Dù tìm được lời nguyền, nhưng cũng không tìm được phương pháp giải nguyền. Nếu muốn gửi gắm hy vọng vào nhóm bậc thầy độc dược gia tộc Prince giúp đỡ, nhưng họ không chỉ cần nghiên cứu xem con sâu kia cần được nuôi bởi độc dược gì, mà còn phải cẩn thận quyết định xem nên giải độc thế nào, trong ngắn hạn chỉ sợ họ không thể tìm ra cách.
Harry vẫn luôn mặt co mày cáu.
Khó hiểu, cậu biết thời gian mình đã không còn nhiều.
Cậu đã bắt đầu liên tiếp mơ thấy thế giới ngàn năm sau.
Cậu ở đây gần sáu năm, không gian ngàn năm sau lại chỉ có một năm.
Đúng vậy, cậu thấy Hermione và Ron còn cầm sách giáo khoa năm thứ năm đi học, nhưng sách giáo khoa đã lật tới gần cuối, có nghĩa là thật ra thời gian ngàn năm sau mới gần tới cuối năm thứ năm. Nhưng cậu đã không thấy Umbridge trong trường nữa, chắc là hiệu trưởng đã thành công nhổ bỏ thế lực của Bộ Pháp thuật trong Hogwarts rồi.
Cậu mơ thấy Voldemort, dường như ông ta đang lên kế hoạch nào đó, nhưng không tìm thấy mình, ông ta hình như không kiên nhẫn, quyết định bắt đầu kế hoạch.
Harry không biết kế hoạch của ông ta sẽ sinh ra ảnh hưởng nào tới hiệu trưởng Dumbledore và các học trò trong trường, tuy địa điểm ông ta chọn là ở Bộ Pháp thuật nhưng ai biết nơi bắt đầu này có thể chuyển tới gần Hogwarts hay không chứ?
Harry biết, đó là tin tức không gian ngàn năm sau tiết lộ cho cậu.
Cậu chuẩn bị phải đi về.
Harryry nói giấc mơ của mình cho Snape, Snape nói cho cậu biết, chính mình cũng mơ thấy cảnh tượng giống hệt.
Xem ra, giấc mơ này không phải vì lo lắng ngàn năm sau mà mơ thấy mà là tin tức không gian truyền lại.
Nhưng trong lúc này, thật sự Harry không muốn trở về.
Cậu còn không biết ba ba cậu sẽ ra sao, chẳng lẽ liền bị con sâu này tra tấn đến chết?
Chết tiệt, cậu chẳng giúp được gì cả!
Harry trách mình.
Buổi tối khai giảng, rất nhiều học trò vừa vào Hogwarts đã nhìn chỗ ngồi hiệu trưởng.
Nhưng chỗ ngồi hiệu trưởng trống làm bước chân họ gần như dừng lại một giây.
Rồi họ mới như không có việc gì mà đi đến chỗ Nhà mình.
Đầu tiên khai giảng vẫn là nghi thức phân loại, thời kỳ này tiếng ca của Mũ Phân Loại vẫn tàn phá màng tai người ta như trước, Harry đen mặt bịt tai lại.
“Được rồi, hiện tại…” Vì Godric không ở, lời dạo đầu khai giảng là do Rowena chủ trì, nhưng ngay khi Rowena vừa mới mở miệng, cửa lễ đường chợt đẩy ra, Godric mặc áo choàng màu lam nhạt xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Rowena nhìn người tới, thở ra một hơi, vẻ mặt căng thẳng cho tới giờ mới bình tĩnh lại.
“A, cô nghĩ hiệu trưởng của chúng ta tốt cuộc cũng hiểu được bạch kỳ mã ở rừng Trenary thật ra không có đẹp như vậy đúng không?” Rowena mở miệng, mang theo giọng trào phúng.
Godric mỉm cười sáng lạn, “Đúng vậy đúng vậy, bạch kỳ mã ở rừng Trenary làm sao quan trọng bằng các học trò đáng yêu của thầy chứ?”
“Hy vọng cậu không phải bị bạch kỳ mã đuổi ra nên mới về đây.” Rowena hừ lạnh nói.
“A, đừng tố giác chứ Nana.” Godric thoạt nhìn vô cùng ngại ngùng.
Các học trò hung quanh nở nụ cười.
Một số học trò cúi đầu, giấu suy nghĩ trong đáy mắt.
Không ai sẽ cho rằng Godric vì chạy tới rừng tìm bạch kỳ mã mà suýt bỏ qua lễ khai giảng, những học trò biết chuyện sẽ biết được thật ra Godric vẫn luôn ở Hogwarts không ra ngoài.
