Nữ tử thanh hầu kiều chuyển, một thân trường bào tím nhạt cao quý, cổ áo mở rộng để lộ xương quai xanh gợi cảm cùng một khoảng da thịt trắng nõn đầy khiêu khích Lúc này nàng ta đang hành lễ cúi người nên có thể thấy khuôn ngực đầy đặn như ẩn như hiện gợi cảm. Dù là đang hành lễ nhưng động tác lại ẩn chứa sự phóng khoáng quyến rũ không sao kìm chế được.
“Tam muội miễn lệ.” Phượng Thanh La mỉm cười nói, trong lòng thầm kêu không tốt. Tại sao lại đụng phải nàng ta vào lúc này chứ?
“Tạ thái nữ.”
Lúc này nữ tử mới ngẩng đầu đứng thẳng người. Chỉ thấy một đôi mắt hoa đào ướt át phong lưu tựa tiếu phi tiếu, môi nhỏ đỏ thắm kiều diễm tựa cánh hoa nhiễm sương sớm. Chỉ thể hình dung là đào hoa ngọc diện, phong tình vạn chủng. Cộng thêm bộ ngực no đủ ít nhất cũng phải cup C, thắt lưng cao siết chặt vòng eo có thể nắm gọn trong một bàn tay kia. Quả thực là một vưu vật mê người.
Nếu như hồ ly tinh hóa thân thành hình người, chắc chắn sẽ là bộ dạng như thế này. Vân Khinh nghĩ thầm.
Dường như cảm nhận được ánh mắt nghiên cứu của Vân Khinh, Phượng Hy Quân cũng đưa mắt nhìn lại. Lúc đầu không để ý, bây giờ mới phát hiện ra thiếu nữ hắc y im lặng tựa chiếc bóng đứng khuất sau Phượng Thanh La.
Phượng Hy Quân có chút ngạc nhiên trước tư sắc hiếm có của đối phương, sau đó ngay lập tức nở nụ cười mang tính sát thương lớn nhất có thể mê hoặc bất kể nam hay nữ tử trong thiên hạ này.
“Ồ? Thái nữ tỷ tỷ, sao không giới thiệu với muội một chút hai vị đây là…?”
Miệng tuy hướng Phượng Thanh La hỏi là vậy, nhưng ánh mắt Phượng Hy Quân vẫn một mực dán lên người Vân Khinh, đôi mắt hoa đào khóa chặt đối tượng không ngừng phóng điện khiến Vân Khinh có chút không thoải mái.
Nàng đã che giấu hơi thở, tận lực giảm bớt sự tồn tại rồi không ngờ vẫn bị nữ tử này chú ý đến.
Nhận ra ánh mắt mang đầy tà ý không hề giấu giếm hoàn toàn lộ liễu của Phượng Hy Quân đối với Vân Khinh. Phượng Thanh La trộm lau mồ hôi, nhưng không còn cách nào khác đành phải giới thiệu.
“Tam muội, đây là biểu đệ của ta – Bạch Mộ Lan, trưởng nam của Hữu tướng Bạch Chúc Dung. Hắn từ nhỏ đã rời kinh thành, mới trở về gần đây nên hẳn đây là lần đầu tiên hai người nhận biết nhau.” (Phượng Thanh La và Phượng Hy Quân không phải bào tỷ muội nên Phượng Thanh La giới thiệu như trên.)
“Bạch Mộ Lan tham kiến Vương gia.”
Bạch Mộ Lan đương nhiên cũng nhận ra ánh mắt của Phượng Hy Quân nhìn Vân Khinh có phần không đúng, nhưng không đúng chỗ nào hắn cũng không lý giải được. Chỉ cảm thấy trong người tức tức khó chịu không muốn Vân Khinh bị người khác nhìn như thế. Hắn hận không thể đi đến chặn lại tầm mắt của Phượng Hy Quân giấu Vân Khinh sau người mình.
Phượng Hy Quân gật đầu tùy tiện đáp lại một câu, mắt vẫn không tha hướng Vân Khinh tiếp tục phóng điện hỏi “Còn vị muội muội đây…?”
