Sáng sớm hôm nay, trung tâm bắt đầu bận rộn không ngừng. Dì lao công làm hết gần như toàn bộ việc vệ sinh trong một tuần, đến cả các hình vẽ trên tường do các bạn nhỏ để lại cũng không bỏ qua.
Qua giờ nghỉ trưa, các thầy cô giáo đều đưa các bạn nhỏ trong lớp mình vào phòng học, chuẩn bị cho tiết học buổi chiều.
“Thẩm Niệm Thư”?
Đột nhiên xuất hiện một giọng nói, làm cho bước chân cô dừng lại một chút. Còn chưa đợi cô kịp phản ứng thì người đó đã đi qua đây rồi.
“Sao cậu lại ở đây?” Người kia buồn cười nhìn cô, giống như phát hiện chuyện gì đó.
Thẩm Niệm Thư kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh. Nhìn chằm chằm vào tấm thẻ trước ngực được treo trên cổ – phóng viên của đài truyền hình, cô mới hiểu ra.
Lông mày của anh ta có chút sắc bén, ánh mắt không còn sự ngây ngô, ngu ngốc như ngày xưa nữa. Tuy vẫn mặc bộ tây trang màu xanh đen, ống tay áo được kéo lên, vẫn còn dáng vẻ tùy ý như trước.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Cô cúi đầu, nhìn bàn tay đang nắm Cố Hân Tân, nói: “Về phòng học trước đi, lát nữa cô sẽ vào.”
Cậu nhóc ngẩng đầu lên nhìn khóe miệng có chút râu của chú kì lạ, lại nhìn Thẩm Niệm Thư, giọng nói khó chịu: “Được thôi ạ.”
Lúc sắp đi, Lý Hướng Nam nhìn thằng bé chớp mắt hai cái. Thấy cậu nhóc đi xa, anh ta nửa đùa nửa thật hỏi cô: “Con của cậu à? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Cô không có tâm trạng nói chuyện khác với anh ta, nhàn nhạt trả lời: “Sáu tuổi.”
Anh ta như tưởng thật, nhìn cô vài lần, nhìn chằm chằm vào thân hình thon thả của cô, không tin nói: “Nhìn không ra đấy, con trai cũng lớn vậy rồi.”
“Mấy năm nay, có phải cậu sống rất thoải mái không?”
Thẩm Niệm Thư ghét nhất cái cách nói chuyện như bây giờ của anh ta, tuy vẻ mặt không hề thay đổi nhưng cô cực kỳ chán ghét cái giọng điệu nói năng tùy tiện đó.
“Cậu hiểu lầm rồi, thằng nhóc đó không phải con trai tôi.” Hít sâu một hơi, cô không có ý định dây dưa gì với anh ta: “Không có gì nữa thì tôi đi trước đây.”
“Ấy… Đợi chút đã.” Lý Hướng Nam kéo cánh tay mảnh mai của cô: “Nhiều năm không gặp như vậy, đến chút ít thời gian nói chuyện cũng không cho tôi sao?”
Khó khăn mới rút tay ra khỏi anh ta, hai bên trán cô cũng đã lấm tấm mồ hôi.
“Tôi với cậu không có gì để nói cả.”
Lý Hướng Nam thích thú nhìn chằm chằm cô, dường như muốn nhìn thấu cái vỏ bọc bình tĩnh mà cô đang cố duy trì: “Tuy chúng ta đã chia tay nhưng tốt xấu gì cũng là bạn học. Đến cả cơ hội ôn chuyện cũ với bạn học cũng không cho à?”
Thẩm Niệm Thư bị anh ta chắn đường, chân tay lúng túng. Sự ngỡ ngàng và bất an trong lòng làm cô dao động, cô thấp giọng: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
“Tôi…” Nói được phân nửa, đối diện có người hô to tên của cô, thúc giục: “Cô Thẩm, lên lớp rồi!”
“Đến ngay đây.” Cô trả lời một câu, vốn tưởng rằng anh ta sẽ buông ra, không ngờ lại càng sát đến gần. Không biết là uy hiếp hay là khiêu khích, anh ta nói: “Không lẽ một chút cậu cũng không muốn biết chân tướng chuyện năm đó sao?”
Thẩm Niệm Thư bỗng nhiên quay đầu lại, trong con ngươi phản chiếu ánh mắt sắc bén và nụ cười đắc ý của người đó.
“Phóng viên Lý… Phóng viên.” Trợ lý của người phụ trách chạy qua bên đây: “Thì ra là anh ở đây à, vị trí bên trong đều đã bố trí ổn thỏa rồi, Trần tổng đang đợi anh đấy.”
Lý Hướng Nam quay đầu lại, Thẩm Niệm Thư đã thoát khỏi anh ta, rời khỏi chỗ này.
Anh ta nhìn chăm chú vào hướng cô biến mất, khóe miệng treo lên nụ cười nhàn nhạt, nói với người phụ trách bên cạnh: “Chúng ta qua đó đi.”
Thẩm Niệm Thư dựa vào bức tường lạnh băng, rất lâu cũng không thể bình tĩnh lại được. Trái tim cô theo nhịp của tiếng bước chân dần dần rời xa, dần dần thả lỏng.
Nhớ lại “chân tướng chuyện” mà Lý Hướng Nam đã nói, cô có chút sợ sệt khó hiểu. Một khi chuyện cũ năm xưa bị vạch trần, bất kể là sự thật tàn khốc hay vết thương đã đóng vảy, tất cả mọi người đều không thể tiếp tục giả vờ được nữa.
Mà tất cả mọi việc, đều có hai mặt.