Cảm ơn thời không này còn chưa có “Nhật báo Tiên tri” cung cấp đủ loại “tin vỉa hè” cho giới phù thủy, dẫn đến hiện nay còn rất nhiều người không biết thật ra Godric không phải đi nghỉ phép.
“Được rồi, đừng để học trò chờ vị hiệu trưởng như cậu nữa.” Rowena có vẻ không kiên nhẫn, “A, cậu chỉ biết chơi thôi, làm sao để ý chứ.”
Hai người bạn này thường xuyên nói qua nói lại, các học trò cũng quen rồi, họ cười ha ha, nhìn Godric lưu loát trở lại chỗ mình, sau đó giơ tay lên với họ.
Tất cả mọi người yên tĩnh trở lại.
“Chào đón các trò, dù là ma mới hay ma cũ.” Trong một năm, chỉ có học trò mới tới buổi tối này mới có cơ hội nhìn Godric vị giáo sư tùy hứng khi chào đón học trò trở nên đứng đắn.
Dựa theo lời anh thì là mỗi khi chào đón một đám học trò mới, đối với học trò mà nói, đều là một chuyện quan trọng.
Ở trong này, thân phận học trò của họ mới thực sự bắt đầu.
Học tập, giao tiếp, mọi chuyện đều cực kỳ quan trọng với tương lai của họ.
Nên đương nhiên Godric muốn nghiêm túc làm việc.
Hiển nhiên, thái độ Godric cũng đươc các học trò mới có ấn tượng tốt.
Nhưng chỉ ngay hôm sau, họ sẽ lại giật mình rớt cằm vì một Godric tùy tiện, thoạt nhìn hoàn toàn chỉ là một đứa trẻ không lớn.
Godric thích vẻ măt này của họ, thường xuyên vui vẻ với vẻ mặt “tan biến ảo tưởng” của nhóm học sinh mới.
“Chào đón các trò chào đón bước ngoặt cuộc đời, dù trò tới từ gia tộc phù thủy hay trước đó chưa nghe nói cái gì là phù thủy, dù các trò trước đó chờ mong mình có thể trở nên cường đại hay sợ hãi sức mạnh không biết tên trong cơ thể, điều này đều sẽ trở thành lịch sử. Ở đây, các trò sẽ học tập khống chế sức mạnh trên người mình, thể nghiệm tuyệt vời mà nó mang lại. Ở đây, các trò sẽ kết giao người quan trọng trong cuộc đời là… bạn thân — đương nhiên, có lẽ sẽ quen một nửa của các trò, ha, hiện tại nói chuyện này hình như hơi sớm — cho đến trước khi các trò mười bảy tuổi tốt nghiệp, nơi này sẽ trở thành gia đình thứ hai của các trò. Hogwarts xinh đẹp và thần bí thế nào chỉ khi các trò tự thể nghiệm mới có thể biết được. Thầy có một chút yêu cầu với các trò.” Anh dừng một chút, nhìn bọn nhỏ đang tập trung vào mình, mỉm cười, “Hãy coi người chung quanh mình là người thân, mỗi người đang ngồi, đều cực kỳ quan trọng với mình.”
Harry nhìn các học trò ngồi trên bàn, mỉm cười ấm áp.
Phía sau, tuy rằng bàn đều cố định nhưng lúc này dãy bàn được đặt rất gần, hiện tượng “thăm hỏi” là cực kỳ bình thường. Dù là Slytherin cũng không thể cam đoan họ vẫn luôn ngồi ở dãy bàn mình. Lúc này, thành viên Slytherin không phải một đám bọn nhỏ chỉ biết ủng hộ lý luận máu trong chứ không thèm ngồi cùng “Muggle dơ bẩn”.
Đương nhiên lúc này Gryffindor cũng không phải một đám chỉ biết chính nghĩa, cho rằng Slytherin đều là đội dự bị cho Tử thần Thực tử.
Hogwarts vui vẻ hòa thuận như vậy, nói nó là một đại gia đình cũng không đủ.
Sau khi trở lại không gian của mình, cậu có thể xây dựng một Hogwarts tốt đẹp thế này không?
Không cần quá nhiều, chỉ cần bằng một nửa bây giờ là được rồi…
***
Sau khi lễ khai giảng chấm dứt:
“Godric, cậu không sao chứ?” Rowena đỡ Godric.
“Miễn cưỡng vẫn được.” Godric nói.