Nếu là người khác bất luận là nam hay nữ nhân nếu bị Phượng Hy Quân liên tục đánh mị nhãn như vậy chắc chắn đã sớm bủn rủn tay chân mà gục dưới chân nàng ta rồi. Nhưng không may cho Phượng Hy Quân lần này lại gặp phải một kẻ đầu gỗ chậm chạp như Vân Khinh.
Trước đây Vân Khinh từng đọc ở đâu đó nói rằng, tiếng sét ái tình không nhất định chỉ có trong tình yêu, mà ngay cả trong tình bạn cũng tồn tại một loại ‘tiếng sét’. Vì suy nghĩ này nên Vân Khinh không hề cảm thấy có gì không đúng, trong lòng nghĩ thầm đối phương chắc muốn kết gia bằng hữu với mình. Hơn nữa người này cũng là nữ tử nên Vân Khinh không hề có suy nghĩ lệch lạc sang phương hướng khác.
“Đây là muội muội kết nghĩa của ta – Vân Khinh.”
Nhìn vẻ mặt bất động thanh sắc của Vân Khinh, Phượng Thanh La biết Vân Khinh chắc chắn không nhìn ra tà ý của Phượng Hy Quân đối với mình. Tự nhủ trong lòng lát nữa phải cảnh báo cho đầu gỗ này biết để về sau còn đề phòng.
“Vân Khinh tham kiến Vương gia.” Vân Khinh hướng Phượng Hy Quân chắp tay làm lễ.
“Mau miễn lễ.” Phượng Hy Quân bước đến làm như đỡ Vân Khinh lên, sau đó cười thân thiết thuận thế nắm lấy tay nàng không buông “Đã là muội muội của thái nữ tỷ tỷ thì cũng chính là muội muội của ta. Cứ gọi ta là Hy Quân là được.”
Sự niềm nở gần gũi quá mức của Phượng Hy Quân khiến Vân Khinh có chút nghi hoặc phòng bị, hơn nữa nàng cũng không thích bị người lạ đụng chạm nên lùi về phía sau một bước, lại cúi đầu chắp tay như có như không thoát khỏi cái nắm tay của Phượng Hy Quân “Vân mỗ không dám.”
“Không cần khách khí. Chỉ là đột nhiên thấy ngươi rất quen mắt, lẽ nào đã gặp ở đâu trước đây chăng?”
“Vương gia nhận nhầm người rồi. Đây là lần đầu tiên Vân mỗ diện kiến Vương gia.” Vân Khinh lại nghiêng người né ma trảo của Phượng Hy Quân đang muốn sờ lên mặt mình. Trong lòng có chút nóng nảy mất kiên nhẫn, Vân Khinh hướng Phượng Thanh La trừng mắt.
Nhìn ra sự khó chịu trong mắt Vân Khinh, Phượng Thanh La vội đi đến ngăn ma trảo của Phượng Hy Quân lại, cười nói “Tam muội, hiện tại chúng ta đang theo mệnh lệnh của Hoàng hậu hộ tống biểu đệ về phủ. Thời gian không thể chậm trễ.” Giọng điệu đặc biệt nhấn mạnh mấy chữ ‘mệnh lệnh của Hoàng hậu’.
Nếu không phải vì nể mặt Phượng Thanh La, có lẽ Vân Khinh cũng chẳng ngần ngại đánh gãy cái móng heo càn quấy của Phượng Hy Quân rồi.
“Vậy sao? Thật đáng tiếc. Vậy ngươi hiện tại ngươi đang ở đâu? Có thời gian ta nhất định sẽ…” Phượng Hy Quân vẫn không có ý định buông tha hướng Vân Khinh vấn.
“Thái nữ biểu tỷ, ta ra ngoài cũng khá lâu rồi, phải mau trở về thôi.” Bạch Mộ Lan làm bộ sốt ruột lên tiếng thúc giục cắt ngang lời Phượng Hy Quân.
Phương Thanh La thuận nước đẩy thuyền vội nói “Đúng vậy. Tam muội, ta phải đưa biểu đệ hồi phủ ngay thôi, cô cô ở nhà có lẽ cũng đang đợi. Vậy nhé, tạm biệt.”
