Thể loại: Xuyên không, nữ tôn, sủng.
Nhân vật: Vân Khinh, Dạ Mộ Lan, Bạch Mộ Lan, Phượng Thanh La, Lãnh Nguyệt, Vân Nhiên,...
Nàng không rõ lý do xuyên đến thế giới nữ tôn thuộc chế độ mẫu hệ, nghĩ muốn bình bình đạm đạm hưởng thụ cuộc sống mới.
Ai ngờ…
Đoạn ngắn 1:
Vân Khinh ôm đầu tỉnh dậy cảm thấy chóng mặt quay cuồng, cơ thể rã rời nhức mỏi. Cúi đầu xuống nhìn thân thể không chỗ nào là không có những vết hồng hồng tím tím, điều quan trọng hơn là hạ thân nàng có cảm giác lạ lẫm trước nay chưa từng có. Mặc dù nàng chưa nếm qua thịt heo nhưng cũng từng xem qua heo chạy, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết đêm qua đã phát sinh loại chuyện gì.
Quay sang nhìn chỗ bên cạnh, dưới chăn phồng lên hiển nhiên có người đang nằm.
Tay run run vươn ra xốc chăn lên, một nam nhân xinh đẹp tựa thiên thần đang say giấc. Dường như cảm nhận được động tĩnh, hàng mi dài rợp tựa cánh bướm khẽ rung.
“Lạc Lạc?” Mỗ nam mơ màng dụi dụi mắt ngồi dậy, theo động tác của hắn chăn rơi xuống.
Vân Khinh đỏ mặt nhìn nửa thân trên lõa thể hoàn mỹ của hắn, ấp úng nói “Hôm qua… chúng ta… cái kia… ý ta là, ta không…”
Mỗ nam vừa nghe một chữ ‘không’ từ miệng nàng phát ra liền ôm mặt nức nở “Ta đã nói không muốn, nhưng là nàng ép buộc ta. Ta có chống cự thế nào cũng không được…”
Vân Khinh khóe miệng giật giật nhìn vết hôn ngân chi chít trên người mình, lại nhìn thân thể trắng nõn không tì vết của hắn…
Đoạn ngắn 2:
“Nữ nhân tam phu tứ thị là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Hoa Dạ hoàng tử muốn gả cho Lạc Vương , tại sao bổn hoàng tử lại không thể?”
Vân Khinh nhìn mỗ nam gương mặt không cảm xúc, đôi mắt đã tối sầm lại bèn đưa tay nắm lấy bàn tay đang siết chặt của hắn, mười ngón tay đan xen vào nhau không chút khe hở. Hướng mỗ nam nở nụ cười trấn an, lúc quay sang nhìn nam nhân kia thì lạnh lùng nói
“Hình như Thiên Vân hoàng tử đã quên một điều. Hiện tại hắn không còn là Hoa Dạ hoàng tử nữa mà đã trở thành Hoa Dạ quốc Minh Vương. Ta là Minh Vương phi của hắn, hắn là Lạc Vương phi của ta. Nguyện cả đời này nhất thế một đôi nhân.”