Tống Giai Hòa cũng trở lại quỹ đạo tiếp tục bước về phía trước, rèn luyện, học tập, vứt bỏ những phiền não ra sau đầu, bị những đề từ ngày này qua ngày khác ép đến không thở nổi, giống nhưu rất nhiều người khác trong cuộc sống hằng ngày, trong cuộc sống cấp ba quý giá nhạt nhẽo, bị thời gian ràng buộc tiến về phía trước.
Bọn họ không hề giữ liên lạc như đã nói lúc trước.
Thậm chí đến cả một lời hỏi thăm trong những dịp lễ cũng là lời đón ý nói hùa theo những lời chúc trong nhóm.
Thời gian như dòng thác, cuốn trôi đi mối quan hệ tình cảm tưởng chừng như không thể phai mờ được xây dựng giữa người với người.
Tống Giai Hòa đặt tất cả tâm tư vào việc học, cô rất nghiêm túc chuẩn bị cho kì thi đại học, lựa chọn ngành, nghiêm túc đóng gói đồ đạc vào trong hành lí lúc rời khỏi nhà.
Mãi đến lúc đứng trước gương.
Nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trong gương của bản thân, Tống Giai Hòa mới giật mình cảm thấy, thời gian qua nhanh thật.
Bây giờ cô đã không nhớ nổi tên bạn học cấp hai lúc chia lớp, không nhớ nổi mặt của người bạn đã đứng trước mặt cô trong buổi lễ chào cờ đầu tiên, quên mất chủ đề của buổi học đầu tiên năm cấp ba….
Trí nhớ sẽ bận bịu giúp cô sàng lọc những ký ức quan trọng hơn.
Những cái kia sau cùng vẫn có thể lưu giữ lại, sẽ vẫn luôn được cất giấu ở một góc khác, đợi chờ cơ hội, đợi đến ngày được mở ra lần nữa.
———
Ngày Tống Giai Hòa đến trường báo danh, thành phố C đổ xuống một trận mưa rất lớn.
Mưa rơi ép người, những chiếc xe đến trường đưa đi học càng ngày càng nhiều, xe của bố Tống bị chặn ở ngã tư cổng trường, không thể di chuyển.
Rơi vào đường cùng, Tống Giai Hòa đành phải một mình cầm ô đi báo danh.
Trận mưa ập tới như hạt châu rơi, ô bị gió thổi đến nghiêng nghiêng ngả ngả, nước mưa thấm ướt cả nửa ống quần, bốn mắt nhìn lại, trên đường dường như không một bóng người, chỉ nghe thấy tiếng nước mưa dữ dội rơi xuống.
Tống Giai Hòa kiên trì đi vào trường, dựa vào tuyến đường tra được trước đó tìm được chỗ báo danh, nhìn kỹ thì thấy một tấm roll up banner chào đón tân sinh viên dựng đứng ở cửa tòa nhà dạy học, đã bị nước mưa làm cọ rửa, không còn hoàn chỉnh.
Cô lau trán qua loa một cái, đặt ô lên kệ để ô bên cạnh, tìm đến quầy lễ tân báo danh dành cho sinh viên mới.
Bởi vì trời mưa quá lớn nên rất ít người đến đây báo danh, Tống Giai Hòa nhẹ nhõm thở phào, đứng xếp hàng một chút là đến lượt cô rồi.
Đang muốn ngồi xuống, một bóng người thoáng lượn qua trước người cô, nhìn bóng lưng thì là một chàng trai cao hơn cô nửa cái đầu.
Tống Giai Hòa suy nghĩ vài giây, vừa định nhắc nhở đối phương, kết quả đối phương còn quay đầu lại trước cô một bước, giọng điệu khá gấp gáp: “Xin lỗi, tôi có chút việc gấp, bạn có nhường tôi trước…”
Thẩm Vị không nghĩ đến giờ này phút này lại có thể gặp được cô ở đây.
Tống Giai Hòa rõ ràng cũng ngẩn người, miệng mở ra hồi lâu cũng không nói được lời nào.
Cuối cùng, vẫn là đàn anh phụ trách tiếp đón tân sinh viên tự mở lời: “… Hai người các em có chuyện gì vậy, rốt cuộc là ai đến trước?”
“Cậu ấy trước.”
“Để cho cậu ấy…”
Có lẽ là do trời mưa làm ảnh hưởng đến tâm trạng, thái độ của đàn anh cũng không tốt lắm, nghe xong liền nóng nảy: “Hai người các em! Xếp hàng lại lần nữa, suy nghĩ cho kỹ rồi hãy đến, ở chỗ tôi làm chậm trễ cái gì đây.”
Tống Giai Hòa đành phải xuống cuối hàng lần nữa, vừa ngẩng đầu, Thẩm Vị cũng đi tới phía sau lưng cô.
“Sao cậu lại qua thật rồi?”
Thẩm Vị nhếch miệng cười như trước đây, gióng điệu vẫn cà lơ phất phơ: “Bạn học, tôi ở cùng cậu.”
Tống Giai Hòa: “Không phải là cậu có việc gấp sao?”
“Gạt cậu đấy, tôi chỉ là không muốn xếp hàng thôi.” Thẩm Vị tiếp tục nói: “Ai biết được chen hàng cũng có thể gặp người quen chứ.”