Dứt lời, không đợi Phượng Hy Quân phản ứng, ba người Vân Khinh nhìn nhau khẽ gật đầu rồi cùng vận khinh công bay mất dạng.
…
Đến một quãng xa cả ba mới dừng lại đi bộ tiếp.
Vân Khinh lúc này mới không nhịn được hướng Phượng Thanh La bày tỏ bức xúc “A La, Tam muội đó của tỷ thật là kỳ quái.”
Phượng Thanh La cười trừ “Khinh Khinh, về sau muội thấy Phượng Hy Quân thì tốt nhất nên tránh mặt là được.”
“Phượng Hy Quân? Là Nhan Vương gia ‘đó’ sao?”
Bạch Mộ Lan nghe thấy cái tên này thì kinh ngạc, lúc này mới thông suốt sự việc vừa nãy. Rời kinh thành cũng quá lâu, để tránh phạm phải sai sót khi nhập cung, mấy ngày nay hắn cũng được Đại tỷ giới thiệu qua một lượt những thành viên trong Hoàng tộc. Và đương nhiên hắn đã biết đến ‘đại danh’ của Nhan Vương gia rồi.
Nghe đồn Nhan Vương gia Phượng Hy Quân không thương nam nhân chỉ yêu nữ nhân, là nữ nhân nhưng chỉ hứng thú với nữ sắc. Mặc dù vậy nhưng vẫn có không ít nam nhân bị nhan sắc của nàng ta mê hoặc. Ham mê nữ sắc phong lưu thành tánh không tiết chế, thường ngày chính là khách quen của thanh lâu.
Không nghĩ tới Bạch Mộ Lan về kinh thành chưa bao lâu cũng đã nghe qua ‘đại danh’ của Phượng Hy Quân, Phượng Thanh La khẽ thở dài gật gật đầu.
“Sao vậy?” Vân Khinh nghi hoặc nhìn hai người Phượng Thanh La.
Phượng Thanh La đang định lên tiếng giải thích thì Bạch Mộ Lan đã nóng vội nói “Vân tiểu thư, Thái nữ biểu tỷ nói đúng đó. Về sau ngươi nên tránh xa Nhan Vương gia kia một chút. Nàng ta chính là thích nữ nhân đó.” Nghe nói chỉ cần Phượng Hy Quân thích, chưa có bất kỳ một nữ tử nào dù là tiểu thư nhà quan hay bách tính dân thường có thể thoát được bàn tay của nàng ta. Nhớ lại ánh mắt đầy tà ý của Phượng Hy Quân đối với Vân Khinh, Bạch Mộ Lan càng nghĩ càng lo sợ.
Vân Khinh có chút ngạc nhiên, lúc này nghi hoặc mới được thông suốt. Nhưng cũng không tỏ vẻ chán ghét hay ghê tởm gì gật đầu tỏ ý đã biết.
Kiếp trước nàng cũng có hai người bạn đồng tính. Vân Khinh cảm thấy hai người bạn đó tính tình đặc biệt sảng khoái phóng khoáng,, dám nghĩ dám làm. Không màng đến những định kiến tiêu cực hay soi mói của người ngoài.
Nhìn biểu hiện của Phượng Thanh La và Bạch Mộ Lan, chắc chắn Phượng Hy Quân đã ‘come out’ rồi. Đặc biệt nàng ta lại là một cổ nhân, Vân Khinh thực sự ngưỡng mộ dũng khí của nàng ta khi dám biểu hiện bản chất thật của bản thân trong xã hội phong kiến còn đặt nặng vấn đề nhân phẩm lễ giáo như thế này.
…
Trong Hoàng cung nguy nga tráng lệ có một viện nhỏ hẻo lánh chẳng ai thèm đặt chân tới, bốn phía xung quanh là một rừng trúc rậm rạp vây xung quanh. Chỉ có một con đường nhỏ mọc đầy cỏ dại bị dẫm qua nhiều dần dần tạo thành đường đi.