Lúc này Rowena mới chú ý tới sắc mặt Godric trắng bệch, nhưng dưới ánh ến cũng không rõ ràng mà thôi.
“Cậu thật sự ổn chứ?” Helga lo lắng hỏi.
“Làm bộ vẫn là có thể.” Rắc rối lớn nhất của Godric không phải là anh dời một nửa lời nguyền từ trên người Salazar, mà vì trước đó anh bị thương rất nặng, dẫn tới bây giờ anh suy yếu.
“Salazar đâu?” Roywena hỏi.
“Sarah cậu ấy tỉnh rồi, nhưng không tốt lắm, mình để cậu ấy nghỉ ngơi trước, mình đến đây chống đỡ giữ thể diện, ít nhất, phải trấn an một số người không phải sao?”
Anh biết rõ lợi hại trong đó, tuy anh không quan tâm hủy diệt gia tộc mình, nhưng anh còn không muốn giới pháp thuật vì anh mà trải qua rung chuyển. Dù sao sau khi Giáo Hội tấn công phù thủy còn không dễ dàng có thể an ổn ít ngày, đừng vì chuyện anh tiêu diệt gia tộc mình lại làm giới phù thủy rung chuyển, đến lúc đó lại đúng lúc cho Giáo Hội thừa cơ gây chuyện.
“Mình sẽ đi xem bên Gryffindor,” Từ khi thành lập trường mỗi năm khai giảng đều có chủ nhiệm phát biểu, “Mình lo cho Salazar, không để cậu ấy đi ra, đợi lát nữa mình lại dùng thuốc Đa dịch biến thành bộ dáng cậu ấy đi phát biểu cho bọn nhỏ Slytherin là được.”
“Cậu vừa mới tỉnh lại đã uống thuốc Đa dịch, không sao chứ?” Helga nhíu mày, có chút không tán thành.
“Không sao, mình chỉ nói vài câu rồi đi, bản thân Salazar đã không phải người nói nhiều, đứa nhỏ Nhà Slytherin cũng cực kỳ đúng mực, sẽ không sao đâu.”
“Chỉ hy vọng là vậy.” Rowena nói.
“Harry,” Godric vẫy Harry, Harry nghi hoặc nhìn anh, “Salazar vừa mới tỉnh, đợi lát nữa con tới phòng bếp lấy cho ba con một ít đồ ăn được không?” Godric sờ sờ đầu Harry.
“Dạ,” Harry đồng ý, “Vậy chú thì sao?”
“Chú không sao, vừa nãy ăn một chút trên bữa tiệc rồi, còn chịu được.” Anh vừa mới tỉnh lại, không thể căn đồ quá nhiều dầu mỡ, chỉ đơn giản ăn một ít, mà vì chào đón học trò mới, gia tinh gần như dùng hết tay nghề làm đồ ăn ngon, nhưng phần lớn những đồ ăn đó Godric hiện tại không thể ăn được.
Sau khi ba người Godric đi khỏi, Harry và Snape đến phòng bếp giám sát gia tinh làm một ít đồ ăn nhẹ, rồi đi tìm Salazar.
“Ba ba.” Harry gõ cửa rồi đẩy cửa đi vào.
Salazar đang ngồi trên giường đọc sách, thoạt nhìn có chút mỏi mệt, nhưng mắt anh rất tỉnh táo, không có vẻ mơ màng.
“Lễ khai giảng kết thúc rồi?” Salazar thấy họ tiến vào, bỏ sách xuống.
“Da,” Harry gật gật đầu, “Ba à, ba có muốn ăn chút gì trước hay không?” Harry bưng đồ mình mang đến.
Salazar nhìn đồ ăn trong đĩa, nghĩ nghĩ nói, “Cứ đợi chút nữa.”
Đợi tên ngốc kia về rồi nói.
Harry biết nghe lời đặt đồ ăn qua một bên, cầm cốc sữa, “Chú Godric bảo con giám sát ba nhất định phải uống hết.” Harry vô tội nói.
Salazar nhìn đồ ăn trong tay Salazar, dừng một chút, đáy mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ.
Cuối cùng anh vẫn nhận cái chén trên tay Harry.
Salazar đơn giản uống vài hớp, như nhớ ra điều gì, “Mấy ngày nay chỉ sợ ba không thể dạy bọn nhỏ, Harry, có thể nhờ con giúp ba dạy thay không?”
“A? Dạ… khoan đã,” Harry đáp một nửa chợt dừng lại, cậu phản ứng chậm nửa nhịp, nhưng sau khi phản ứng kịp liền nhảy dựng lên, “Con? Dạy pháp thuật hắc ám?”