Tống Giai Hòa nghe thấy lời nói quen thuộc, cong môi cười nói: “Cậu vẫn giống như lúc trước.”
“Phải không?” Thẩm Vị không quá quấn lấy vấn đề này: “Chỉ là nói đi cũng phải nói lại, cậu vừa mới làm rối toàn bộ kế hoạch của tôi rồi, cậu định bồi thường tổn thất của tôi thế nào đây?”
“… Hả?”
Cô có chút mơ hồ: “Không phải là chính cậu tự nguyện tới đây sao?”
Thẩm Vị cởi chiếc balo trên lưng cô đeo lên người mình: “Ai nói chứ, rõ ràng là cậu không đeo nổi balo, muốn tôi đến giúp mà.”
Tống Giai Hòa: “…”
“Ha ha…” Thẩm Vị đưa tay búng vào trán cô, ánh mắt sáng lên: “Cậu cũng vẫn giống như lúc trước, vẫn không kìm được mà trêu chọc.”
Hai người báo danh xong, lúc đi ra khỏi tòa dạy học, trời đã hơi trong.
Tống Giai Hòa vừa lúc nhận được tin nhắn của bố mẹ, nói với cô toàn bộ hành lý đã được đưa đến phòng ngủ hết rồi, hai người đợi cô ở nhà hàng đối diện trường học, bảo cô thay quần áo xong rồi hãy qua.
“Sao thế?”
Thẩm Vị giúp quấn kỹ ô rồi đưa vào tay cô.
“Bố mẹ tôi cũng đến, buổi trưa có muốn ăn cơm cùng nhau không?”
“Không cần đâu.” Thẩm Vị trầm mặc vài giây, một lúc sau vẫn nói: “Buổi tối tôi phải về nhà ăn cơm.”
Về nhà.
Chữ này nói ra, trong lòng Tống Giai Hòa mới có chút cảm giác bị kéo trở về hiện tại.
Bây giờ bọn họ đã không còn là hàng xóm đối diện nhau nữa rồi, cũng chẳng phải bạn bè thân thiết khăng khít gì, thậm chí ngay cả tình nghĩa của bạn cùng lứa cũng chỉ có thể tính một nửa, cùng lắm cũng chỉ là bạn cũ mới gặp lại cách đây một tiếng mà thôi.
Thời gian đã tạo ra một vực sâu không thể vượt qua ở mối quan hệ vốn cũng không tính là thân mật gì này.
Tống Giai Hòa nhìn anh một lúc, không nói lời mời nào nữa.
“Vật tôi đi trước đây.”
Cô vẫy vẫy tay với người phía sau, nhếch môi, cất bước đi về phía cổng trường.
Đi chưa được mấy bước, cảm giác như đỉnh đầu bị người ta gõ một cái.
Tống Giai Hòa dùng tay che lại, ngẩng đầu, nhẹ nhàng “A” một tiếng: “Sao lại đánh tôi?”
Thẩm Vị buồn cười lấy chiếc balo trên người mình xuống, một tay cầm quai balo đưa cho cô: “Thật sự xem tôi là em trai nhỏ của cậu rồi hả?”
“…”
Tống Giai Hòa bày ra vẻ mặt 囧, đỏ mặt ôm balo ướt một nửa vào lòng, nhỏ giọng nói một câu: “Cám ơn.”
“Không có gì.”
Thẩm Vị tiếp tục đi lên phía trước, Tống Giai Hòa đi đi lại phát hiện mình và anh cùng đi về một hướng, nghĩ một lúc vẫn là đánh bạo hỏi: “Nhà cậu cũng đi bên này à?”
“Không phải.” Thẩm Vị nghiêng đầu nhìn cô một cái, ánh mặt trời dịu dàng sau cơn mưa chiếu lên mặt chàng trai, anh cười nói: “Tôi giúp cậu đeo balo lâu như vậy, dù sao cũng phải có chút phí vất vả chứ đúng không?”
Tống Giai Hòa nheo mắt, bước chân dừng lại, tay nắm chặt: “Cậu… cậu muốn làm gì?”
“Đồ ngốc.”
Thẩm Vị lần thứ ba búng trán cô, lực tay lần này nhẹ hơn hai lần trước: “Không phải mời tôi ăn cơm sao, thế nào, bây giờ đổi ý rồi hả?”
Thấy cô không đáp, Thẩm Vị xoay người, tiếp tục nhịp bước đi về phía cổng trường.
Tống Giai Hòa ôm cặp đứng yên tại chỗ, trán dần nóng lên.
Cô nhìn thấy ánh hoàng hôn của buổi chiều ta kéo dài hình bóng của chàng trai, gió mát thổi nhẹ, thổi bay từng chiếc lá của cây ngô đồng đứng lặng lẽ bên vệ đường, rơi xuống bên chân, trên cầu, còn có trong đôi mắt cười của đôi tình nhân.
Tống Giai Hòa lấy hết can đảm chạy tới, sóng vai đi cùng Thẩm Vị.
Con đường phía trước rất dài, tâm nguyện của cô cũng rất nhỏ.
Chỉ hi vọng ước muốn, có một ngày sẽ trở thành sự thật.