Phượng Hy Quân đi hết con đường, nhìn thấy biển gỗ đóng bụi cũ nát đề hai chữ “Trúc viện” không chút ngần ngại bước vào trong.
Trái ngược hoàn toàn với vẻ tàn tạ cũ kỹ bên ngoài, bên trong viện mặc dù không quá sang trọng cao quý nhưng lại vô cùng sạch sẽ tươm tất. Đồ đạc cá nhân cần thiết vẫn có đầy đủ, trên sàn, hay thậm chí xà ngang phía trên cũng sạch sẽ không một hạt bụi.
Thấy chính sảnh yên tĩnh không một bóng người, Phượng Hy Quân quen thuộc bước vào phòng trong, vừa đi vừa lớn tiếng thông báo “Dạ mỹ nhân, ta lại đến đây!”
Phía trong là một thư phòng, trong đây không được bày biện đồ đạc gì nhiều. Chỉ có một thư án, một kệ sách, một ghế quý phi đặt cạnh cửa sổ để nằm nghỉ ngơi.
Ngồi bên thư án lúc này là một nữ tử tầm mười chín đôi mươi, gương mặt tuy không quá xinh đẹp nhưng thanh tú có thừa, hàng mi rậm dài hơi cúp xuống không vì sự xuất hiện bất ngờ của người khác mà động, bạc môi khẽ mím vẫn nhập tâm viết gì đó.
Sau nàng còn có một nữ tử bộ dáng thuộc hạ đứng yên lặng một bên.
Dường như đã quá quen việc bị chủ tớ Dạ Minh Tịnh ghẻ lạnh xem như không khí, Phượng Hy Quân đi đến bên thư án tự phục vụ rót lấy một ly trà ấm, sau đó bưng đến nằm dài lên ghế quý phi, hành động vô cùng tự nhiên tựa như đang trong phủ nhà mình.
“Dạ mỹ nhân, ta nói a, làm sao mà mấy năm nay ngươi có thể sống trong cái nơi hẻo lánh cô quạnh như thế này? Nếu là ta chắc dù chỉ một ngày cũng không chịu đựng nổi mất…”
Phượng Hy Quân lại bắt đầu bài thuyết giảng một người nói một người nghe của mình, liến thoắng không mỏi miệng.
Dạ Minh Tinh nhàn nhạt nói “Ta không bắt ngươi đến.”
“Dạ mỹ nhân, tại sao ngươi có thể lạnh nhạt như vậy. Ta đây chính là sợ ngươi một mình cô đơn lạnh lẽo mới cố ý tới thăm ngươi mà. Không bằng ta tặng ngươi một nữ nhân đến bầu bạn làm ấm giường đi? Thấy sao?” Phượng Hy Quân cười tà nói.
“Vậy thì chờ nhận xác gửi về đi.” Dạ Minh Tịnh đầu vẫn không thèm ngẩng lên thản nhiên nói, tay vẫn nhịp nhàng viết trên giấy Tuyên Thành.
“Ai nha, đừng xấu hổ mà. Ta biết chúng ta đều cùng là một loại người. Ta biết trong lòng ngươi đã có nữ nhân khác, nhưng ngày rộng tháng dài, cũng không nên vì một cái cây mà bỏ cả rừng cây a. Thật lãng phí.”
Nói đến đây, dường như nhớ ra điều gì đó, Phượng Hy Quân chợt bật người dậy đứng lên đi đến bên thư án, bê chồng sách cao đặt trên bàn xuống lấy ra một bức tranh.
“Trả cho ta.” Dạ Minh Tịnh dừng lại động tác, ngước mắt lên âm trầm nói. Lúc này có thể nhìn rõ tròng mắt nâu nhạt trong suốt tựa thủy tinh vô cùng xinh đẹp.
“Không cần giấu, ta nhìn thấy bức tranh này lâu rồi.” Nếu không muốn bị người khác thấy thì ngươi nên giấu cho kỹ chứ.
“Ấy, không được động, nếu không ta xé rách nó.” Nhận ra ảnh vệ đứng sau Dạ Minh Tịnh muốn động thủ, Phượng Hy Quân tay cầm bức tranh làm động tác giả trắng trợn uy hiếp.
