không lạ khi ba sẽ tức giận đến thế, không phải sao?
“Dyers nói đúng, Salazar à, đừng như vậy.” Rowena hiển nhiên cũng nhìn ra Salazar không thích hợp, nhưng khi cô khuyên bảo không khỏi nhíu mày, cảm xúc Salazar dao động dường như quá lớn.
“Mình biết, Rowena.” Salazar nhẹ nhàng nói, anh lịch sự ngồi trên ghế salon, nhưng màu đỏ dưới đáy mắt anh không hề tán đi mà lại càng rõ ràng. “Mình không sao, chỉ là hết sức tức giận với người có gan làm vậy. Cậu biết đấy, không có sự đồng ý của chúng ta, Harry sẽ không rời khỏi Hogwarts, nhưng họ lại dám mang Harry từ Hogwarts ra ngoài, cái này có nghĩa là gì, có nghĩa là Hogwarts chúng ta lại càng phải tăng mạnh phòng hộ để bảo vệ nhóm phù thủy nhỏ?”
“Salazar à.” Rowena nhìn Salazar, muốn nói lại thôi.
“Chúng ta đi tìm Harry trước, về phần phòng ngự Hogwarts, chờ tìm Harry được thì nghiên cứu sau.” Salazar lắc đầu, “Có manh mối gì không?”
Snape biết những lời này là nói với mình, anh lo lắng nhưng ít ra còn có thể giữ bình tĩnh nên có, “Không có, thần chú truy tìm tôi đã từng ếm lên người Harry không có phản ứng, xem ra đối phương biết trên người Harry có cái gì, chúng làm rất chặt chẽ.”
Salazar nghe Snape nói xong, im lặng vài giây, rồi nhìn về phía Rowena, “Dùng huyết thống truy tìm thì sao?”
“Mình không chắc chắn, Salazar.” Rowena nói, “Tuy Harry ‘tẩy tủy’ dường như đã tiến hành đến giai đoạn cuối, nhưng mình không chắc chắn trước khi nó hoàn thành thì các cậu có thể dùng huyết thống truy tìm hay không. Dù sao rất có thể không nhận được phản ứng, hoặc là, nếu họ lấy một phần máu của Harry ra, vậy có thể làm truy tìm của cậu hỗn loạn.”
“Cộng thêm thần chú định vị, máu của mình tập trung trên trán Harry, nếu nhóc ấy dung hợp máu bản thân của mình qua trán thì sử dụng truy tìm và định vị thì có thể tìm được Harry.” Salazar nói, “Gọi Helen trở về, nếu tìm được Harry thì cậu đi theo mình một chuyến, Gody bên kia trước hết đừng báo cho cậu ấy, gần đây cậu ấy rất bận.”
“Ừ.”
“Nếu chúng dám ra tay với Harry, vậy, chắc chắn phải trả giá tất cả.” Salazar lấy ra cây đũa phép định mệnh của mình từ túi ẩn trong áo chùng. Salazar rất ít khi dùng đũa phép, anh đã quen với pháp thuật không đũa phép, mà, một khi anh mượn đũa phép để phụ trợ bản thân thì anh chính là một tồn tại mà ngay cả gia tộc Black cũng không dám chống lại.
…
Sau khi Harry tỉnh lại còn có chút mơ hồ. Đây là một gian phòng cũng không lớn, có một cửa sổ rất cao để duy trì không khí lưu chuyển, trên cửa phòng có pháp thuật dao động khiến Harry cảm thấy ghê tởm, nơi đó chắc đã bị ếm pháp thuật hắc ám.
Harry gãi đầu, cậu cảm thấy trước tiên cậu nên nghĩ xem mình đã xảy ra chuyện gì đã. Cậu nhớ rõ sau khi học xong lớp độc dược rồi nổi giận đùng đùng rời khỏi phòng học, vì Sev còn nói cậu chưa làm tốt độc dược. Cũng vì cậu chỉ cho thêm bột oánh cánh nhiều hơn một chút, dẫn tới màu sắc độc dược thoáng nhạt hơn, Sev liền phê bình chính mình. Vì thế, Harry gần đây bị tất cả mọi người chiều hư tức giận, giữa trưa một mình chạy tới hồ Đen đi dạo.
Tấn công chỉ xảy ra trong nháy mắt, Harry cảm giác được có người tới gần, nhưng hồ này luôn luôn là một cảnh không tồi, cho nên có thêm một hai vị học trò tới đây ngắm cảnh cũng chẳng là chuyện gì kỳ quái, cho nên khi cậu cảm giác được có người nhích lại gần mình, khi cảm thấy không ổn thì đã không còn kịp nữa.
Lần thứ hai tỉnh lại chính là đã bị giam ở chỗ này.
Đây là… bắt cóc sao? Harry chớp mắt mấy cái nhìn mọi thứ chung quanh, nghĩ trong lòng.
Ngoài cửa truyền tới tiếng động, Harry chạy về vị trí cũ nằm xuống nhắm mắt lại.
“Trưởng lão nói, người ở bên trong không xảy ra chuyện gì.” Cậu nghe thấy có người nói như vậy.
“Ta biết.” Tiếng người khác không kiên nhẫn vang lên, “Cũng sẽ không làm gì nó.”
Cửa được mở ra, có người nào đi tới. Người tới chậm rãi tới gần Harry, dường như đang đánh giá cậu.
“Quá giống, thật giống cô ấy.” Người kia nói như vậy, sau đó chậm rãi ngồi xuống, nhẹ nhàng xoa hai má Harry.
Vì người xa lạ chạm vào, Harry giật mình mở mắt, mà còn có ý nghiêng đầu né khỏi đụng chạm của đối phương.
“Tỉnh rồi hả, nhóc con?” Đối phương cười cười, đáy mắt ngạc nhiên với màu mắt xanh lục tinh thuần như nước của Harry.
Harry không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm người trước mắt. Khi bắt đầu học tập lễ nghi mắt kính của cậu đã bị anh trai tháo xuống từ khi anh cho mình uống Dược cận thị – giáo sư tự mình điều chế – nhưng Harry đã quen khi nhìn chằm chằm người khác phải mở to mắt, đây là thói quen khi cậu còn đeo kính, dường như làm vậy có thể thấy đối phương rõ hơn một chút.
Bộ dạng đối phương rất đẹp, Harry vẫn cảm thấy người trước mắt khá giống ai, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra.
Dù không nghĩ ra người trước mắt là ai, nhưng Harry vẫn cảm giác được nguy hiểm, đáy mắt đối phương xuất hiện một tia mê man, nhưng tay gã lại chậm rãi di động trên cổ Harry, gã nhẹ nhàng than bên tai cậu, “Nhóc và cô ấy, rất giống nhau…”
Da thịt bị người khác chậm rãi ma xát làm Harry nhảy dựng lên, nhưng đối phương lại nhanh tay cho cậu một thần chú trói buộc, sau đó đối phương chậm rãi hôn cổ cậu, “Nhóc xinh đẹp giống hệt Lisa, cực kỳ xinh đẹp…”