Dạ Minh Tịnh phất tay ngăn ảnh vệ lại, hậm hực nhìn Phượng Hy Quân.
Phượng Hy Quân vẻ mặt tiểu nhân đắc ý, giơ bức tranh lên ngắm. Trong tranh họa một tiểu nữ hài đang ngồi trên một tảng đá bên bờ suối, tay kéo váy lên cao để lộ ra đôi chân thon dài mềm mại, bàn chân nho nhỏ của nàng thì ngâm xuống dòng nước trong vắt. Tiểu nữ hài hướng ‘người vẽ tranh’ nở nụ cười thiên chân vô tà, mắt phượng xinh đẹp cũng hơi híp lại đong đầy ý cười.
Bên góc bức tranh còn đề mấy câu thơ:
“Lạc hoa lạc diệp lạc phân phân,
Tận nhật tư quân bất kiến quân.
Trường dục đoạn hề trường dục đoạn,
Lệ châu ngân thượng cánh thiêm ngân,”
(Trường tương tư)
(Dịch thơ:
Hoa hoa lá lá rụng tơi bời
Lòng nhớ người sao chẳng thấy người
Ruột muốn đứt đứt thêm thêm đứt ruột
Châu rơi thành ngấn lại châu rơi.)
(Nguồn: http://www.thivien.net)
Lúc phát hiện ra bức tranh này, lại thêm bốn câu thơ đề trên đây, Phượng Hy Quân có thể khẳng định chăc chắn đây là người trong lòng của Dạ Minh Tịnh. Vì vậy Phượng Hy Quân nhận định Dạ Minh Tịnh là ‘đồng loại’.
“Xem đủ chưa?.” Dạ Minh Tịnh mặt lúc này đã đen lại.
“Càng nhìn càng thấy giống…” Mặc dù thần thái của tiểu nữ hài trong tranh và người kia hoàn toàn trái ngược nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tương đồng, đặc biệt là đôi mắt phượng vô cùng giống. Phượng Hy Quân nói “Này Dạ mỹ nhân, người trong họa này hiện tại bao nhiêu tuổi vậy? Đừng nói với ta là ngươi luyến đồng nhé?”
“Nhiều lời, đưa đây!” Dạ Minh Tịnh đưa tay ra muốn giằng lại.
Phượng Hy Quân lùi lại né, mắt vẫn ngắm nhìn tiểu nữ hài trong tranh “Dạ mỹ nhân, ta nói chuyện này có thể ngươi không tin, nhưng vừa rồi ta mới gặp một người rât giống tiểu nữ hài này. Nàng ta tên gì nhỉ? À, đúng rồi, là Vân Khinh!”
Vừa nghe thấy cái tên trong lòng vẫn luôn thầm gọi, trong đáy mắt nâu xẹt qua một tia chấn động nhưng chỉ trong một cái chớp mắt liền biến mất như không hề tồn tại.
Lúc này Phượng Hy Quân mới rời tầm mắt trả lại bức tranh cho Dạ Minh Tịnh nên không nắm được tia bất thường vụt qua kia.
“Thế nào? Không phải đúng như ta nghĩ chứ?” Phượng Hy Quân dò hỏi, thầm quan sát nét mặt Dạ Minh Tịnh muốn tìm ra được vẻ khác thường của nàng.
Nhưng đã để cho Phượng Hy Quân thất vọng, Dạ Minh Tịnh vẻ mặt vẫn đạm nhạt như cũ, cuộn bức tranh lại tùy tiện để sang một bên với những cuộn thư khác nói “Ngươi cứ tiếp tục suy diễn. Ta rảnh rỗi tùy tiện họa ra thôi.”
“Phải không?” Phượng Hy Quân nhướn mi nghi hoặc.
Có quỷ mới tin! Nhìn vẻ đằng đằng sát khí của nàng ta lúc nàng đụng vào bức tranh này thì biết. Cứ cho là người trong tranh kia không có thật đi, vậy cảm xúc đau đến tê tâm phế liệt trong thơ kia lại là giả sao?